Chương 1.2: Cha con gặp nhau

Vẻ mặt Lâm Triều Sinh cứng đờ hai giây, cuối cùng vẫn giang tay, nói: “Tới đây nào.”

Vãn Vãn lập tức vui vẻ, chạy chậm tới rồi đột ngột nhảy lên, hai tay ôm chặt cổ hắn, hai chân quấn lấy eo, tư thế cứ như một con gấu koala bám lấy thân cây.

Cô dựa đầu mình lên vai hắn, nhỏ giọng nói: “Cha, con rất nhớ cha!”

Mặc dù cô đã 19 tuổi, nhưng trước mặt người cha cao lớn của mình vẫn chỉ như một đứa trẻ, cân nặng cũng nhẹ, cha cô không ngờ cô lại trực tiếp nhảy vào lòng mình, mạnh mẽ đón được cô, nhắm mắt khàn giọng nói: “Cha cũng rất nhớ cục cưng, nhớ nhiều lắm.”

Hai cha con ôm nhau một hồi, Lâm Triều Sinh lúc này mới thả Vãn Vãn xuống: “Đi thôi, cha đưa con về nông trang.”

“Vâng!”

Lâm Triều Sinh vươn tay kéo lấy hành lý của Vãn Vãn, kéo ra ngoài, bởi vì vóc dáng hắn cao lớn, bước chân cũng dài hơn người thường, Vãn Vãn phải chạy chậm để đuổi kịp, cuối cùng nắm lấy bàn tay lớn của cha mình.

Lâm Triều Sinh được con gái nắm tay có chút không quen, nhưng cuối cùng cũng không rút ra.

Vãn Vãn thấy cha không từ chối hành động thân mật của mình, trong lòng hết sức vui vẻ, nghĩ thầm rằng về sau cô sẽ quấn lấy cha như vậy, lúc đó quan hệ của cả hai chắc chắn có thể quay trở lại lúc nhỏ!

Mất ba tiếng để đi từ sân bay về nông trang, đợi tới nơi thì hoàng hôn cũng đã buông xuống, làm bầu trời nhuốm đẫm màu đỏ rực.

Nông trang là của cha cô, một nông gia nhạc để nghỉ phép, bên trong có không ít phòng, nhưng cha cô lại dẫn cô vào một căn nhà nhỏ có sân, đó là nhà riêng của cha.

“Cha đã để sẵn căn phòng lớn nhất cho con, con xem thử có thích không? Bên ngoài cửa sổ là hoa viên, đi ra bên ngoài chính là núi.” Cha đưa Vãn Vãn vào trong một căn phòng được trang trí giản lượt: “Mỗi ngày trong phòng đều có người tới quét dọn, quần áo cũng có người tới lấy đi giặc, những chuyện này con không cần làm.”

Vãn Vãn ngắm nhìn khắp nơi, nói với cha mình: “Nơi này của cha có phong cảnh thật đẹp, tại sao luôn không cho con tới?”

Hai mắt Lâm Triều Sinh lóe sáng, không dám nhìn về phía cô, chỉ qua loa nói: “Chõ này bình thường rất im lặng, cũng không có hoạt động giải trí gì, cha sợ con buồn chán.”

Vãn Vãn lắc đầu: “Chỉ cần có cha thì sẽ không buồn.”

Cô chớp mắt, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Lâm Triều Sinh: “Cha, có phải cha có người phụ nữ khác ở bên ngoài không? Cho nên mới không cho con tới đây?!”

Lâm Triều Sinh vừa bực mình vừa buồn cười: “Con nghĩ lung tung cái gì vậy, mỗi ngày cha đều chỉ biết làm việc, ở đâu ra mà có người phụ nữ khác.”

“Vậy là tốt rồi.”

Lâm Triều Sinh sợ Vãn Vãn đi xa mệt mỏi, để cho cô đi tắm thay quần áo trước, thời tiết bây giờ rất nóng, đi tắm sẽ giúp giảm bớt mệt mỏi: “Đợi cơm chiều nấu xong cha sẽ tới gọi con.” Hắn nói xong liền rời khỏi phòng ngủ.

Vãn Vãn lấy một chiếc váy trắng hai dây mát mẻ từ trong hành lý ra, cô sợ nóng, mỗi năm vào mùa hè đều thích mặc áo hai dây, bởi vì nó rất mát.

Vãn Vãn nằm trong bồn tắm ngâm một hồi, mặc áo hai dây, tóc còn chưa khô đã mang dép lê đi ra ngoài, cô không có thời gian để nghỉ ngơi, cô hiện tại chỉ muốn tìm cha mình để nói chuyện.

Nhưng cô đi khắp sân một vòng cũng không nhìn thấy cái bóng của cha, cuối cùng nghe được tiếng động ở đằng sau, cô lập tức ra khỏi cửa nhỏ thì lập tức nhìn thấy cha mình chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, toàn thân gần như trần trụi.