- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Dã Hỏa Giai Nhân
- Chương 6
Dã Hỏa Giai Nhân
Chương 6
Edit & Beta: Tử Dạ Tịch Liêu
Một lúc sau Dã Hỏa nghe tiếng tim mình đập càng lúc càng lớn, sau đó Thiết Ưng dùng sức ép nàng vào l*иg ngực mình để hai trái tim đập cùng nhau, lỗ tai nàng chỉ nghe tiếng đánh trống reo hò. Cả người nàng rất căng thẳng, cảm nhận được từng bắp thịt rắn chắc của hắn đang ép chặt thân thể run rẩy của nàng….
“Ngươi tỉnh?”. Nàng lên tiếng chỉ trích, dùng sức đẩy hắn ra, muốn đứng lên, nhưng mà hai tay hắn vẫn ở bên trong xiêm y quấn lấy, căn bản không thoát ra được.
“Nàng gây ra tiếng ồn như vậy cũng đánh thức người chết sống lại, ta làm sao ngủ được?”. Hắn thản nhiên cười nói, thưởng thích bộ dạng lúng túng của nàng, thân thể cũng không chịu nhúc nhích để nàng rút tay về. Trên thực tế, hắn đã đặt hai tay của hắn trên người nàng, mang theo cảm giác mất hồn.
“Chết tiệt, vương bát đản, ngươi…ngươi…ngươi giả bộ ngủ”. Nàng xấu hổ đến mức muốn cắt lưỡi tự sát. Nghĩ đến lúc nãy mình sờ trước sờ sau hắn, trong lòng hắn biết rõ, còn giả vờ nằm trên giường cho nàng tùy tiện sờ soạng, mặt nàng nóng muốn bốc cháy.
“Hỏa nhi, giả bộ ngủ không phải là tội ác tày trời. Ngược lại là nàng, nửa đêm lại đến lên giường ta sờ soạng ta, mới gọi là tội ác?”. Thiết Ưng lười nhác hỏi. Vào lúc đêm khuya, hơi thở trầm ổn trên người hắn như biến mất trong đêm đen, giờ phút này hắn cực kỳ nguy hiểm khó dò, con ngươi đen lóe sáng nhìn nàng, một loại hứng thú mạnh mẽ không tên.
“Cuối cùng ngươi tỉnh lại lúc nào?”. Dã Hỏa thất bại hỏi, phát hiện tư thế hai người lúc này thật sự quá mức thân mật, nàng còn ngồi lên người hắn, đôi chân thon dài kẹp hai bên thắt lưng hắn, chỉ nghĩ đến tư thế này cũng khiến người ta xấu hổ.
“Từ lúc nàng vừa vào cửa”. Tay hắn lướt qua cánh môi xinh đẹp của nàng, khi nãy đôi môi mềm đỏ mọng kia đã dụi vào cần cổ hắn. Hắn hoàn toàn khẳng định nàng không có võ công, động tác lúc trước của nàng cực kỳ vụng về, cũng chỉ khiến nàng thêm mệt nhọc, còn hắn lại hưởng thụ không ít đậu hũ.
“Vậy sao ngươi còn…ngươi còn…..”. Dã Hỏa tức giận đỏ mặt, cứ nghĩ người này ngủ say, nên nàng mới sờ loạn người hắn, thật sự lúc này nàng chỉ muốn tìm một con dao gϊếŧ chết hắn rồi tự sát, như vậy mới trốn được chuyện mất mặt này.
“Ta đã sớm để nàng biết ta đã tỉnh, nàng không chờ đợi được mà sờ soạng người ta, còn lén lút lột quần áo của ta sao?”. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, hài lòng khi thấy vẻ mặt không phải làm sao chỉ đành thở dốc của nàng. Trong cặp mắt xinh đẹp của Dã Hỏa hiện lên tức giận lại có vui sướиɠ rung động vô tội.
“Ai muốn lột quần áo của ngươi?”. Nàng thẹn quá hóa giận nói, muổn đẩy hắn ra, nhưng hắn lại dễ dàng vây hãm nàng lại, giãy dụa của nàng chỉ làm y phục thêm rối loạn, cũng như khiến hai người thêm thân mật mà thôi.
“Vậy sao tay nàng lại muốn cởi đai lưng của ta?”. Hắn khơi mào chân mày hỏi, dứt khoát thò tay cởi bỏ đai lưng bên hông xuống, đặt hai tay nhỏ bé đang run rẩy của nàng ở đó. Ở đầu tơ lụa mềm mại, có khối kim loại nặng, dùng để cố định hai bên.
