Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Dạ Huyết

Chương 45: Chương 37 : Chuyến dã ngoại kì lạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm tinh mơ, sân trường Royal đã đông nghịt người. Buổi cắm trại được mong chờ cuối cùng cũng đến. Mấy chục xe du lịch đậu thẳng tắp trước cổng. Từng lớp xếp hàng ngay ngắn, mọi người ngồi xuống đất trò chuyện rôm rả. Tiếng nói ríu rít, niềm háo hức lan rộng ra khắp toàn trường. Trên môi ai cũng nở nụ cười phấn khích.

Tiểu Mộc thì khỏi phải nói. Như Quỳnh nghĩ lại không khỏi cười khổ. Trời ạ, hôm qua nhỏ háo hức quá ngủ không được, đánh thức cô tới 3h sáng chơi bài Uno. Cái hậu quả bây giờ là 2 mắt cô díp lại, buồn ngủ mà ngủ không được. Giyaaaa, con bạn thân đáng chết !

Đồ đạc của cô được mấy bạn trai xách phụ nên cô chỉ giữ có mỗi cái ba lô nhỏ hình con gà. Lúc lên xe, cô chọn đại 1 ghế ngồi bên cửa sổ rồi gục luôn, không hề hay biết ai ngồi kế bên cạnh mình. Cái người ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cái dáng ngủ của cô, cái mặt ngộ nghĩnh, mắt nhắm nghiền, tay ôm ba lô gà con màu vàng trông buồn cười chết đi được. Tư Kỳ Phong khẽ hắng giọng nhẹ nhàng để không bật cười, sợ đánh thức giấc ngủ của cô. Hắn lấy điện thoại ra tách tách vài cái rồi im lặng cất vào. Còn việc tại sao hắn ngồi được trên xe số 3 này chỉ có hắn mới biết. Mấy đứa con trai trong lớp lúc đi cá cược với nhau là ai ngồi vào ghế bên cạnh Như Quỳnh được, lúc lên xe, tụi nó tranh giành nhau sức đầu mẻ trán, cuối cùng lại méo mặt muốn khóc khi thấy Tư Kỳ Phong ngang nhiên ngồi vào chỉ bằng cú lườm sát khí của mình...

Tụi con trai trong lớp đành ngậm cay đắng ngồi vào các ghế còn lại trong xe. Chiếc xe lăn bánh rời đi. Tư Kỳ Phong chau mày. Tiếng động cơ lớn quá sẽ làm cô ấy thức mất. Nhưng ngoài dự đoán của hắn, cô vẫn tựa đầu vào cửa sổ ngủ ngon lành. Hắn nhếch mép, nhẹ nhàng nâng đầu cô qua tựa lên vai hắn. Cửa sổ cứng lắm sẽ làm đau cô, tựa vào vai hắn sẽ dễ chịu hơn. Hai màu tóc của hai người đan vào nhau. Một nâu một đỏ hòa quyện thành một. Trên tấm vai vững chắc của hắn, có nụ cười nhẹ nhàng vương lại, nó đến từ giấc mơ ngọt ngào hay là sự quan tâm đầy ấm áp của Tư Kỳ Phong.

Phong cảnh xung quanh cứ hút về phía sau. Tư Kỳ Phong đưa mắt nhìn ra cửa sổ. Khuôn mặt trở nên nghiêm túc. Hắn nhớ tới tối hôm qua. Lam Ngọc mẹ cô gửi hắn 1 thứ rất quan trọng : sợi dây chuyền nghìn năm trước ! Trong thư bà còn nói bà đã tìm được trong vụ đổ nát của nhà bếp. Hắn cầm sợi dây chuyền lên ngắm nghía. Qủa thật đúng là nó. Mặt đá khắc hình mặt trăng màu đỏ từ đá Ruby, đóa hoa quỳnh màu vàng được tinh khắc từ đá hổ phách. Tư Kỳ Phong không thể ngờ rằng, sợi dây này tồn tại hơn nghìn năm. Chẳng lẽ ma lực của Như Quỳnh lại có thể bảo tồn một vật hơn nghìn năm thời gian sao ? Điều này làm hắn chau mày, pháp thuật của Như Quỳnh, có thể mạnh đến thế sao ?

Tư Kỳ Phong nhíu mày. Đôi mắt màu đỏ sẫm của hắn bắn ra không trung. Làn sóng âm kết nối với Vương Long. Anh ta không khỏi mếu máo. Chủ nhân ơi là chủ nhân, ngài chọn đúng thời điểm ghê. Hu hu, anh đang nói chuyện yêu đương với Mai Linh mà...

Nhưng không thể từ chối được, Vương Long quay sang hôn má Mai Linh 1 cái rồi nháy mắt nói :

- Anh có điện thoại, chờ anh một lát nhé !

- Vâng, anh cứ làm việc của mình đi ạ ! - Mai Linh cười hiền, nụ cười dịu dàng, nữ tính đánh thẳng vào trái tim của Vương Long, khiến anh ta không khỏi rủa thầm Tư Kỳ Phong - vị chủ nhân đáng kính của mình.

