Chương 38: Chương 30 : Chuẩn bị cho hội trại

Hằng năm, Royal School có một buổi trại truyền thông để đón mừng những tân sinh viên. Đây là một sự kiện được tổ chức với quy mô rất lớn nên Ban Chấp Hành trường đã tuyển chọn thêm nhân sự. Trong tiết SHCN của lớp H3, thầy chủ nhiệm nói :

- Các em, như các em đã được biết, sắp tới sẽ là trại truyền thống của trường chúng ta. Mỗi lớp sẽ cử ra 2 bạn nằm trong ban tổ chức sự kiện. Bây giờ bạn nào muốn tự ứng cử nào ?

Cả lớp im phăng phắc, im lìm đến nỗi nghe luôn tiếng vo ve của con ruồi đậu trên bậu cửa sổ.... Một đàn quạ đen bay quang quác trên đầu ông thầy .....

Bỗng một cánh tay giơ lên, thầy giáo như cá đớp trúng mồi mời học sinh đó đứng lên, cả lớp sững sờ:

- Roku sao ?!!!....

Mấy chục con mắt nhìn hắn bằng ánh vẻ không thể tin được. Roku luôn là một kẻ lười nhác trong mấy hoạt động của đoàn trường mà sao hôm nay hắn ta lại tự giác xung phong như thế chớ. Trời sập đến nơi rồi !!!!

- Roku, em có chắc là mình sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ này không ? - Thầy giáo nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ.

- Vâng, em thấy lần này thực sự rất thú vị nên em muốn thử sức !!! - Roku cất chất giọng trầm trầm của mình. - Nhưng......

Hắn ta bỏ lửng câu nói, đột nhiên, hắn quay sang Như Quỳnh kéo cô đứng dậy . Hắn trầm giọng, khóe môi nâng lên nụ cười mê hoặc:

- Em muốn Như Quỳnh tham gia chung với em !!!

ĐOÀNG...

- CÁI GÌ ?!!! - Như Quỳnh quay phắt lại nhìn Roku, hai mắt cô trợn tròn lên. Cô nhìn hắn bằng cặp mắt không thể tin nổi

Cả lớp H3 bùng nổ trước câu nói của Roku. Cả đám con trai nháo nhào phản đối. Nhiều đứa ban nãy nhát cấy mà giờ hùng hùng hổ hổ xung phong thế chỗ Roku .

Trời đất quỷ thần ơi, nhìn vô cái lớp tội nhất là ông thầy. Ổng bị tước quyền tự do ngôn luận. Nói con mẹ gì tụi nó cũng chả thèm nghe nữa. Mấy đứa con trai bàn đầu thì ngồi gác chân lên bàn đập rầm rầm , cái miệng liến thoắng như mấy bà bán cá.

Còn mấy thằng đực rựa phía sau thì nghiêm túc hơn. Chúng ngồi hí hoáy vào giấy viết vẽ cái gì đó. À, thì ra là bùa ểm nha. Can cái tội Roku dám tán tỉnh nữ thần của tụi nó.... (Tác giả : Lạy mấy thánh thật !!!)

RẦM RẦM

Ông thầy giáo tức khí nện cái thước xuống bàn khiến nó đứt đôi luôn, đến lúc đó tụi nó mới chịu im lặng. Hai cái mắt của ổng trợn tròn ra như muốn lòi ra ngoài luôn.

- TẤT CẢ IM LẶNG !!! THẬT KHÔNG CÒN RA HỆ THỐNG GÌ NỮA MÀ !

- TÔI QUYẾT ĐỊNH, ROKU & NHƯ QUỲNH SẼ NẰM TRONG BAN TỔ CHỨC CỦA BUỔI TRẠI LẦN NÀY ! XONG HẾT GIỜ, ĐI VỀ !!! - Ổng la một tràng banh nhà l*иg chợ xong cái xách cặp đi về, bỏ lại bao cặp mắt ngơ ngác như chú hươu vàng e ấp ...

- THẦYYYYYYYYYYYYYYY !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!..................... - TẤT CẢ ĐỒNG LOẠT RỐNG THẢM THIẾT .... TRONG VÔ VỌNG

- Anh em, bơm điện nó !!!! - Thằng lớp trường đầu đàn phất tay ra hiệu lệnh. Tức thì, 19 thằng đực rựa trong lớp nhào vào chơi nhau tập thể ..... (Tác giả : Lớp bạn có chơi trò này không ???)