“Đai lưng?”. Giọng nàng giống như tiếng thét chói tai, nắm chặt khối kim loại lạnh như băng kia, lúc này mới nhìn rõ chạm khắc tinh xảo trên đó, ở trong đêm càng thêm bóng láng.
Nàng không dám tin nhìn khối kim loại, trong người càng thêm chán nản. Nàng không thể tưởng tượng nổi, bận rộn cả đêm, chẳng những không tìm thấy lệnh bài gì đó, chỉ thấy nàng đang cởi đai lưng hắn.
“Hỏa nhi, nàng rất hứng thú với đai lưng của ta sao?”. Hắn chịu không nổi mùi hương dụ hoặc nhàn nhạt trên người nàng, cúi đầu liếʍ môi hôn gương mặt đang đỏ bừng tức giận, sau nhẹ nhàng cắn cắn cái cổ trắng ngần của nàng.
Hắn yêu say đắm hơi thở trên người nàng, không phải mùi phấn son mà nữ tử bình thường vẫn hay sử dụng, mà là tình hương nhàn nhạt thuộc về nàng, mùi hương đó cứ lượn lờ nơi chóp mũi hắn, mê hoặc hắn.
“Ngươi không được nói hưu nói vượn”. Vất vả lắm nàng mới rút tay về được, tức giận mà đấm vào l*иg ngực của hắn, lời nói của hắn như trở thành nỗi nhục nhã. Có phải hắn đang ám chỉ nàng đói khát quá mức, không chờ đến thành thân liền leo lên giường hắn?
“Hỏa nhi, vì sao đêm khuya như vậy nàng lại đến đây? Thảo luận hôn sự của chúng ta?”. Hắn cũng để nàng sờ loạn trên người, không vạch trần nàng, nhưng mà tay của nàng càng lúc càng không thành thật, hắn thật sự hết cách để nàng tùy ý xằng bậy.
“Ta sẽ không gả cho ngươi, đêm nay ta đến đây cũng không phải lột quần áo ngươi”. Nàng cực kỳ tức giận nói, biết hành động tối nay sắp thành lại bại, thẳng thắn đem chuyện nói rõ: “Ta đến đây là muốn trộm lệnh bài ra khỏi thành, thừa dịp ban đêm trốn khỏi đây. Hoàng Phủ Giáp đã đáp ưng ta, chỉ cần ta trốn ra khỏi Thiết thành, hắn sẽ hạ lệnh cho ngươi hủy bỏ hôn ước”. Nàng kéo cổ áo hắn nói, muốn đem quyết tâm để vào trong đầu hắn.
Nàng không cần gả cho hắn. Ít ra, nàng không muốn bởi vì cái hôn ước kia mà ép hắn phải cưới nàng…
Thiết Ưng không lộ vẻ ngạc nhiên, chỉ là hơi nhíu mày, nhìn mặt nàng đang đỏ bừng: “Lệnh bài ra khỏi thành?”.
Hắn bắt đầu hiểu ra mấy phần.
“Đương nhiên, bằng không làm sao ta…..làm sao có thể….”. Nàng không nói được nữa, cắn răng nhìn hắn, không muốn lặp lại lúng túng lúc trước. “Ta mặc kệ, ngươi mau đem lệnh bài ra đây, ta muốn rời khỏi nơi này”. Nàng bá đạo nhìn hắn nói, trong bóng tối cuồng vọng ra lệnh, căn bản cũng không lo hắn là người đứng đầu một thành nghe tiếng đã mất hồn mất vía mà mọi người nói đến.
Thiết Ưng không giận mà còn cười, thậm chí trong mắt còn có mấy phần thương hại. Hắc lắc đầu, cảm thấy ngạc nhiên vì Dã Hỏa rất đơn thuần. “Hỏa nhi, không có lệnh bài ra khỏi thành. Ban đêm bất luận kẻ nào cũng không thể ra vào Thiết thành, dù là quan lớn hay quý nhân cũng không được làm trái quy củ này”. Xem ra vị thê đơn thuần của hắn đã bị Hoàng Giác Phủ xấu bụng kia lừa thảm.