Anh giả vờ móc điện thoại nghe, chứ thực chất Tư Kỳ Phong đã dùng bộ não của mình để nói chuyện với anh.

- Vâng, tôi đây thưa chủ nhân !

- Lâu quá ! - Vương Long cảm nhận ai đó đang chau mày. - Lần sau tán gái cần phải điêu luyện hơn ! - giọng người nào đó cười khẽ mang vẻ châm chọc làm anh tức run lên.

- Vâng, ngài gọi tôi có chuyện gì ạ ? - Kinh nghiệm bao nhiêu năm đi theo Tư Kỳ Phong, Vương Long chỉ rút ra 1 điều duy nhất, đừng bao giờ chậm trễ, nếu không anh sẽ bị hắn chọc tức chết. Tốt nhất đừng bao giờ khiêu chiến tính nhẫn nại của Tư Kỳ Phong, Vương Long đổ mồ hôi lạnh, anh cười gượng gạo.

- Theo sát Angel, có gì kì lạ báo tôi biết ! - Tư Kỳ Phong trầm giọng, nhắc đến cái tên Angel, hắn không khỏi nhíu mày.

- Vâng, thưa chủ nhân ! Ngài còn gì sai bảo nữa không ạ ?

- Gấp gáp quá đấy ! Hành động cho cẩn thận vào ! - Tư Kỳ Phong nhếch mép, dặn dò xong hắn liền cắt cái rụp. Vương Long đơ người vài giây, mới hiểu ra câu nói vừa nãy của hắn. Anh phì cười, nhìn sang Mai Linh đang tựa người vào ghế, thanh thản nghe nhạc, anh mỉm cười hạnh phúc. Vương Long vòng tay ôm Mai Linh vào lòng, cô hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh hưởng thụ hành động đáng yêu của anh. Vương Long chỉ cần người con gái anh yêu được sống 1 cuộc sống bình thường thôi, cả anh cũng vậy. Đôi mắt của anh khẽ lóe lên tia phức tạp. Anh cần phải nhanh chóng giải quyết lời nguyền ngàn năm của chủ nhân và Như Quỳnh.

Như Quỳnh ngủ suốt cả đường đi. Sau 3 tiếng ngồi liên tục trên xe ê ẩm, tụi nó cũng đã được sổ l*иg chạy chơi. Tiếng hò hét phấn khích của đám sinh viên cũng không làm cho Như Quỳnh tỉnh giấc, Tư Kỳ Phong bất giác lắc đầu bó tay trước cô nhóc này. Thế là 1 cảnh tượng xưa nay chưa từng có xảy ra. Giáo sư y học đẹp trai tài giỏi sau lưng lại đeo ba lô con gà con màu vàng, tay bế bổng 1 cô gái đang ngủ say theo kiểu công chúa. Khuôn mặt hắn vẫn rất tỉnh đi qua vô số sinh viên và giáo viên trong khi họ há hốc mồm đứng nhìn cái cảnh tượng ngàn năm có 1 này.

Vương Long nhìn cảnh tượng đó, anh gãi gãi mũi. Hic, chủ nhân làm lố quá rồi. Thể nào em ấy cũng sẽ xé xác ngài ra cho mà coi !

Tư Kỳ Phong bế Như Quỳnh đến 1 cái cây to. Tán cây rộng mát, xanh rì không cho cô bị nắng. Hắn vuốt vuốt tóc Như Quỳnh, ánh mắt đầy ôn nhu. Hắn chợt thấy cô mỉm cười, khẽ bẹo nhẹ hai má của cô. Trông dễ thương hết sức.

Hắn ngồi dưới tán cây. Ánh nắng vàng nhẹ lan tỏa khắp cả không gian rộng lớn. Qủa không hổ danh là công viên thuộc sở hữu của Hoàng gia. Tất cả đều được chăm sóc rất tốt nhưng vẫn mang vẻ tự nhiên, phong tình. Cơn gió thoảng qua, mang theo làn hơi mát dịu dàng, mang cả hương thơm của đất trời. Thời tiết khá ấm, bầu trời trong xanh không 1 gợn mây, trong vắt như pha lê.

Chợt trái sồi từ đâu rớt trúng người Như Quỳnh làm cô tỉnh giấc, cô giật mình, mắt mở bừng. Nhìn quang cảnh xung quanh thấy lạ, cô bật dậy ngơ ngác. Lúc bật dậy cô đυ.ng cái cốp, thốn đến tận óc. Cô nhăn nhó xoa xoa cái đầu rồi quay lại xem hồi nãy mình đυ.ng trúng thứ gì thì thấy gương mặt Tư Kỳ Phong đen sầm sì, tay hắn ôm mũi... trừng mắt nhìn cô.