Chúng nó đè vật nhau ra, đấm vào mặt Roku túi bụi luôn. Không khí trong lớp đầy náo loạn, Như Quỳnh hoảng hốt khi thấy Roku bị chơi hội đồng như vậy cũng phải sợ luôn. Cô chạy tới can ngăn:

- Mau dừng lại đi !

Cô vừa nói xong là mấy đứa đực rựa ngừng hành động thô tục đó lại. Tụi nó tản mát dần, bỏ lại Roku nằm vật ra đất như cục thịt bằm... Mặt mũi bầm tím hết cả lên.

- Roku !!! - Cô không khỏi thốt lên. Như Quỳnh không ngờ mấy tụi con trai chơi ác đến thế . Cô cúi xuống đỡ Roku đứng dậy. Anh ta bị đánh đến nỗi chân đi khập khiễng, cánh môi sưng vù như bị ong chích

- Này này, cậu đứng lên được không ? - Cô vừa ráng sức kéo Roku, nhưng anh ta im lìm như người chết.

Cô hết cách, đành để cho một tay của anh ta choàng qua vai mình, cô đỡ anh ta đi đến phòng y tế. Mặc dù đường từ đây đến phòng y tế không xa nhưng do anh ta đô con lại nặng ký hơn cô nên việc kéo lê anh ta đến được phòng y tế quả là một kì tích !

- Hộc hộc đến nơi rồi !

Cô nói không ra hơi, trán nhễ nhại mồ hôi. Cô đập đập cánh cửa phòng y tế. Đột nhiên cánh cửa mở ra làm cô mất điểm tựa ngã về phía trước.

BỊCH

Đầu cô đập vào một bức tường không cứng lắm, lại có mùi hoắc hương quen thuộc nữa. Cô ngẩng đầu thì thấy Tư Kỳ Phong đang nhìn mình bằng ánh mắt kì dị. Cô theo hướng ánh mắt của hắn thì thấy mình đang nắm ngay.............vạt áo của hắn, mà cụ thể hơn đã rách bươm sau khi bị cô kéo xuống.

Cô đứng phắt dậy, khuôn mặt đỏ bừng, huơ tay loạn xạ...

- Thầy,... thầy Phong..em em... xin lỗi,...em... không cố ý !!!

Tư Kỳ Phong nhìn hành động của cô lúc này mà không khỏi nhếch mép buồn cười.

"Thiệt muốn cắn cô nhóc đáng yêu này quá !!!" - Hắn nghĩ thầm.

- Em tới đây có việc gì ? - Hắn ôn tồn hỏi.

- A...à thầy ơi, bạn em đang bị thương !!! - Cô sực nhớ ra mục đích chính của mình. Cô kéo kéo Roku ở đằng sau vào phòng y tế nên không thấy gương mặt của Tư Kỳ Phong đen lại.

"Hay lắm bé con, hôm nay em dám ôm người đàn ông khác trước mặt tôi !!!" - Hắn nghiến răng ken két, màu mắt đỏ rực nhìn chằm chằm vào cậu thanh niên đang im lìm trên vai của Như Quỳnh, hận một nỗi không thể đánh cho cậu ta mấy quyền để tránh xa bé con của hắn ra.

- Thầy ơi, thầy mau lại kiểm tra xem bạn ấy có bị gì không ? - Thấy Tư Kỳ Phong đứng ngẩn trước mặt , khuôn mặt hắn rất kì dị, không ngờ cô vừa cất tiếng nói, thấy sát khí từ hắn bộc phát lên...

- Thầy,.... - Cô e sợ gọi tên hắn thêm lần nữa.

- Được rồi, em để cậu ấy xuống đi ! - Hắn sải bước về phía giường bệnh.

- Chỉ xây xát bên ngoài thôi, cơ thể hoàn toàn bình thường. Bây giờ, tôi sẽ khử trùng vết thương cho cậu ấy, em có thể lấy cho tôi hộp thương phía trên đầu tủ không ? - Sau khi xem xét toàn thân Roku, hắn ngẩng mặt nhìn cô an ủi.