“Không có lệnh bài?”. Dã Hỏa sửng sốt nhắc lại, trong đôi mắt xinh đẹp đầu tiên là có mê hoặc, cuối cùng cũng chậm rãi hiểu được. Mặt của nàng từ đỏ bừng chuyển sang trắng bệch, thân thể cũng không ngừng run lên. “Không có lệnh bài, như vậy…..như vậy……”. Nàng thất bại rêи ɾỉ, cảm thấy bản thân rất dại dột a.
“Nàng đã bị Hoàng Phủ Giác lừa. Hắn thấy nàng không tình nguyện ở cạnh ta, nên mới gài nàng vào bẫy, để nàng chui vào lưới tìm ta”. Thiết Ưng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhịn cười thành tiếng, hắn biết nếu lúc này hắn mà cười lớn, với tính cách kịch liệt của tiểu nữ nhân này nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.
“Tên hôn quân chết tiệt”. Dã Hỏa thét chói tai, đang suy nghĩ muốn nhảy xuống giường tìm tên quỷ kế đa đoan Hoàng Phủ Giác tính sổ.
Nhưng mà mới vừa có động tác, cánh tay kiên cố kia đã rất nhanh vây quanh nàng lại, khiến nàng nằm gọn trong ngực hắn. Nàng cắn răn, không ngừng giãy dụa, thật vất vả ngồi dậy, lại phát hiện nàng đang ngồi trên vật nóng rực đã tỉnh của hắn, chỉ cách mấy lớn vải, vật nóng bỏng kia đang chỉa vào nơi mềm mại của nàng, hoa tâm rung động tê dại.
“Đừng kích động, ta cũng không hy vọng Hỏa nhi của ta mang trên lưng tội danh hành thích vua”. Hắn nhìn nàng, hai tay chạy đến eo thon mảnh khảnh, lưu loát cởi đai bên hông, bàn tay nóng ấm tiếp xúc với da thịt mềm mại của nàng, không nén được mà thở dài thỏa mãn.
Bởi vì bị tiếp xúc kí©h thí©ɧ mà hơi thở nàng trở nên gấp gáp, vội vãng tránh né tiếp xúc của hắn, lại bị hắn lôi kéo, cơ bản không trốn được, “Ai là của ngươi? Ta không thuộc về kẻ nào hết, ngươi mau buông ta ra. Bằng không ta không khách khí với ngươi”. Nàng thở hổn hển nói, trong lòng cũng biết được đêm nay có lẽ trốn không thoát.
Kế sách của Hoàng Phủ Giác quả nhiên đủ độc ác, chẳng những đêm nay nàng trốn không thoát, còn bị Thiết Ưng ăn. Cả đời nàng đều trốn không thoát.
Chợt hắn duỗi thẳng thân hình cường tráng, ngồi giống nàng, lúc này hai người càng dán sát vào nhau. Khóe miệng hắn cười tà ác, cúi đầu trêu chọ đôi môi đỏ mọng không tình nguyện của nàng.
“Hỏa nhi, nàng không cần khách khí”. Giọng hắn đậm đặc hỗn loạn, chưa nói đã ám chỉ, hai tay ung dung bao phủ hoa văn đẹp đẽ trên ngực nàng, tùy ý nhào nặn nơi đẫy đà của nàng. Hắn đã bị nàng mê hoặc như lửa đốt, làm sao có thể tha cho nàng được?
“Buông tay… ngươi….không được đυ.ng vào ta”. Nàng muốn ngăn cản hai tay của hắn, nhưng hắn dùng một tay giữ cổ tay nàng lại, không cho nàng phản kháng, còn tay kia bận rộn mà vuốt ve mọi nơi trên cơ thể nàng, khiến nàng vừa tức giận vừa thở gấp.
“Vì sao lại sợ ta? Hỏa nhi, ta sẽ không để nàng bị thương”. Môi hắn rơi trên cổ nàng, hôn từng chút một như đang chạm vào bảo vật yêu thích. “Hỏa nhi còn nhớ không? Ta đã nói, nàng là thê tử của ta”. Hắn hôn lên mặt nàng, dùng môi mỏng vuốt ve nàng.
Dã Hỏa sợ đến mức không dám hô hấp, hoảng hốt muốn tránh thăm dò của hắn, nhưng mà tay kia của hắn như có mặt ở khắp nơi, một khi đã chạm đến nàng, liền khiến nàng khó có thể kiềm chế mà thở gấp, trong cơ thể như có ngọn lửa, bị hắn châm, nàng ngọa nguậy khó chịu, lo sợ, biết rõ chỉ có hắn mới có thể dập tắt ngọn lửa đó.