- Trời, em xin lỗi, thầy có sao không ? Á, thầy bị chảy máu mũi rồi ! - Như Quỳnh gỡ tay hắn ra thì thấy máu mũi chảy ròng ròng. Cô hốt hoảng lấy khăn tay ra lau mặt cho hắn. Tư Kỳ Phong vờ nghiêng người cho cả 2 đều ngã xuống đất, Như Quỳnh nằm sấp trên người hắn, có ai đó khẽ nhếch mép cười gian vì đạt được mục đích. Cô xấu hổ, mặt đỏ bừng như quả cà chua vội vàng ngồi dậy thì lại bị Tư Kỳ Phong kéo xuống, đầu cô áp lên l*иg ngực của hắn. Cô nghe được từng nhịp tim đập rộn của hắn, đôi mắt đen trở nên xa xăm nhìn hắn, 1 giọt nước mắt khẽ rơi xuống, thấm qua lớp áo sơ mi của hắn.

Như Quỳnh bật dậy chạy đi, bỏ lại sau lưng là Tư Kỳ Phong hắn vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa chạy cô vừa ôm chặt miệng kìm nén những giọt nước mắt. Cô không hiểu tại sao cô lại khóc nhưng trong lòng cô lúc đó tự dưng dâng lên điều gì đó rất sợ hãi, nó như bóng ma bóp nghẹn trái tim cô, cái cảm giác khó thở, l*иg ngực như bị vật gì đè nén y hệt như 16 năm về trước.

- Rát quá ! - Như Quỳnh chạy một đoạn, thấy mắt đau đau lấy tay dụi dụi nhưng càng dụi càng cảm thấy bỏng rát như thể có lửa thiêu đốt trong mắt cô. Nước mắt cứ tuôn trào ra mãi, cơn đau dâng lên tới đại não làm cô không khỏi nhăn mặt.

- Đừng dụi nữa ! - Bỗng có một giọng nói trầm trầm phát ra sau lưng cô. Rồi có một lực kéo kéo cô vào một cỗ ấm áp. Đôi bàn tay rộng nhưng dịu dàng xoa hai mi tâm của cô. Như Quỳnh có cảm giác như có luồng nước mát chảy ngang qua, không còn cảm giác bỏng rát. Hai cơ vai cũng thả lỏng, không còn căng cứng như ban nãy. Hơi thở cô trở nên đều đặn, nhịp vai lên xuống từ từ ổn định trở lại. Người đó buông tay ra, cô quay người lại thì một nụ hôn nhẹ nhàng phớt qua trên môi. Nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước, rất nhanh nhưng đọng lại vị ngọt ngào khó tả. Như Quỳnh đứng sững, đây là nụ hôn thứ 2 của cô cũng bị Tư Kỳ Phong cướp lấy. Nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy vẻ mặt dịu dàng này của hắn. Trái tim trong l*иg ngực cô cứ đập liên hồi, đôi mắt màu đỏ sẫm của hắn khiến cô bất giác hôn nhẹ lên. Tư Kỳ Phong sững sờ, đây là lần đầu tiên cô chủ động với hắn. Hắn kéo cô vào một góc vắng rồi áp đôi môi mình lên môi của cô, ngấu nghiến như thể nuốt chửng. Chóp mũi của cô và hắn cọ cọ vào nhau, cả hai hòa làm một, nụ hôn lãng mạn giữa phong cảnh đẹp tuyệt vời...

Tư Kỳ Phong ôm cô vào lòng, hắn cúi xuống hôn nhẹ lên tóc của cô, khẽ hít hà hương thơm dìu dịu toát ra từ cơ thể của cô. Như Quỳnh nhắm mắt tận hưởng cảm giác ấm áp này, mặc kệ những cảm xúc đang dày vò nơi l*иg ngực cô, chỉ cần cô biết, được hắn ôm như vậy, cô đã rất hạnh phúc.

- Tướng em ngủ xấu quá ! - Trên đỉnh đầu cô bỗng phát ra tiếng trầm trầm của hắn. Như Quỳnh xoay người lại hỏi.

- Ơ, sao thầy lại nói vậy ? - Cô tròn mắt, sao hắn lại thấy được chứ. Hắn đi khác xe với cô mà. Không lẽ trong lúc cô ngủ hắn ngồi bên cạnh cô sao ?

Tư Kỳ Phong đưa cho cô coi màn hình điện thoại. Một cảnh tượng vô cùng thú vị của cô đã bị hắn chộp được. Trời, cô không thể tin vào mắt mình, cái tướng ngủ xấu không tả nổi ! Hồi trước mẹ cô nói mà cô không tin giờ thì bị hắn chơi một vố quá đắng. Như Quỳnh ôm mặt, cô muốn tìm cái lỗ nào đó chui xuống quớ T^T

- Không thèm chơi với thầy nữa ! - Cô giận dỗi dậm chân bỏ đi. Khuôn mặt đỏ bừng như trái cà chua khiến ai đó sau lưng cười ngặt nghẽo.

Cô bỏ đi về lớp của mình. Thấy mấy đứa con trai dựng lều xong xuôi hết rồi. Cô cười gượng, cô xin lỗi vì đã không phụ họ dựng lều. Tụi nó khoác vai nhau bảo rằng có gì đâu, đàn ông là phải lăng xả như thế mới là nam nhi chớ. Tụi nó bật cười, tiếng cười sảng khoái gì đâu.