Hắn đưa tay chỉ chỗ để hộp y tế. Như Quỳnh nhanh chóng đi lấy. Nhưng ngặt nỗi, chiều cao cô có hạn, cô cố gắng kiễng chân với lấy hộp thuốc, chợt, cô huơ tay trúng phải cái bình hoa đặt trên cái tủ, khiến nó rơi vào người cô

- CẨN THẬN !!! - Cô nhắm mắt sợ hãi, tưởng chừng bị bình hoa rơi vào đầu thì đột nhiên có lực kéo kéo cô ra sau , bình hoa rơi xuống đất vỡ CHOANG.

Cô nhắm tịt mắt sợ hãi, đến khi cô cảm giác kì lạ, thấy mình đang nằm gọn trong lòng ngực của Tư Kỳ Phong.

- Thầy.. em xin ..lỗi !!! - Cô lắp bắp, tim run lên vì sợ trước bộ dạng lạnh băng của hắn.

Lúc này trông Tư Kỳ Phong cực kỳ đáng sợ. Đôi mắt đỏ ngầu như có lửa bên trong, trừng mắt nhìn cô... Bỗng nhiên hắn ôm chặt lấy cô. Cô ngỡ ngàng tròn xoe mắt. Cô nghe thấy tiếng thở gấp gáp của hắn bên tai. Nghe được tiếng tim đập thình thịch của hắn. Cô không khỏi nhíu mày thắc mắc.

- Thầy...

- Đừng nói gì hết, hãy để tôi ôm em như thế 1 chút ! - Tư Kỳ Phong gục đầu vào vai cô, hắn càng siết chặt cô hơn như tưởng chừng cô sẽ biến mất nếu hắn buông tay. Mái tóc đỏ hung khói rũ nhẹ xuống bờ vai gầy của Như Quỳnh.

Ban nãy, hắn sợ lắm !

Như Quỳnh tưởng hắn đang có chuyện gì buồn nên không để ý lắm. Cô mặc hắn ôm chặt lấy mình, nhưng cô lại cảm thấy trong người mình khang khác. Tự nhiên cảm xúc trong cô hỗn độn, tim đập lệch mất 1 nhịp.

Một lúc sao, hắn buông cô ra, cô chỉ kịp nhìn thấy đôi mắt đỏ sẫm của hắn lướt nhẹ qua mặt cô . Hắn xoay lưng bưng hộp thuốc đến băng bó cho Roku nên không để ý gương mặt đỏ bừng của ai kia.

- Bây giờ đã trễ rồi, em nên về kí túc xá đi ! - Tư Kỳ Phong vừa băng bó cho Roku, vừa nói với cô.

- Nhưng còn ... - Cô kiễng chân thấy Roku đang xuýt xoa đau rát khi Tư Kỳ Phong xức thuốc sát trùng lên mấy vết thương trên tay. Cô không khỏi lo lắng.

- Không sao, tôi sẽ đưa cậu ấy về ! Em nên về kí túc trước khi trời tối ! - Hắn ôn tồn dọn dẹp mấy dụng cụ y tế.

- Vâng, vậy phiền thầy ! - Cô thấy có lí nên đồng ý . Cô cúi đầu chào hắn rồi đóng cửa ra về. Bỏ lại trong phòng y tế là hắn và Roku.

Cả căn phòng bao trùm một sự tĩnh lặng đáng sợ. Tư Kỳ Phong thong thả ngồi xuống chiếc ghế bành, đôi mắt đỏ sẫm ánh lên vẻ thích thú. Hắn nheo mắt nhìn cái bộ dạng giả vờ của cái người đang nằm trên giường bệnh kia.

- Sao nhà ngươi không đi làm diễn viên đi ? Kiếm được nhiều tiền lắm đấy ! - Tư Kỳ Phong nhếch mép, nụ cười chứa đầy sự khinh bỉ. Hắn ngồi bắt chéo chân. Áo blu trắng thả hờ xuống tận đầu gối trông vừa nho nhã vừa lạnh lùng...