“Buông tay”. Nàng rối ren nói, đá lung tung lên hắn, nhưng mà dần dần không có sức lực.
“Không buông, cả đời cũng không buông”. Vẻ mặt của hắn vô cùng bá đạo, cùng với khi trầm ổn bình thường hoàn toàn là hai người khác nhau.
Hắn ôm lấy nàng, đôi môi nóng rực tìm lấy nàng, mãnh liệt giữ lấy cánh môi run rẩy của nàng, nuốt hết hô hấp của nàng.
Dã Hỏa trừng to hai mắt, cảm giác được lưỡi của hắn đang cạy môi nàng ra, bá đạo xâm nhập vào miệng nàng, dây dưa với lưỡi đinh hương của nàng, câu dẫn nàng quấn quít đáp lại. Thân thể nàng không ngừng run lên, cảm thấy bất an vô cùng.
Trong lúc mơ hồ thế này mới biết được bộ mặt thân sự của hắn, bá đạo cuồng vọng, thậm chí có hơi cuồng dã, tính cách lạnh lùng ngày thường chỉ là ngụy trang. Lúc trước nàng không biết sống chết mà tùy tiện chửi bới hắn, cứ nghĩ là hắn sẽ không nổi giận.
Càng khiến nàng cảm thấy bối rối hơn khi hắn không hề che dấu thâm tình, trong lòng vô cùng bất an, căn bản không biết nên đối mặt với tình cảm của hắn như thế nào.
“Ưm….”. Hai tay của nàng vô thức đặt trên người hắn, vô lực nắm lấy quần áo trên người hắn. Nàng mê muội cảm giác được, tay của hắn đã cởϊ áσ khoác của nàng, chuyển động trên chiếc áo mỏng còn lại trên người, muốn châm lửa đốt mọi chỗ.
“Nàng là của ta, chuyện đã được quyết định từ rất lâu”. Hắn chậm rãi buông môi nàng ra, vẫn không ngừng liếʍ đôi môi đã bị hôn đến sưng đỏ, lưỡi linh hoạt tùy tiện trường xuống cổ nàng, dọc theo đường đi mà cắn cắn hôn hôn, dùng hết mọi thủ đoạn khơi mào nhiệt tình của nàng.
Dã Hỏa yếu ớt thở phì phò, không biết nên làm sao bây giờ với hắn. Nàng luống cuống không chủ ý, nhưng hắn cố tình không buông tha nàng, đem nàng giữ lại. Cứ tiếp tục như vậy. Nàng sẽ không khống chế được bản thân nữa.
“Ngươi là bởi vì hôn ước…mới có thể….”. Nàng cắn răng nói, trong lòng có chút đau đớn, trốn tránh ánh mắt của hắn. Nàng không muốn chỉ là như vậy a. Nếu bọn họ vì hôn ước kia mà buộc ở chung một chỗ, nàng biết phải làm sao, cuối cùng tâm ý chân thật của hắn là sao?
Thiết Ưng bế nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng điệu vô cùng cẩn thận nói
“Cho dù không có hôn ước kia, ta vẫn muốn nàng”. Hắn từ từ hôn nàng, hai tay ôm lấy cơ thể mềm mại đang run rẩy kia, vải mỏng như cánh ve, con ngươi đen lóe sáng, nhìn thấy làn da trắng như tuyết của nàng, con ngươi trở nên sâu thẳm.
“Không thể nào. Ngươi là bởi vì hôn ước kia cùng với sự can thiệp của tên hôn quân mới giữ ta lại”. Nàng không thể tin được, nhìn ánh mắt hắn mà run rẩy.
Nàng không có dũng khí nhìn hắn, nàng thật sự khát vọng. Coi như hôm nay nàng không phải con nhà hào môn chỉ là đứa trẻ mồ côi, không có năng lực thay đổi gì cả? Nàng rất sợ hãi, sợ hắn xem thường nàng, nàng đã sớm không còn là thiên kim tiểu thư đươc chiều chuộng ngày nào, không xứng đôi với thành chủ tôn quý như hắn, càng ở cạnh hắn nàng càng thấy giữa hai người có nhiều bất đồng.
Mấy năm qua tuy rằng đã cố trốn tránh quan hệ với Thiết gia, nhưng nàng vẫn luôn nghe tin tức về hắn. Trong lòng nàng biết hắn là vị hôn phu trước đây của nàng, bởi vậy mỗi lần nghe về hắn, bất giác mà lưu ý để ý.