Tụi con trai ngứa tay ngứa chân liền rủ cô đi mướn xe đạp chạy vòng vòng. Như Quỳnh đồng ý. Thế là nguyên đám kéo nhau đi mướn xe. Nhưng đúng là ý tưởng lớn gặp nhau, chỗ thuê đông nghịt người, hầu như là tụi sinh viên của mấy lớp khác. Tụi nó chen chút nhau, giành giật nhau hài vô đối. Như Quỳnh đổ mồ hôi hột, cô mà chui vào đó chẳng phải sẽ bị đè dẹp lép hay sao.

Bọn đực rựa liền nổi máu anh hùng, xông vào thuê cho bằng được. Như Quỳnh định cản lại nhưng đã quá muộn rồi. Cô túm túm tóc cười trừ, trời ạ, hết nói nổi. Bỗng một chiếc xe đạp trườn tới chỗ cô đứng, ngẩng lên thì thấy Tư Kỳ Phong đã đổi áo sơ mi thành áo thun đen khỏe khoắn ngồi trên chiếc xe đạp đôi màu bạc. Mái tóc đỏ rực và đôi mắt màu đỏ rượu của hắn vẫn nổi bật nhất, trên môi hắn nở 1 nụ cười nhẹ, cánh môi bạc nhấp lên :

- Lên đi, tôi chở em ! - Hắn mỉm cười nhìn cô, tay buông thỏng tay cầm, chân chống xuống đất giữ cân bằng cho chiếc xe.

- Nhưng em đang chờ mấy bạn trong lớp ! - Như Quỳnh ái ngại nhìn về phía đám lu xờ bu đó. Công tình để họ thuê xe cho mình thì thật là tội lỗi.

- Không sao, tôi đã nói họ rồi ! - Tư Kỳ Phong nhếch môi. Như Quỳnh chần chừ 1 hồi rồi đồng ý. Cô ngồi vào ghế đằng sau. Tư Kỳ Phong bắt đầu đạp, đôi chân dài của hắn cứ nhịp nhàng lên xuống. Như Quỳnh từ từ bắt kịp nhịp đạp của hắn.

Hai người đạp xe qua con đường đất. Trèo lên ngọn đồi xanh rì dù bây giờ đã là cuối thu. Chiếc xe đạp được dựng gọn vào một góc cây gần đó, cả 2 thoải mái ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt, yên lặng nhìn ngắm quang cảnh xung quanh. Gió trong lành luồn vào mái tóc mát rượi, tia nắng vàng ánh xuống cỏ cây, những giọt sương đọng lại đêm qua hấp thụ tinh hoa của khí trời khẽ khàng lặn xuống đất.

Đâu đó trên cành cây có tiếng chim hót ríu rít, bầy chim con cứ chíp chíp nghe thật vui tai...

- Tại sao hôm Tiểu Mộc ở bệnh viện, quái vật lại tấn công em thế ạ ? - Bỗng Như Quỳnh lên tiếng. Đôi mắt đen trong veo của cô nhìn hắn, gương mặt cô thản nhiên không gợn chút sợ hãi. Tư Kỳ Phong nhìn cô rồi lại quay đi. Hắn hướng mắt mình ra xa. Một lúc sau, hắn mới trầm giọng :

- Nếu tôi nói con người có kiếp trước, em có tin không ?

Như Quỳnh sững sờ nhìn hắn, đôi mắt đen láy của cô bỗng trở nên xa xăm rồi cô đặc lại. Tư Kỳ phong nhíu mày. Màu mắt này, hắn đã không thấy từ rất lâu rồi.

- Ý thầy là sao ?

- Em có tin chúng ta đã từng rất hạnh phúc nhưng cũng đã rất đau khổ không ? - Tư Kỳ Phong nhếch môi nhìn Như Quỳnh, nụ cười của hắn vương chút cay đắng gượng gạo. Như Quỳnh đau lòng khi thấy biểu cảm này của hắn. Bất giác tim cô nhói lên. Đầu cô chợt loáng thoáng vài hình ảnh rất lạ...

Cô nhíu mày, đầu cố hình dung những mảng hình ảnh rời rạc đó. Nhưng chúng như chiếc thoi đưa, thoắt qua thoắt lại rất nhanh.

- Thầy đừng nói nữa !!! - Như Quỳnh lấy tay ôm đầu. Cơn đau chết tiệt lại kéo tới. Trán cô hằn cả gân xanh, rịn đầy mồ hôi. Nó như hàng trăm cái búa nện vào đầu cô. Cái cơn đau quái quỷ này đã hành hạ cô suốt bao nhiêu năm nay. Từ bé cô đã bị đau cả đầu lẫn tim nhưng không dám nói cho Lam Ngọc biết vì sợ bà lo lắng.

Tư Kỳ Phong nắm tay Như Quỳnh rồi bóp chặt. Khi buông ra thì cơn đau của cô bèn giảm hẳn, cô mở mắt thấy sợi dây chuyền từ đâu đặt trong lòng bàn tay của mình... Cô ngẩng đầu nhìn Tư Kỳ Phong, ánh mắt đầy khó hiểu...

