- Ha ha, tôi đã đánh giá thấp anh rồi, anh trai đáng mến !
Tiếng cười vang vọng khắp căn phòng tối mịt. Người đàn ông có mái tóc màu khói bạc lạnh lẽo hắt lên tà khí vương vãi căn phòng... Khóe môi bạc nhếch lên, đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, đυ.c ngầu không rõ anh ta đang giận hay vui. Hắn mặc áo sơ mi trắng càng ánh lên vẻ lịch lãm nho nhã. Những đặc điểm này, chính là Angel - kẻ được mệnh danh là ác quỷ đội lốt thiên thần. Sự phong thái, tao nhã bên ngoài của anh ta chỉ là ngụy biện cho dòng máu thâm độc chảy trong huyết mạch của mình.
Hắn ta nhìn vào tệp tài liệu trên tay. Thuộc hạ của hắn điều tra được Tư Kỳ Phong đã đến Thái Lan để giải quyết việc lộn xộn trên thị trường chứng khoán mà hắn gây nên. Angel nhếch mép. Tư Kỳ Phong này cũng cẩn thận thật. Angel hắn đã biết ngay Tư kỳ Phong sẽ nhờ Roku bảo vệ Như Quỳnh.
Hắn quăng tập tài liệu xuống bàn, hai tay nắm thành quyền nện xuống mặt bàn, ánh mắt hằn lên vệt đỏ máu đầy căm phẫn:
- 1 lũ ngáng đường ! Được, nếu muốn chết, ta sẽ cho các ngươi chết không toàn thây ! Người đâu ?!!
- Vâng, chủ nhân có gì căn dặn ? - Lập tức, thuộc hạ đã đi vào trong phòng. Cả thân người mặc áo màu đen như ninja, theo Angel đã lâu nhưng anh ta vẫn không thể thích ứng nỗi cái sát khí đang tỏa ra ngùn ngụt của chủ nhân. Sóng lưng anh ta lạnh buốt, khẽ nuốt nước bọt cái ực.
- Đến Anh Quốc !
-------------------------------
Mộc Mộc dạo này bực mình khó chịu khi thấy Roku cứ lẽo đẽo theo sau Như Quỳnh. Theo lời của cô thì Roku như âm hồn không tan. Cứ ám cô và Như Quỳnh với vẻ mặt cau có như có ai mắc nợ hắn vậy. Ngứa mắt là cô lại cãi nhau với Roku, mà điên tiết hơn là hắn ta chẳng thèm cãi lại. Toàn để cô độc tấu 1 mình. Còn Roku thì cứ nhìn chằm chằm vào Như Quỳnh mà theo lời nhận định của Tiểu Mộc là như những kẻ biếи ŧɦái vậy. Khi nghe cô nói như vậy Như Quỳnh cười ngả nghiêng suốt 1 buổi, còn Roku thì sầm mặt, hậm hực liếc cô nàng cháy cả da.
Hôm nay Tiểu Mộc có tiết trên lớp, còn Như Quỳnh thì không. Ngồi 1 mình mãi trong phòng cũng chán nên quyết định ra ngoài đi dạo, sẵn tiện hồi ghé lớp đón Mộc Mộc luôn.
Hôm nay nắng mang màu vàng nhạt lười biếng khẽ lướt trên những bãi cỏ xanh rì, gió cũng thoáng qua mang theo hương hoa thơm ngát dễ chịu. Vì vẫn đang trong giờ học nên sân trường rất vắng, lâu lâu cũng chỉ thấy lác đác vài sinh viên đi ngang qua, họ nói chuyện tíu tít, có vẻ rất vui. Chỉ khẽ cười thầm 1 mình, cô cúi đầu đi tiếp. Hai tay khoanh sau lưng, cô ngẩng mặt lên trời xanh, cái màu xanh làm cô mang cảm giác gì đó rất buồn nhưng không thể gọi tên. Đôi mắt đen láy xao động, cành cây đung đưa cây bởi gió, đôi môi hồng khẽ bật khẽ:
- Phong ...