Thì ra, nàng cũng đã vụиɠ ŧяộʍ yêu thương hắn.
Thiết Ưng lắc đầu, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng để trong tay, muốn nàng nhìn thấy trong mắt hắn là hứa hẹn không nói ra.
“Nếu ta không muốn, dù kẻ nào cũng không ép buộc được ta, bao gồm cả hoàng đế đương triều”. Hắn nhẹ nhàng hôn lên mắt nàng, đau lòng vì sự sợ hãi của nàng. Thì ra Hỏa nhi của hắn rất nhát gan.
Khi nàng còn cải nam trang, hắn đã động tâm. Sau đó lại biết được chân chính nàng là nữ nhân, hắn mừng rõ như điên, bất luận có phải nàng là nữ nhi đã mất tích nhiều năm của Cố gia hay không, hắn cả đợi này đã chọn nàng.
Dã Hỏa vẫn còn đang lắc đầu, bởi vì có quá nhiều kinh hỉ mà sợ hãi. Nàng không thể tin được, rất sợ đây chỉ là hy họng hão huyền của nàng. Hai tay nàng ôm chặt trong bộ ngực cường tráng của hắn, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ.
Hắn thở dài, hôn lên da thịt trắng noãn của nàng. “Ta không vui khi nàng không muốn thành thân với ta, tiểu nha đầu nàng chỉ giỏi suy đoán lung tung”. Hắn liếʍ môi liếʍ mồ hôi mỏng manh trên cơ thể mềm mại, cảm nhận từng đợt run rẩy kịch liệt.
“Không, không được….” Nàng hoang mang lẩm bẩm, dần dần phát hiện ý đồ của hắn.
“Vậy thử ngăn cản ta xem”. Hắn chậm rãi nói, hắn hôn tới đâu món đồ nơi đó rơi xuống, cách lớp vải mềm mại, nhào nặn nơi đầy đà nhạy cảm của nàng, hô hấp nóng rực xuyên qua vải vóc phun vào da thịt của nàng, không hề báo trước mà mυ"ŧ lấy.
“Thiết Ưng”. Kɧoáı ©ảʍ từ trong miệng hắn mãnh liệt truyền đến, hắn dùng đầu lưỡi linh hoạt đùa bỡn nụ hoa, dụ dỗ cho đến khi nụ hoa hồng nhạt trong miệng hắn nở rộ.
Hai mắt trở nên nguy hiểm, mang theo vài phần ngang bước cướp đoạt, dán chặt với thân thể nàng mà cọ xát, ngầm ám chỉ đêm nay tuyệt đối sẽ không buông tha nàng. Da thịt thô ráp cẩn thẩn ma sát với nàng, mang theo kí©h thí©ɧ mạnh mẽ.
Dã Hỏa yếu ớt giãy dụa, bị ánh mắt của hắn nhìn đến hoảng sợ. Nàng bất lực muốn đứng lên nhưng cảm thấy được bàn tay nóng rực của hắn, đang dán sát vào phía dưới nàng, thâm nhập vào tiết khố bé nhỏ. Nàng sợ hãi trợn to hai mắt, trùng hợp nhìn thấy du͙© vọиɠ âm u trong đôi mắt của hắn.
Nàng bị ánh mắt của hắn khóa lại, mẫn cảm phát hiện lòng bàn tay của hắn nóng như vậy, như muốn đốt cháy da thịt nàng. Bàn tay nóng rực đi vào bên trong tiết khố, thăm dò cái bụng bằng phẳng trắng trẻo, khẽ chạm cánh hoa mềm mại của nàng.
“Ngoan, đừng sợ”. Hắn lặng lẽ nói, ngón tay dài thô ráp chạm đến, khiến dung mạo thiếu nữ trở nên xấu hổ, đầu tiên là đùa bỡn, sau đó lớn mật vân vê hoa hạch của nàng.
“A!!”. Nàng lo sợ thở dốc, vội vàng nhắm mắt lại không dám nhìn hắn. Nhưng càng nhắm mắt nàng lại càng cảm thấy mẫn cảm, hắn hiểu rõ về nàng hơn.