- Đây là gì ? - Cô giơ sợi dây chuyền lên cao. Ánh nắng chiếu rọi xuyên qua sợi dây chuyền làm bằng đá Ruby đỏ và hổ phách. Ánh sáng càng làm tăng vẻ đẹp tinh xảo của sợi dây này. Không nhìn cô cũng biết đây là vật rất quý giá... Bởi thế nên cô không hiểu Tư Kỳ Phong đưa cho cô làm gì ...

- Đây là vật sở hữu của em ở kiếp trước. Nó là bùa hộ mệnh của em, hãy giữ cẩn thận !

- Của em ? Kiếp trước ? - Như Quỳnh tròn mắt. Cô nâng niu mặt dây chuyền trong tay. Hình mặt trăng đỏ khuyết ôm trọn đóa hoa quỳnh màu vàng, tim cô đập thình thịch, cô cảm thấy rất kì lạ. Hình như sợi dây này, cô đã từng thấy ở đâu rồi.

- Để tôi giúp em ! -Tư Kỳ Phong đứng dậy vòng ra sau lưng của cô, nhẹ nhàng đeo cho cô sợi dây chuyền. Xong, hắn vòng tay qua hít hà mái tóc óng mượt của cô. 2 người người ngồi vậy 1 lúc lâu. Mặt dây chuyền nổi bật trên vùng cổ trắng ngần. Hình như mặt trăng của sợi dây chuyền đang phát sáng...

Tư Kỳ Phong đưa cô trở về khu vực cắm trại của H3, mấy đứa con trai trong lớp nhìn cô mếu máo. Hu hu, lúc Như Quỳnh đi chung với Tư Kỳ Phong, tụi nó chỉ lỡ hỏi có 1 câu là thầy cho tụi em đi chung với thì đã bị hắn cho đi lao động khổ sai, để hắn đi với gái đẹp. Trời ơi, lẽ phải có còn tồn tại không vậy ?

- Mọi người sao vậy ? - Cô ngơ ngác nhìn bộ dạng tàn tạ của bọn họ, vẫn không hiểu chuyện gì xảy ra.

Tụi nó định than thở, làm nũng với cô thì ngay lập tức im bặt khi nhìn thấy ánh mắt sát khí của vị giáo sư đáng mến phía sau Như Quỳnh.

- À, không có gì, tại tụi này bị té thôi ! - Cả đám xua xua tay. Như Quỳnh tròn mắt nhìn họ. Bị té mà té đồng loạt vậy hả.

- Gặp lại em sau ! - Tư Kỳ Phong nhếch mép hài lòng, hắn mỉm cười ôn nhu với Như Quỳnh rồi trở về khu vực của giáo viên. Như Quỳnh vẫy vẫy tay tạm biệt, miệng nở nụ cười rạng rỡ. Đám con trai thấy cảnh tượng này mà không khỏi há hốc mồm, trời, vị giáo sư nổi tiếng lạnh lùng đây sao ? Ôiii, mai là tận thế !

- Lều của cậu dựng xong rồi ! - Cậu bạn lớp trưởng nói với cô. Cậu dẫn cô đến cái lều của riêng cô (chỉ vì có mình cô là con gái thôi). - Cậu thử vào xem thử xem

Như Quỳnh mở khóa kéo chui vào. Bên trong khá rộng, lại rất thoải mái. Cô mỉm cười cám ơn đám con trai. Tụi nó được dịp sướиɠ mê tơi, bỗng sóng lưng lạnh toát, cả đám nổi da gà, xoay người nhìn quanh quất thì thấy Tư Kỳ Phong nhìn mình bằng cặp mắt sát khí. Tụi nó nuốt nước bọt cái ực, trán đổ mồ hôi lạnh, nhanh chóng lượn đi chỗ khác.

Như Quỳnh sắp xếp lại ba lô trong lều, cô lấy mấy gói bánh hôm bữa mua trong siêu thị rồi nhanh chóng bước đến mấy chỗ tụi con trai đang đá cầu. Sáng giờ trong bụng chỉ nhét có cái hotdog nên tụi nó thấy đồ ăn là như ma đói, nhào vô giựt lia lịa. Nhiều đứa còn nha chân giựt bịch bánh xong rồi bỏ chạy, cả đám tức khí đuổi theo, tiếng la oai oái đáng thương của cậu bạn giựt bánh, tụi nó vật lộn, đè nhau ra đất quánh túi bụi, nhìn từ xa cứ như 1 cục bùi nhùi.... ==" (Lớp của ta y chang đó !)

Như Quỳnh ôm bụng cười rũ rượi.

Sau khi xử lý xong mấy gói bánh, đám con trai tiếp tục đá cầu. Cô chống tay ra sau, ngửa mặt lên trời tận hưởng những cơn gió thốc vào mặt mát rượi. Cô nhìn xung quanh, chợt thấy Roku đang ngồi 1 mình dưới gốc cây bàng đằng kia. Hắn ngồi cô độc, tai đeo tai phone nghe nhạc. Ánh nhìn trầm buồn nhìn xa xăm...