Cô đang nhớ hắn sao ? Nhớ cái bóng dáng cao lớn, nhớ bờ vai vững chãi mà cô cảm thấy yên bình lạ mỗi khi được người đó ôm chặt vào lòng, nhớ cái nụ cười dịu dàng, nhớ đôi mắt bình yên, nhớ giọng nói trầm lạnh lại hóa nhẹ nhàng rót vào tai cô... Cô giơ tay lên trời, nắm tay lại như muốn bắt lấy. Hình bóng người đó cứ thấp thoáng ẩn hiện trong tâm trí cô, vừa gần lại vừa xa vời, như thể cái tên của hắn, gió, không thể chạm cũng không thể nắm giữ...
Chợt nhận ra hành động kì lạ của mình, cô bừng tỉnh, tự dưng mặt đỏ ngất. Cũng may là không có ai ở quanh đây nên không ai thấy hành động kì quặc đó của cô. Như Quỳnh xấu hổ ôm mặt ngồi xụp xuống:
- Trời ơi, mình bị gì vậy trời ?!
Chợt cảm thấy có lực vỗ trên vai mình, cô giật bắn người ngã phịch xuống đất
- Ui...- Cô nhăn mặt, xoa xoa cái mông đáng thương của mình...
- Có sao không ?! - Chợt có tiếng nói trên đỉnh đầu mình, cô ngẩng lên thì thấy Angel đang đứng từ phía trên. Anh ta vẫn vậy, mặc đồ màu trắng, môi nở nụ cười mê hoặc nhưng cô cứ cảm thấy chúng có gì đó giả dối.
- Đừng dây vào anh ta là tốt nhất ! - Cô nghĩ thầm
Anh ta chìa tay ra nhưng cô tự đứng dậy một mình. Phủi phủi mấy cái cho sạch bụi bám trên áo quần, rồi im lặng bước đi, mặc cho anh ta đứng sững, nụ cười trở nên đông cứng mang vẻ ngượng ngạo...
Cô bỏ đi, không biết rằng đằng sau lưng mình, sắc mặt của Angel trở nên đen sì. Đôi mắt màu khói sẫm đặc lại, như muốn đông cứng tất cả mọi thứ. Hắn nhìn theo bóng lưng của Như Quỳnh, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng, giọng nói tràn ngập thù hận:
- Đến một lúc nào đó để xem em còn thái độ kênh kiệu đó với tôi nữa hay không !
Angel bỏ đi. Có 1 hình dáng cao lớn hiện dần ra, hắn ta đứng dựa vào tường trầm mặc
- Anh tính làm gì đây hả Angel ? - Roku đứng khoanh tay, lưng dựng vào tường nghiên đầu nhìn theo Angel. Đôi mắt màu hổ phách của anh ta ẩn chứa những điều gì rất lạ. Vừa mới rời mắt khỏi Như Quýnh 1 lát mà cô gặp chuyện không hay rồi. Từ giờ hắn phải cẩn thận hơn.
Roku phất tay rồi biến mất, chỉ để lại gió hiu hiu thổi mang theo màu thê lương.
------------------------
Như Quỳnh đón Tiểu Mộc tan học ra. Mộc Mộc dẫn cô đi tham quan khoa Kinh tế. Đại sảnh rất rộng, nhà trường còn đặt thêm mấy bộ ghế bành dài cho sinh viên nghỉ ngơi nữa. Phong cách bài trí ở đây rất khác so với khoa của cô. Ở đây lấy màu vàng trắng làm chủ đạo mang đậm sự sang trọng và tao nhã. Sinh viên ở đây rất thân thiện. Họ trò chuyện tíu tít với ngay cả những người ngoài khoa như cô.
Tiểu Mộc cho cô 2 cốc trà hoa cúc, hương thơm dìu dịu ngọt dịu đọng trên đầu lưỡi vừa ngọt vừa ấm. Nhìn Tiểu Mộc bạn cô, bây giờ cô mới nhận ra bên ngoài cô ấy vừa hoạt bát và dễ thương, cộng thêm thân hình hơi mũm mỉm của mình càng toát lên nụ cười trong sáng thuần khiết của mình. Tiểu Mộc luôn mang lại cho cô sự thoải mái dễ chịu. Như Quỳnh mỉm cười mãn nguyện, đối với cô, không cần phải có nhiều bạn, chỉ cần 1 mình Mộc Mộc là đủ rồi.