- Đã phát hiện rồi sao ? - Người thanh niên trên giường bệnh ngồi dậy, khóe miệng anh ta cong lên. Đôi mắt màu trà sâu thẳm nhìn Tư Kỳ Phong.

Roku xuýt xoa mấy cái vết thương trên mặt, anh ta nhìn Tư Kỳ Phong đầy giận dỗi :

- Ban nãy nhà ngươi cố ý hành hạ ta !!!

Roku thật giận khi nhớ lại hành động ban nãy của Tư Kỳ Phong. Hắn ta cố ý mạnh tay trong lúc sát trùng vết thương của anh . Đúng là con người nhỏ mọn !

- Cho chừa cái tội dám lợi dụng người con gái của tôi ! - Nhắc đến Như Quỳnh, đáy mắt của Tư Kỳ Phong bùng lên cơn giận dữ. Ban nãy hắn thực phát điên khi thấy Như Quỳnh có hành động thân mật với người con trai khác.

- Nói cho anh biết, chúng tôi sẽ cùng nhau làm việc trong ban tổ chức hội trại của trường đấy ! Tôi còn rất nhiều cơ hội để chiếm được Như Quỳnh ! - Roku bật cười, gương mặt hắn đầy đắc ý.

Đáy mắt Tư Kỳ Phong vụt qua tia khó hiểu. Hắn dứng dậy, bước qua khỏi Roku , vỗ vỗ lên vai của anh ta nhếch mép cười.

- Cũng chưa biết được đâu mà !!! - Hắn ta khẽ lẩm bẩm

-----------------------------------------

- Như Quỳnh, mình nghe nói cậu được chọn trong ban tổ chức hội trại hả ? - Tiểu Mộc nằm trên giường, miệng ngậm miếng bánh khoai tây, cô chúi đầu ra hỏi Như Quỳnh đang nằm bên cạnh.

- Ừ ! - Như Quỳnh đáp lời. Tiện thể nhón lấy miếng bánh trên tay Mộc Mộc.

- Sướиɠ nhất luôn, vô đó toàn troai đẹp tha hồ lựa chọn !!! - Tiểu Mộc phấn khích, hai mắt cô long lanh khi tưởng tưởng ra mấy chàng soái ca trong ngôn tình ấy. Đẹp troai, khoai to ( không lo chết đói) (:v)

- Sướиɠ cái đầu cậu đấy, cả ngày hôm nay tớ chạy đến rụng chân luôn đây ! - Cô lấy cuốn báo đập nhẹ lên đầu cô bạn thân, thầm le lưỡi ớn ăn khi nhớ đến việc chạy như con điên cùng mấy anh chị trong ban chấp hành trường - Vừa nắng vừa nóng , thà thảy tớ vào địa ngục còn hơn !

- Ha ha ... - Tiểu Mộc cười vui vẻ.

--------------------------------------

Trải qua mấy ngày làm việc vất vả, ngày mai, hội trại sẽ được khai mạc. Tối hôm đó, cả đám kéo nhau đi ăn thịt nướng để mừng cho việc chuẩn bị thành công. Thực tình Như Quỳnh không muốn đi chút nào nhưng mấy đàn anh khóa trước cứ kéo cô đi cho bằng được. Mọi người chọn quán ăn gần trường, mọi người ăn uống hò hát vui vẻ. Cô cũng bị bầu không khí sôi động mà bật cười mãi. Mặc dù là những thiên tài trong nhiều lãnh vực nhưng họ vẫn là những con người bình thường. Cái tuổi 17, 18 mơ mộng khoái nổi loạn . Có mấy anh bên khoa Quốc tế phấn khích đến nỗi họ lấy mấy cây đũa gõ gõ mấy cái chai nước ngọt như đang đánh trống, tạo ra tiếng keng keng vui tai, có mấy chị khóa trước cũng chẳng vừa, rủ nhau đứng lên múa điệu cồng chiêng như thể đúng rồi... Ai ai cũng hò hét vui vẻ

Cô có cảm giác không tệ. Dù chỉ làm việc với nhau có mấy ngày nhưng họ đều xem tất cả như gia đình của nhau. Họ luôn giúp đỡ, cho cô những lời khuyên bổ ích. Cô cảm thấy rất may mắn khi được làm việc chung với họ.