Toàn thân Dã Hỏa run run, không ngừng di chuyển trên người hắn, không biết cuối cùng hắn muốn làm gì nàng, khiến nàng cảm thấy giống như đang ở trong lửa, lúc lại như ở trong nước, có lúc lại như nóng lạnh cực điểm. Bởi vì bị lửa vây chạm mà nhịn không được mà cúi đầu rêи ɾỉ.
Khi hắn chạm vào nàng, kɧoáı ©ảʍ quá nhiều còn mang theo đau đớn, làm nàng không thể thích ứng kịp. Nàng tựa vào ngực hắn hít thở dữ dội, mười đầu ngón tay mảnh khảnh bấm chặt vào bắp thịt tráng kiện của hắn.
“Không——“. Nàng kinh ngạc mở mắt, khi biết ý đồ của hắn thì muốn ngăn hắn lại. Nhưng kháng nghị của nàng lại biến thành run rẩy nho nhỏ.
“Hỏa nhi, chuẩn bị thích ứng ta”. Hắn há mồm cắn hôn lên sau gáy nàng, từ từ cắи ʍút̼, cởi nút thắt phía sau, yếm trước ngực nàng rơi xuống, nơi đẫy đà trắng noãn đập vào mắt hắn, làm hắn muốn điên cuồng chiếm đoạt.
Bên trong cơ thể nàng non mềm ướŧ áŧ, gắt gao sít chặt lấy ngón tay hắn, giống như vui vẻ khi được hắn làm vậy, du͙© vọиɠ trong cơ thể hắn như muốn bùng nổ, khiến hắn sắp không thể khống chế được. Nếu không phải vì yêu thương nàng, nhất định hắn sẽ đặt nàng ở dưới thân, không để ý đau đớn mà chôn vùi du͙© vọиɠ sâu trong cơ thể mềm mại của nàng.
“Không….không được…..”. Nàng vừa khóc vừa lắc đầu,trong mắt thấm ướt hơi nước, không rõ hắn muốn làm gì nàng. Thân thể nàng trần trụi trước mặt hắn, ánh mắt của hắn như hổ đói, mà tiết khố cũng không che hết nơi tư mật của nàng.
“Nàng có thể”. Hắn hôn nhẹ trước ngực đẫy đà của nàng, ôn nhu đem nàng đặt lên giường, cũng không chịu buông tha khống chế với nàng, từ trên cao nhìn nàng. Hắn nhìn chằm chằm gương mặt của nàng, không bỏ qua bất cứ biểu hiện gì của nàng.
Đôi môi Dã Hỏa hé mở, dường như bị tra tấn ngọt ngào của hắn hành hạ mà kêu rên thành tiếng. Thỉnh thoảng nàng thở hổn hển, trong đầu đã không thể chịu nổi, chỉ có thể tuyệt vọng kề sát hắn, không nói gì chỉ muốn cầu xin hắn.
“Thiết Ưng, ta…..”. Nàng không có cách nào nói chuyện, chỉ bất lực trừng mắt, nhìn hắn cúi đầu liếʍ môi nụ hoa đỏ sẫm của nàng. Hai tay của nàng như có ý thức đặt lên bả vai rộng lớn của hắn, sau đó lại đặt ở trên ngực cường tráng, mạnh mẽ vuốt ve hắn.
Hắn hít một hơi, tuy biết nàng không có kinh nghiệm, nhưng lại có tất cả nhiệt tình mà nam nhân nào cũng mơ tưởng đến.
Dã Hỏa run run, hai tay vô thức đi xuống dưới, chạm đến du͙© vọиɠ nóng hổi kia, hoảng sợ muốn rút tay về. Nhưng hắn không cho nàng thối lùi, nắm chặt đôi tay nhỏ bé đang run rẩy, chạm vào vật nam tính ngạo nghễ vì nàng mà đau đớn.
Đầu tiên là nàng sợ hãi, nhưng sau đó lập tức lại bị xúc cảm kỳ lạ kia mê hoặc. Trong tay nàng là vật vừa kiên cường vừa yếu ớt của hắn, vừa tức giận vừa bồng bột giống như mãnh thú cuồng dã xinh đẹp, nàng cẩn thận chạm vào, lòng bàn tay mềm mại bao lấy vật nam tính thật lớn của hắn.
Nhưng mà nàng thăm dò không được bao lâu, hắn đã lấy tay nàng đẩy ra, vật nam tính khổng lồ chặn chân nàng lại, dựa vào bên gáy nàng mà thở hổn hển.