Đám đông bỗng dưng xôn xao hẳn thu hút sự chú ý của Như Quỳnh và Tiểu Mộc. Như Quỳnh nghiên đầu hỏi cô bạn mình:
- Này, ở đấy đang có chuyện gì vậy ?
- Hotboy của khoa mình đó ! Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, chơi thể thao là số 1 luôn ! - Tiểu Mộc tuôn 1 tràng đầy phấn khích, trên gương mặt khắc 2 chữ "MÊ TRAI"...
Như Quỳnh gật gù, cũng không hỏi gì thêm. Cô không quá hứng thú về chủ đề mấy bọn con trai. Nhưng từ đám đông 1 chàng trai bước ra. Mang theo vẻ đẹp trắng tinh khôi như thiên sứ, nụ cười tỏa sáng thuần khiết đầy mê hoặc, đôi mắt màu khói trong veo càng tăng thêm vẻ lạnh lùng quyến rũ. Angel bước về phía Như Quỳnh và Mộc Mộc, mấy đứa con gái phấn khích hét lên. Có vài người can đảm hơn thì bám lấy tay anh ta, giở giọng nũng nịu:
- Anh Angel à, anh đi chơi với em điii...
- Không, anh ấy muốn đi với tôi hơn !
- Không, là tôi mới đúng...
- Tôi là bạn gái của anh ấy !... Anh ấy phải đi với tôi !
Khung cảnh vô cùng lộn xộn khiến Angel vô cùng chán ghét. Nếu không phải vì giữ hình tượng thiên sứ của mình thì anh ta đã đá văng mấy cô ả vô vị này biến mất tiêu rồi. Khi nhìn thấy Như Quỳnh, đôi mắt lóe lên tia giảo hoạt. Anh ta tiến lại bàn của Như Quỳnh, rồi ôm vai cô mà dõng dạc tuyên bố:
- Đây là vị hôn thê của tôi, Như Quỳnh ! Sau này mong mọi người giúp đỡ cô ấy nhé ! - Angel nói xong liền bỏ đi, bỏ lại sau lưng là 1 khung cảnh hỗn loạn...
Đại sảnh trở nên náo loạn. Mấy đứa con gái hậm hực trừng mắt nhìn Như Quỳnh đầy căm phẫn. Nhiều lời ra tiếng vào không hay bắt đầu xuất hiện:
- Đồ hồ ly tinh !
- Ỷ mình đẹp là có quyền sao ?
- Xem nó kiêu ngạo chưa kìa... ĐÁNH NÓ 1 TRẬN CHO NHỚ ĐỜI !
- ĐÚNG đánh nó đi !
Mấy chục đứa con gái nhào vào chỗ của Như Quỳnh
- Như Quỳnh cẩn thận ! - Tiểu Mộc hét lên, đưa người chắn lấy cô bạn của mình. Theo bản năng ôm chầm lấy Như Quỳnh, nhắm tịt mắt lại.
Nhưng đám con gái chưa kịp chạm vào 1 cọng tóc của cô thì 1 thân ảnh màu đen xẹt qua chắn ngang cô, làm mấy đứa con gái tự dưng bị hất ra xa.
- Roku ? - Như Quỳnh ngạc nhiên, mở mắt ra nhìn hắn.
Hắn ta nhanh chóng kéo cô và Tiểu Mộc ra khỏi đấy.
Sau khi thấy chỗ này khá an toàn, Roku mới buông tay Như Quỳnh ra, trầm giọng nói:
- Tốt nhất sau này đừng dính dáng gì đến anh ta nữa ! Tôi không muốn thấy em bị thương !
Roku đút tay vào túi quần, bỏ đi. Như Quỳnh còn ngơ ngác không hiểu gì, cô không thể thấy được đôi mắt trà đặc đằng xa tràn ngập sự hoảng loạn. Ban nãy may mà hắn tới kịp. Nếu Như Quỳnh mà xảy ra chuyện gì, mạng sống cô ban cho hắn cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
- Mày vô dụng thật đấy Roku ! - Trên gương mặt điển trai ấy mang nụ cười buồn khuất sau màu tóc đen.