Tan tiệc, ai nấy về kí túc xá của mình. Riêng cô thì tự thưởng cho mình đi dạo quanh phố một vòng, ngắm những chiếc đèn nhỏ xíu lung linh đằng xa cửa hàng. Gió đêm lạnh thốc vào mặt , cô kéo chiếc khăn ấm lên cổ , hai bên má đỏ bừng vì lạnh.

- Như Quỳnh !!! - Chợt có ai đó gọi tên cô. Quay lại thì thấy Roku đang chạy đến. Anh ta hôm nay mặc chiếc áo măng tô nâu dài. Roku nhanh chóng chạy đến chỗ cô, gương mặt anh ta không che giấu nổi phấn khích.

- Cậu làm gì ở đây thế ? - Roku thở hồng hộc. Thiệt tình anh ta mệt muốn chết, tự hỏi Như Quỳnh đi nhanh quá vậy.

- À, không làm gì, ngắm phố thôi ! - Như Quỳnh từ tốn... mặc dù Roku từng làm cô bị thương nhưng về cơ bản, anh ta có cái gì đó rất lạ.

- Vậy hả, vậy thì chúng ta cùng đi nào ! - Roku cười hề hề như mấy tên ngốc. Anh ta nở nụ cười rạng rỡ kéo tay cô bước đi.

- Sao mấy hôm nay cậu tránh mặt tôi vậy ? - Đột nhiên, Roku cất tiếng họi. Gương mặt anh ta cố che giấu nỗi đau đớn. Mấy ngày nay, anh ta tưởng làm việc chung với cô sẽ có nhiều cơ hội chiếm lấy trái tim cô, vậy mà lúc nào cô cũng tránh mặt anh ta. Chạm nhau ở cầu thanh cô cũng vô tình lướt qua như không. Khi 2 người ở cùng nhau thì cô lại lấy cớ ra ngoài kiểm tra vật liệu trang trí. Cô muốn chọc tức hắn đấy mà.

- Tôi.. tôi... À, mà vết thương cậu đỡ chưa vậy ? - Cô cố lấp liếʍ, lảng sang chủ đề khác.

- Không sao nữa rồi - Roku nhăn nhó cười khổ. Cô gái này thực biết cách đánh trống lảng quá.

- Sợi dây chuyền đẹp quá ! - Bỗng nhiên , Roku hướng ánh mắt lên sợi dây chuyền trên cổ của Như Quỳnh. Đáy mắt anh ta lóe lên tia kì lạ.

- À, là mẹ tôi tặng đấy ! - Như Quỳnh nâng mặt dây chuyền lên - Nó là bông hoa quỳnh, còn phiến đá mặt trăng này thì tôi vẫn không biết là gì - Cô thành thực trả lời.

- Oh, thì ra là thế ! - Roku đảo mắt, anh ta nhíu mày , gật gù.

- Đúng là em chẳng nhớ gì hết ! - Roku khẽ lẩm bẩm.

- Hả , cậu nói gì cơ ? - Như Quỳnh hỏi anh ta.

- Không có gì, giờ này cũng khuya rồi, cậu nên ngủ sớm để mai còn điều khiển trại nữa !

- Ừ, vậy tạm biệt ! - Cô đi về kí túc xá của mình.

- Ngủ ngon !!!

Roku nhìn theo tấm lưng nhỏ bé gầy guộc của cô. Hắn ngửa đầu thở dài . Cô gái này liệu có chịu nổi khi biết được sự thực ?

Hắn nhìn bầu trời đen kịt trên cao, le lói vài ngôi sao nhỏ xíu. Nó đen đến nỗi nghẹt thở, u ám, lạnh lẽo, lạc lõng trong cô đơn.

- Tôi có nên tội nghiệp tôi chăng ? - Roku bật cười. Nụ cười đắng chát rơi trên khóe môi bạc.

Hắn biết, dù có thế nào đi nữa, hắn vẫn thua Tư Kỳ Phong.

Roku lắc đầu, lủi thủi đi trong màn đêm. Đêm lạnh, gió xào xạt thổi, có 1 người đầy bất cần..... và cô đơn.

-----------------------------------

Tác giả : Vô năm học bài vở ngập đầu luôn ! Có ai thương tui hông ??? T^T