Dã Hỏa nháy mắt không rõ, đột nhiên có chút bất an. “Ta làm ngươi đau sao?”. Nàng nhỏ giọng hỏi, không biết vì sao thấy hắn lại giống như rất đau đớn. Hai tay nàng lưu luyến mà sờ soạng vật nam tính kia.
“Đủ rồi”. Thiết Ưng gầm nhẹ một tiếng, nắm chặt tay nàng, đặt lên đến đỉnh đầu, nhìn xuống, trong cặp mắt kia là ngọn lửa dữ dội, bình tĩnh mọi ngày đã biến mất, hắn giống như mãnh thú khao khát nhìn nàng dâng hiến.
Dã Hỏa không biết mình đã làm sai điều gì, hoang mang dịch chuyển cơ thể, nhưng hắn lại không cho phép, ở trên giường càng ép sát nàng. Nàng càng bị vật nam tính nóng rực kia ép chặt hơn, cảm nhận được đĩnh du͙© vọиɠ chạm vào nơi mẫn cảm của nàng.
“Hỏa nhi, nếu nàng còn sờ nữa, ta cũng không cam đoan sẽ làm ra chuyện gì”. Hắn hít một hơi thật sâu, từ lúc chào đời đến nay đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bản thân đang run lên. Hắn cực kỳ cẩn thận cởi bỏ tiết khố của nàng, đem vật che đậy cuối cùng bỏ đi.
Nàng cũng hít một hơi thật sâu, cảm giác cả cơ thể trần trụi của mình đang ở trong mắt Thiết Ưng, nàng bất an mà rối ren, nhưng cũng cảm thấy sung sướиɠ khác thường, cảm giác kỳ lạ tràn ngập trong lòng, nàng không dám chậm trễ, chỉ có hơi sợ hãi.
Hai tay hắn chạm đến giữa chân của nàng, chậm rãi tách hai chân thon dài của nàng ra, cho nàng một nụ hôn trấn an, vật nóng rực kia để trước cửa hoa kính, từ từ đẩy về phía trước.
“Ngươi muốn làm gì?” Nàng lo lắng hỏi nhỏ, theo bản năng ôm lấy bờ vai rộng của hắn. Lần đầu tiên cùng nam nhân thân mật như vậy, hơi thở của hắn tràn ngập trong chóp mũi của nàng, mà thân thể của hắn lại khiến nàng áp lực, giống như muốn ép vào trong cơ thể nàng……
“Hỏa nhi, ta muốn nàng trở thành người của ta, triệt triệt để để”. Hắn hôn lên đôi môi đang run rẩy của nàng, trong chớp mắt phủ kín vẻ đẹp này, “A…….”. Đột nhiên đau đớn làm nàng thở dốc, tiếng hét chói tai đều bị hắn nuốt vào trong miệng. Nàng không nhịn được đau đớn mà giãy dụa, trong ánh mắt như trào ra nước mắt, hai mắt nàng như bị sương mù che mất, muốn đẩy vật nam tính của hắn ra khỏi cơ thể.
“Ngoan. Không đau. Hỏa nhi của ta”. Thiết Ưng thấp giọng trấn an, vẫn cố định ở trong cơ thể nàng không động.
Có trời mới biết đây là việc khổ sở thế nào, nàng ẩm ướt non mềm như vậy, gắt gao ôm lấy hắn, cảm giác mất hồn kia thật sự khiến hắn sắp hỏng rồi.
“Ngươi gạt ta”. Nàng nhịn không được òa khóc, đau đớn đã bớt đi, nhưng vất vả lắm mới có thể thuận lợi hô hấp.
Làm sao lại đau đến như vậy? Chẳng lẽ lúc trước hắn dụ dỗ nàng chỉ là muốn trước nàng nếm một ít ngon ngọt, sau đó gạt nàng chịu đau đớn này?
“Ta không lừa nàng, đây là chuyện phải trải qua, chỉ đau lúc này thôi, thả lỏng”. Hắn ôn nhu hôn nàng, trên người nàng cũng không khẽ động nhiều, sợ không cẩn thận sẽ đè nặng lên nàng. Nhìn nước mắt nàng ràn rụa, đột giận hắn cảm thấy bản thân rất đáng giận.
Tay hắn chạm đến chỗ của hai người kết hợp, chậm rãi chạm hoa hạch của nàng, lại lần nữa câu dẫn tìиɧ ɖu͙© trong nàng, làm nàng có thể thích ứng với sự tồn tại của hắn. Hắn liếʍ môi nàng, phun ra nuốt vào hơi thở nóng rực.