Mộc Mộc trong lòng tự dâng trào lên cảm xúc lạ lẫm. Tim cô tự nhiên đập thình thịch. Cô nhìn Như Quỳnh rồi nhìn Roku đang bỏ đi, cái hình ảnh lúc này ám ảnh cô suốt, cô bạn chỉ dám lắc đầu bỏ qua, cô nghĩ rằng đây chỉ là cảm xúc nhất thời.
------------------
- Cô ấy không sao chứ ? - Chất giọng lạnh băng của Tư Kỳ Phong vang lên trong chiếc điện thoại của Roku. Sau khi nghe tin Như Quỳnh bị Angel làm khó dễ, đã vậy còn tuyên bố cô là vị hôn thê của anh ta nữa chứ. Nghe xong mà Tư Kỳ Phong muốn bóp nát cái điện thoại, hắn muốn moi gan lóc thịt cái tên gian xảo đó mới giảm được cơn giận trong lòng hắn.
- Không sao, may mà tôi tới kịp lúc ! Nhưng hình như anh ta đã bát đầu giở trò với cô ấy rồi ! - Roku trầm giọng nói, ánh mắt của anh ta hướng về phía Như Quỳnh. Nỗi lo lắng cồn cào quặn đau trong lòng hắn khó chịu.
- Tôi biết, mong cậu chú ý đến Như Quỳnh những ngày tới. Tôi sẽ thu xếp bay về đó ! - Tư Kỳ Phong trầm giọng. Nói xong hắn liền ngắt điện thoại.
Bộp. Chiếc điện thoại vỡ vụn. Tư Kỳ Phong đập tay xuống bàn kính khiến nó vỡ thành trăm mảnh. Hắn không thể kiềm chế sự khó chịu này được. Người con gái mà hắn yêu nhất trong lúc gặp nguy hiểm hắn lại không thể cứu cô. Đôi mắt màu đỏ sẫm lóe lên tia phức tạp pha lẫn sự căm phẫn. Hắn lấy chiếc điện thoại bàn, nhanh chóng nhấn 1 loạt số. Khi đầu dây bên kia có tín hiệu, hắn liền nói:
- Hắc Diêm Vỹ, hẹn cậu 2 ngày phải giao cho tôi loại súng đặc chế mới nhất của cậu !
Hắn dập máy luôn. Làm ở đầu dây bên kia, ai đấy chửi rủa, đem hết 9 đời tổ tông của hắn ra mà chửi cho hả tức.
------------------------
Từ hôm Angel tuyên bố cô là vị hôn thê của hắn, cả trường đều xôn xao bàn tán. Như Quỳnh đi đâu cũng bị chỉ trỏ rồi có những lời nhục mạ cô. Tuy Mộc Mộc luôn lớn tiếng đứng ra bên vực cô, nhưng họ càng thêm chỉ trích Như Quỳnh. Cô cảm thấy rất khó chịu. Cô không muốn mình bị chú ý quá nhiều, nhưng nhớ lời mẹ cô dạy là phải bình tĩnh và kiềm chế bản thân.
Nhưng "cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng", mấy ngày qua, Như Quỳnh cứ bị làm phiền. Mỗi sáng đến lớp, trong hộc bàn mình cô nhận rất nhiều thư đe dọa, nguyền rủa... Nào là bảo cô chết đi cho rảnh, nói cô là đồ hồ ly tinh, đồ đĩ thõa...
Tấm vai run run, cô ngửa mặt hít 1 hơi thật sâu, nuốt nước mắt vào trong. Cô không muốn mình phải khóc. Nghĩ xong Như Quỳnh quyết định gom đống thư đó quẳng vào thùng rác. Cô không muốn phí thời gian cho đống việc vô bổ đó
Tụi con trai trong lớp H3 ai cũng giúp đỡ cô. Tụi nó tranh nhau giúp cô lau bảng, quét lớp... Như Quỳnh tự dưng cảm thấy lũ con trai này đáng yêu ghê. Cô cũng dần hòa đồng, trò chuyện với họ, cười nhiều hơn khiến mấy đứa tụi nó sướиɠ phát điên lên. Một hôm, nhà trường tổ chức trận bóng đá giao hữu giữa các khoa với nhau. Mấy đứa con trai bàn tán ầm ầm. Bàn luận là đứa nào làm tiền vệ, làm thủ môn, làm hậu vệ... Sau 1 hồi quyết định đội hình xong, cậu bạn lớp trưởng nói tiếp:
- Các bạn có đồng ý bạn Như Quỳnh đáng iêu của chúng ta làm hậu cần không ?!!!