Chợt điện thoại trong túi cô rung lên. Là Tiểu Mộc, cô nhấn nút "nghe" thì tiếng hét thất thanh quen thuộc vọng ra, cũng may cô biết trước nên đã đưa điện thoại ra xa :

- NHƯ QUỲNH CẬU ĐANG Ở ĐÂU THẾ ?!!!!

Như Quỳnh cười nhăn nhó. Cô túm túm tóc, nhẹ giọng nói :

- Tớ đang ở khu của lớp H3, gần hồ Serpentine !

- Ok, mình tới ngay đây ! - Tiểu Mộc hét lên 1 tiếng rồi cúp máy cái rụp. Như Quỳnh cười nhăn nhó. Cô đoán chắc nhỏ sẽ chạy đi đến đây nhanh thôi.

- Giyaaaaa, Như Quỳnh !!! - Bỗng một khối mềm mại lao vào người cô. Không nhìn cũng đoán ra là Tiểu Mộc. Công nhận nhỏ chạy nhanh thật. Cả 2 té lăn xuống đất. Cũng may đây là thảm cỏ nên không thấy đau.

- Ui da, đau quá ! - Tiểu Mộc chu môi xuýt xoa. Ban nãy chỗ ngã của nhỏ có cục đá nhọn nằm đó, tay nhỏ đập vào đó nên bị chảy máu. Như Quỳnh cốc đầu nhỏ một cái rồi giựt tay nhỏ bảo :

- Đáng đời ! Đưa tay tớ coi ! - Như Quỳnh tức giận khi thấy trên khuỷu tay của Tiểu Mộc nguyên một vệt đỏ đang ứa máu. Tiểu Mộc chu môi nói là không sao nhưng miệng thì cứ xuýt xoa. Cô lắc đầu bó tay, dặn Tiểu Mộc ngồi ở đây đợi để cô đi vô lấy thuốc cho. Như Quỳnh đi vào lều của mình để tìm thuốc.

Trong lúc ấy, Tiểu Mộc chợt thấy Roku. Nhỏ liền hấp tấp chạy đến, hù anh ta 1 cái. Nghe tiếng ồn ào quen thuộc, Roku chau mày mở mắt , hắn rất ghét ồn ào nhưng khi thấy Tiểu Mộc thì ánh mắt trở nên dịu dàng trở lại. Hắn 1 tay vuốt tóc nhỏ, Tiểu Mộc ngồi bên cạnh cười hì hì trông dễ thương hết sức. Chợt đôi mắt hắn trở nên tối sầm lại, hắn giật mạnh tay Tiểu Mộc ra, thấy một vết thương kì dị nổi bật trên làn da trắng muốt của nhỏ. Hắn trầm giọng :

- Tại sao lại bị thương ? - Chất giọng mang đầy vẻ tức giận.

- À, ban nãy em sơ ý bị té ! - Tiểu Mộc cười trừ. Vẻ mặt hắn lúc này đáng sợ quá đi...

- Roku, cậu giúp mình băng bó cho cô ấy nhé ! - Giọng nói dịu dàng của Như Quỳnh kịp cứu vãng nhỏ khỏi ánh mắt tra hỏi của Roku. Hắn nhíu mắt nhìn lên, Như Quỳnh cầm băng cá nhân, bịch bông gòn và oxy già. Khi nhìn thấy sợi dây chuyền trên cổ Như Quỳnh, đôi mắt hổ phách của hắn lóe lên tia phức tạp.

- Vậy là anh đã đưa nó cho Như Quỳnh rồi, Tư Kỳ Phong ! - Roku trầm mặc thầm nghĩ.

Như Quỳnh không để ý vẻ mặt trầm xuống của Roku, cô mỉm cười đưa cho hắn rồi biết ý bước đi, để lại không gian yên tĩnh cho đôi bạn trẻ chứ. Ban nãy cô cũng rất ngạc nhiên khi thấy ánh mắt dịu dàng của Roku dành cho Tiểu Mộc, cô cũng đã lờ mờ đoán ra câu chuyện giữa họ. Môi nở nụ cười nhẹ nhàng, cảm xúc mà, làm sao có thể điều khiển được...

- Ui da, anh nhẹ tay 1 chút được không ? - Tiểu Mộc la oai oái lên. Thiệt tình, tên Roku này không biết tí gì là dịu dàng hết.

- Hừm, cho chừa cái tật không cẩn thận ! - Hắn hừ giọng, tay cố gắng làm nhẹ lại.

- Hu hu, anh ăn hϊếp em ! - Tiểu Mộc rưng rưng nước mắt rồi khóc òa lên...