Dã Hỏa nhắm chặt mắt, cảm nhận nơi hắn chạm đến, dường như vuốt ve đau đớn, rồi sau lại mang đến cảm giác đau đớn đáng sợ hơn. Nàng hít thở sâu, cơ thể non mềm theo đó càng sít chặt hắn, động tác này khiến hắn gầm nhẹ như dã thú, rung động bên tai nàng vo ve.
Đau đớn đã giảm bớt, động tác của hắn vẫn như còn đang tiếp tục, từ từ xoa nhẹ trấn an rồi trở nên khêu khích, nàng đã không còn cảm thấy đau đớn, chỉ cảm thấy càng thêm nóng rực, nàng không kiên nhẫn mà không biết thân thế cảm thấy thế nào, lại kinh ngạc nghe được tiếng gầm nhẹ của hắn.
Nàng hơi sợ hãi nhìn hắn, tưởng rằng bản thân đã làm sai điều gì đó, định mở miệng giải thích.
“Á….a……” Nàng không có cơ hội nói ra điều gì thì đã bị hắn đánh sâu vào, phát ra từng đợt chuông bạc mềm mại yêu kiều, bị thần trí của hắn làm cho biến mất hoàn toàn.
Đau đớn từng chút thối lui, thay vào đó, là từng trận kɧoáı ©ảʍ kịch liệt đánh tới, thân thể cuồn cuộn của hắn không ngừng đâm vào nàng. Nàng kinh ngạc thở hổn hển, thỉnh thoảng phát ra tiếng rêи ɾỉ cùng với tiếng gầm nhẹ của hắn.
“Hỏa nhi……”. Hắn lẩm bẩm, hai mắt như lửa chặt chẽ giam giữ nàng, giữ chặt eo thon của nàng, đem du͙© vọиɠ mạnh mẽ chôn sâu vào trong người nàng.
Dã Hỏa không ý thức đáp trả lại hắn, leo lên lưng rộng của hắn, thân thể như nghênh đón từng trận tiến vào của hắn, khi hắn xâm nhập lại thở dốc và rêи ɾỉ. Nàng mở to hai mắt, nhìn nam nhân bình thường trầm ổn lãnh đạm bởi vì nàng mà hoàn toàn điên cuồng.
Thiết Ưng phóng đãng ở trên người nàng, cắn chặt răng, trong mắt hiện ra cuồng dã, mồ hôi nhỏ xuống nơi đẫy đà mềm mại của nàng. Một nụ cười hư vinh hiện ra trên đôi môi nàng, khiến nàng càng xinh đẹp đến khó tin.
Động tác của hắn càng lúc càng nhanh hơn, giống như thích thú được ở bên trong nàng, tiếng rêи ɾỉ vang lên trong tĩnh mịch. Cuối cùng nàng ôm chặt hắn, eo nâng cao như thừa nhận tất cả của hắn.
Nàng mở miệng cắn lên đôi vai dày rộng của hắn, rêи ɾỉ ô ô như con mèo, cảm nhận được vui vẻ xưa chưa nay chưa từng có, cuối cùng bùng phát rực rỡ như ngọn lửa.
Thiết Ưng cũng đồng thời gầm nhẹ, phóng thích tất cả nóng rực ở nơi sâu nhất của hoa kính nàng. Nơi mềm mại của nàng co rút từng cơn, bao chặt vật nam tính của hắn.
Thần trí Dã Hỏa dần dần mê mang, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng, ngay cả thở cũng mệt, sau trận hoan ái, hắn dịu dàng vuốt ve nàng, để nàng ngủ say trong lòng hắn, trong mơ hồ nàng thấy hắn đặt nàng nằm lên giường, đem khăn ướt đến lau cơ thể không còn sức lực của mình, sau đó lại để nàng ngủ trong lòng hắn, cả đêm đối với nàng rất ôn nhu nhất tình.
Khóe miệng nàng hơi giương lên, trong giấc mơ cũng chìm trong ấm áp, suốt đêm đều nghe tiếng tim hắn đập bên tai.
Từ nay về sau, giấc mộng máu tanh lúc nhỏ đã không còn đến dây dưa với nàng. Nàng biết, Thiết Ưng vĩnh viễn sẽ bảo vệ che chở cho nàng.
Hết chương 6
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Dã Hỏa Giai Nhân
- Chương 6