- CHUẨN CMNR !!!
Phòng học H3 bừng bừng khí thế, tiếng đập bàn ầm ầm đầy phấn khích. Nhiều đứa trong lớp còn nhảy cẫng lên sung sướиɠ như mới nuốt được tiên đan đắc đạo thành tiên. 1 vài phần tử quá nổi loạn bay lên ôm hun cậu lớp trưởng về sáng kiến tuyệt đỉnh này. Trời ơi, được nữ thần cổ vũ, còn gì tuyệt vời hơn nữa chứ !
Như Quỳnh cười mếu máo. Trời ạ, kì này cô tiêu thật rồi ! Cái tụi con trai này, cô cứ tưởng họ chỉ biết học thôi chứ, thật quá sức tưởng tượng ! Hu hu
Roku ngồi bên cạnh chống cằm nhìn Như Quỳnh. Đôi mắt hắn vẫn pha trộn sự phức tạp. Dạo này hắn thấy Như Quỳnh vui vẻ hơn nên hắn cũng bớt lo. Hắn không muốn thấy cô đau khổ, không muốn thấy đôi mắt đen láy của cô lại đặc quánh sự hận thù hay đau thương của kiếp trước. Hắn khẽ lắc đầu, chú tâm đọc cuốn sách đang dang dở.
- Cậu đang đọc gì thế ? - 1 cậu bạn tò mò hỏi Roku.
- "Phẫu thuật tim" ! - Roku đáp. Hắn vẫn chú tâm đọc cuốn sách của mình.
- Hic, dữ vậy. Mà ngành của mình là Dược mà ?! - Nghe tới cái tên sách, cậu bạn kia chảy cả mồ hôi hột. Trời, ai mà chẳng biết cuốn sách "Phẫu thuật tim" Roku đang đọc khoai đến mức nào chớ. Cậu ta gãi gãi đầu cười trừ.
- ... - Roku im lặng. Hắn ta vẫn chăm chú vào quyển sách dày cộm, chốc chốc lại chau mày mỗi khi tới đoạn khó hiểu. Cậu bạn bàn trê thấy thế cũng quay lên, không nên làm phiền tên hung thần khó hiểu này.
Câu hỏi của cậu bạn bàn trên cũng làm Như Quỳnh cảm thấy khó hiểu nhưng cô cũng lắc đầu cho qua.
-------------------------
Nói là việc làm hậu cần có vẻ rất mệt nhọc nhưng hầu như toàn bộ mọi thứ, mấy tụi con trai đều chia nhau ra giúp cô. Cô chỉ việc kiểm tra và bổ sung thêm vài thứ thiếu sót thôi. Ai ai cũng háo hức ngày đá bóng giau hữu. Cái ngày mà tụi nó sẽ được ra oai phong độ với mấy bạn nữ, cơ hội thoát kiếp FA đây rồi hê hê !
Như Quỷnh rủ thêm Mộc Mộc đi theo. Đến ngày thi, mấy tụi con trai đã bưng đến thùng xốp ướp đá lạnh, nước,... Như Quỳnh và Tiểu Mộc trải mấy tấm bạc dưới đất. Cô phải công nhận tụi con trai chu đáo ghê, tán cây rộng mát xanh rì, khỏi sợ nắng.
Mọi người trước giờ thi đấu cười đùa vui vẻ, Tiểu Mộc cùng trổ tài ăn nói của mình, cái cách nói chuyện dễ thương, duyên dáng làm mấy tụi con trai lớp cô bật cười mãi, mà buồn cười nhất là Tiểu Mộc bị đặt biệt danh là "bé bi (baby)" vì cái thân hình mũm mũm dễ thương của nhỏ.