Roku hừ giọng, hắn chồm tới ngoạm lấy cánh môi đang khóc oa oa làm nó im bặt. Tiểu Mộc sững người. Hắn mυ"ŧ đôi môi ngọt ngào của nhỏ, mềm mại và thơm mùi nhè nhẹ của cây tùng. Hai chóp mũi cọ vào nhau mang vẻ đầy yêu thương. Roku luyến quyến dứt ra, nhìn Tiểu Mộc vẫn đơ như cây cơ, hắn bật cười khẽ, xoa đầu nhỏ làm nó rối tung... Tiểu Mộc lúc này mới ý thức chuyện vừa xảy ra. Gương mặt đỏ bừng bừng, hai gò má hồng như 2 quả cà chua chín. Đôi mắt màu hổ phách của hắn vụt qua tia gian xảo, hắn cúi xuống cắn vào cái gò má mũm mỉm của nhỏ. Ưm, mềm mại thật !

Bỗng đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia cảnh giác. Roku nhanh chóng đè Tiểu Mộc xuống, ngay lập tức có một thanh sắc bén nhọn lao tới găm vào gốc cây. Tiểu Mộc hoảng sợ, chân mềm nhũn. Roku bế Tiểu Mộc lên rồi nhìn xung quanh, đôi mắt sắc bén lướt xung quanh. Roku chau mày tức giận, hắn nghiến răng ken két nhìn vào bụi rậm nơi thanh sắt phóng ra.

- Angel, đồ vô sỉ ! - Hắn cảm nhận được âm khí rất nặng nề. Cái mùi này đích thị là của Angel, không thể sai được. Roku nhanh chóng bế nhỏ vào lều của Như Quỳnh, bảo cả hai mau tìm Tư Kỳ Phong rồi đuổi theo cái bóng đen.

- Hu hu, Như Quỳnh tớ sợ quá ! - Tiểu Mộc ôm chặt Như Quỳnh, nước mắt nước mũi của nhỏ dây lên áo cô hết. Như Quỳnh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô nắm vai Tiểu Mộc, hỏi rõ chuyện gì đã xảy ra. Tiểu Mộc vừa nấc vừa kể lại. Như Quỳnh gật gù trầm ngâm, Tiểu Mộc lắc lắc tay cô :

- Như Quỳnh cậu nói đi, cậu nói là Roku sẽ không có chuyện gì đi !

- Được rồi, Roku sẽ không có chuyện gì đâu. Bây giờ chúng ta cần phải tìm giáo sư Phong gấp ! - Như Quỳnh vỗ vỗ lưng Tiểu Mộc. Nhỏ gật đầu lau nước mắt, hai người cùng ra khỏi lều đi về phía khu vực giáo viên. Chuyện kì lạ ở chỗ, mọi người đều không thấy chuyện vừa nãy xảy ra, kể cả mảnh sắt ban nãy trừ Như Quỳnh, Tiểu Mộc và Roku.

Tư Kỳ Phong thấy cô thập thò ở căn lều của mình. Hắn nhếch mép bước ra thì thấy có cả Tiểu Mộc nữa. Chưa kịp hỏi gì thì Tiểu Mộc chạy tới nắm lấy vạt áo của hắn :

- Thầy, xin thầy mau cứu Roku đi ! - Tư Kỳ Phong thấy Tiểu Mộc khóc tức tưởi. Hắn ngẩng đầu nhìn Như Quỳnh, ánh mắt tự hỏi chuyện gì. Như đọc được suy nghĩ của hắn, cô kéo Tiểu Mộc ra 1 bên rồi bình tĩnh kể lại mọi chuyện. Tư Kỳ Phong trầm mặc. Hắn lờ mờ đoán ra ai là thủ phạm nhưng không có chứng cứ thì không thể buộc tội anh ta được. Ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Như Quỳnh đang vỗ về Tiểu Mộc, Tư Kỳ Phong khẽ chau mày, trầm giọng nói :

- Được rồi, dẫn tôi tới chỗ đó !

Tiểu Mộc dẫn 2 người đi đến chỗ ban nãy, nhỏ chỉ tay vào bụi rậm :

- Đây là nơi thanh sắt lao ra ạ !

- Được rồi, chúng ta cùng vào xem sao ? - Như Quỳnh nói. Tư Kỳ Phong gật đầu.

- Ở đây có 1 con đường mòn, bụi rậm này, che khéo quá ! - Như Quỳnh không khỏi chau mày nhận xét. Bụi rậm um tùm ban nãy che khuất hẳn cả con đường. Nhưng ở công viên không thể có cái bụi rậm vô lý này ở đây. Chắc chắn đã có người nào đó giở trò.

Càng đi sâu, con đường lát nhựa dần biến thành con đường sỏi đá, nó chưa được làm xong, bị bỏ dở nửa chừng. Chợt Như Quỳnh thốt lên :

- Có vết máu !

Cô quỳ xuống, tay đeo găng trắng, tay rắc bột màu vàng xung quanh. Vết máu từ từ lan rộng ra, có vài giọt nhỏ nằm ở ngoài. Xong cô tháo găng tay ra, nói với Tư Kỳ Phong :

- Căn cứ theo hướng máu, Roku đã đi về phía hướng này ! - Như Quỳnh chỉ tay về phía lùm cây đằng kia. Tiểu Mộc nhìn cô đầy ngưỡng mộ. Tư Kỳ Phong nhếch mép. Qủa không hổ danh là người hắn chọn. Rất có bản lĩnh !