Tiểu Mộc đương nhiên không chịu, nhỏ phồng má giận dỗi khi bị kêu như vậy rồi rượt mấy đứa con trai lớp cô chạy tóe khói quanh sân trường. Tiếng cười ha ha vô tư của mọi người vang vọng trời cao.
Trước khi thi đấu, cả đội khởi động thật kĩ phòng trường hợp chấn thương. Tiểu Mộc cũng nhảy lên nhảy xuống, quơ tay qua lại, nụ cười nhỏ rạng rỡ như đóa hoa hướng dương làm mọi người vui lây. Nhưng có 1 người chạm mặt là nhỏ tắt ngấm nụ cười. Thế đấy, mỗi lần gặp Roku là cái mặt nhỏ chù ụ như cái bánh bao chiều. Thế nên Tiểu Mộc thường tránh mặt hắn, mỗi lần chạm mắt nhau là nhỏ lại quay phắt đi chỗ khác.
Tiếng huýt còi của trọng tài vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu. Mọi người đứng vào vị trí của mình. Cả đội bừng bừng bừng khí thế. Lớp H3 của bọn họ đấu với lớp B4 khoa Điện. Mấy bọn con trai bên đó người nào cũng to cao hết. Như Quỳnh nhìn lại đội lớp mình : con trai lớp cô đều mang vẻ thư sinh "trói gà không chặt", chỉ có mỗi Roku là to cao hơn tụi kia thôi. Cô cười khổ, điệu này con trai lớp cô bị bầm dập cho coi...
Đúng như cô dự đoán, chỉ sau 15 phút, tụi con trai bắt đầu đuối sức. Tuy Roku đã cứu lớp mấy bàn nhưng tình hình này có vẻ không ổn rồi. Lúc này cô cần nhờ 1 người. Như Quỳnh quay sang Mộc Mộc hỏi:
- Tiểu Mộc, cậu có nhận xét gì về đội hình B4 ?
- Hở...hờ..oáp... - Tiểu Mộc che miệng ngáp. Đôi mắt lờ đờ như mới ngủ dậy, nãy giờ nhỏ đang thiu thiu ngủ mà... Tiểu Mộc đứng dậy vươn vai rồi ngồi xuống, nhỏ bắt đầu đưa ra những nhận xét. Như Quỳnh gật gù, quả nhiên nhờ chuyên gia Kinh tế như Tiểu Mộc nhận xét rất chính xác. Như Quỳnh ngồi trầm ngâm suy nghĩ, sau đó cô chạy đến trọng tài xin cho lớp hội ý.
Mọi người tập trung lại. Như Quỳnh và Mộc Mộc đưa khăn lạnh và nước cho mọi người. Tiểu Mộc không thấy Roku đâu hết. Nhỏ giở thùng đá lấy khăn và nước lạnh ra rồi chạy đi, mặc cho Như Quỳnh gọi với lại
Tiểu Mộc tìm thấy Roku đang ngồi trên bậc thềm, tựa lưng vào vách tường. Mắt hắn nhắm nghiền, 1 tay gác lên chân, mái tóc đen nhánh của hắn phủ hờ trên trán. Roku ngồi như vậy, hắn như đang thả hồn vào không trung, không bận tậm đến thứ gì khác... Tim nhỏ khẽ đánh thịch.
"Youre the light, youre the night (Anh là ánh sáng rực rỡ, anh là màn đêm huyền ảo)
Youre color of my blood (Anh quan trọng đến dường nào, như thể là tế bào trong cơ thể)
Youre the fear, I dont care (Anh là nỗi sợ hãi của mọi người, nhưng em mặc kệ)
cause Ive never been so high .." (Vì anh mang đến cho em những cảm xúc kì diệu nhất...)
(Love me like you do - Elli Goulding)
Ánh nắng vàng rực chiếu vào mặt làm hắn khẽ chau mày. Hắn mở mắt, đúng lúc đó 1 cơn gió thổi qua. Đôi mắt màu hổ phách thu hết tất cả hình ảnh trong khoảnh khắc ấy. Người con gái có nụ cười tỏa nắng, mái tóc cô có màu vàng óng rực rỡ như ánh mặt trời bay bay trong gió, màu mắt xanh mát như đúng tên gọi của cô, mộc, là cây, và là sự bình yên nhẹ nhàng...
Chợt hắn bật khẽ:
- Thật đẹp !
Tiểu Mộc hít 1 hơi thật sâu lại gần Roku. Nhỏ đưa cho hắn cái khăn lạnh và chai nước suối. Roku lạnh lùng cám ơn rồi im lặng. Hắn bật văng cái nắp, ngửa cổ tu ừng ực... Vài giọt nước chảy dọc xuống cổ Roku rồi biến mất sau làn áo. Má ơi, 1 đứa hám trai như nhỏ gặp cái hình ảnh mê người này không bị xịt máu mũi là hay lắm rồi. Nhỏ ôm đầu khẽ lắc, tự nguyền rủa cho cái tội mê trai của mình.
- Cô sợ tôi lắm hả ? - Chợt hắn hỏi, tay mân mê chai nước, không nhìn nhỏ.
- Ơ, không... - Tiểu Mộc lắp bắp.
- Vậy chứ tại sao mỗi lần nói chuyện với tôi, cô lại quay đi chỗ khác ? - Roku nhìn xuống đất, hắn hình như đang cười.
Tiểu Mộc túm túm mái tóc dài của mình. Nhỏ phải giải thích sao đây trời. Thiệt là mỗi lần nhìn vào mắt Roku, cô có cảm giác như mình bị hút vào trong, không thể thoát ra.
- Vì anh có đôi mắt rất đặc biệt ! Chúng rất sâu, có gì đó hỗn loạn, và hình như anh đang kiềm nén thứ gì đó khiến cho chúng mang vẻ rất đau thương ẩn giấu sau vẻ ngoài lạnh lùng của anh !
Lời nói của Tiểu Mộc làm Roku sững người. Nhỏ đã nói rất đúng về hắn. Roku nhìn Tiểu Mộc, cô gái có nụ cười đáng yêu đang ngồi bên cạnh hắn, tuy vẫn còn mang vẻ dè dặt nhưng nhỏ làm hắn muốn che chở. Roku xoa đầu nhỏ, hành động mang vẻ ôn nhu chưa từng có ở hắn nhưng hắn không hề nhận ra.
Tim trong l*иg ngực Tiểu Mộc lệch 1 nhịp. Hai má nhỏ đỏ bừng như quả cà chua chín. Cả 2 lại chìm trong im lặng, nhưng nhỏ lại nói:
- Cho tôi hỏi 1 câu được không ?
- Gì ?
- Anh thích Như Quỳnh ?!...
Câu hỏi của nhỏ bật lên không trung rồi nhẹ nhàng tan theo không khí. Roku trầm lặng, đôi mắt hổ phách của hắn 1 lần nữa cô lại thấy vẻ hỗn loạn, cánh môi hắn mím lại, 2 tay nắm lại thành quyền đặt trên đùi.
- Nếu anh không muốn thì thôi vậy. Tôi về lớp trước đây ! - Tiểu Mộc mím môi đứng dậy định bỏ đi. Lòng nhỏ tự dưng nhói đau, có gì nghèn nghẹn ở cổ. Với bộ dạng lúc này của Roku, đến thằng ngốc cũng biết tình cảm Roku dành cho Như Quỳnh lớn đến mức nào. Trong cái khoảnh khắc ấy, nhỏ chợt ghen tỵ với Như Quỳnh...
- Đối với tôi, Như Quỳnh là người vĩnh viễn tôi không thể quên được, là tình yêu vĩnh cửu của tôi ! - Câu nói của Roku như mũi dao đâm xuyên trái tim Tiểu Mộc, nhỏ cố bước đi thật nhanh, những dòng nước mắt cứ tự nhiên tuôn rơi... Nhưng nhỏ không nghe được vế đằng sau :.. nhưng là thứ tôi không thể chạm vào...
Đôi mắt màu trà đặc xoáy sâu vào trong không gian...
--------------------
Tác giả : Ta hơi bị thích couple Roku & Mộc Mộc, có ai vote cho 2 bạn í hông ? ~^.^~