3 người đi theo hướng Như Quỳnh chỉ, một lát sau, họ đã thấy Roku tựa lưng vào cục đá. Mình mẩy đầy vết bầm tím. Nghe tiếng động, anh ta quay người lại thì thấy 3 người họ. Tiểu Mộc và Như Quỳnh chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt anh ta cũng bầm tím hết, môi chảy máu tạo nên vệt ghê rợn trên mặt, cơ mày anh ta nhăn nhó vì đau, môi định mấp máy điều gì thì bỗng anh ta nôn ra máu đen... rồi ngất đi...

Tiểu Mộc chạy nhanh lại, nhỏ ôm anh. Nhỏ cố gắng kiềm nén lại nước mắt không khóc, bụi đất từ người Roku bám đầy trên Tiểu Mộc. Như Quỳnh quay mặt đi chỗ khác. cô không muốn nhìn cảnh tượng khủng khϊếp này. Tư Kỳ Phong thấy thế ôm cô vào lòng, cô dụi dụi vào người hắn.

- Mau đưa Roku đi cấp cứu mau !

Tư Kỳ Phong đi gọi xe cấp cứu. Hắn đành phải cõng Roku ra khỏi công viên vì xe không được chạy vào khu vực này. Như Quỳnh định đi lên thì Tư Kỳ Phong ngăn lại. Hắn trầm giọng :

- Để Tiểu Mộc chăm sóc cậu ấy là được.

- Vâng ! - Như Quỳnh cắn môi suy nghĩ hồi rồi gật đầu đồng ý. Nên để cho hai người họ nói chuyện riêng với nhau.

Xe cấp cứu rời đi. Như Quỳnh đứng trong lòng Tư Kỳ Phong đưa mắt nhìn về chiếc xe. Cô cất giọng hỏi hắn :

- Roku bị nội thương ! Con người không thể đánh đến mức gây ra chấn thương bên trong, rốt cuộc, anh ta đã bị thứ gì đả thương ?!!! - Giọng cô đều đều. Tư Kỳ Phong thấy bàn tay cô siết chặt lại. - Thầy mau nói cho em biết đi !

Như Quỳnh xoay người lại nhìn Tư Kỳ Phong. Đôi mắt cô trở nên đặc quánh sắc bén, hàng lông mày hơi chau lại lộ vẻ nghi hoặc.

- Em chỉ cần biết nên tránh xa Angel ! Hắn ta không phải là người bình thường ! - Tư Kỳ Phong chau mày. Hắn thật muốn giấu kín chuyện này nhưng không thể. Chỉ có thể nhắc nhở cô như vậy.

- Angel ? Tại sao Angel lại đả thương Roku ? - Như Quỳnh nhíu mày. Hơi thở cô trở nên dồn dập.

- Tôi, em, Roku và Angel đều bị gắn chung một trò chơi số phận. Trò chơi này đã kéo dài từ rất lâu rồi ! - Tư Kỳ Phong nhếch môi. Giọng hắn lạnh băng, không biểu lộ cảm xúc. - Và em chính là người sẽ kết thúc trò chơi đó !

- Hoang đường ! Em không tin ! - Như Quỳnh nắm chặt vạt áo của hắn. Đôi mắt đen lộ vẻ hoang mang, lo sợ.

- Tôi đã nói, tôi sẽ bảo vệ em. Mọi thứ đã có tôi, chỉ cần em biết, em là của tôi, em chính là người nắm giữ trái tim của tôi ! Chỉ cần em nhớ 1 điều, hãy tránh xa Angel càng xa càng tốt !

- Thầy, thầy vừa mới tỏ tình với em đấy hả ? - Như Quỳnh ngước mặt lên nhìn hắn.Cô nở nụ cười gian manh. Thấy thế Tư Kỳ Phong nhếch mép.

- Nếu được, tôi đã bắt em đem về làm của riêng rồi. Không đợi công khai như thế đâu !

- Thầy, lưu manh ! - Như Quỳnh đập đập vào ngực hắn. Hắn bắt tay cô khóa sau lưng rồi ngoạm lấy đôi môi tinh nghịch ấy. Cô đỏ bừng mặt, trời, cưỡng hôn giữa thanh thiên bạch nhật luôn chứ ! =="

Trước cổng công viên Hyde, có hai trái tim đã thuộc về nhau ....

--------------------------

Tác giả : Chỉ còn mấy tiếng thôi sẽ bước qua một năm mới ! Ta xin chúc mọi người một năm tràn đầy sức khỏe, hạnh phúc bên gia đình và bạn bè, công việc thuận lợi, học hành trôi chảy, và nhất là luôn ủng hộ ta nghen ^^ HAPPY NEW YEAR !!!

P/s : Sáng giờ ta ngồi cày trên máy để viết cho mọi người đó ! Thương ta hông T^T
« Chương TrướcChương Tiếp »