Chương 13: Ngủ chung

Dạ Bạch Vũ nhìn về phía Trầm Việt Hi, điện thoại nhà nàng âm thanh rất lớn, thính lực của cô cũng tốt, cho nên nội dung cuộc trò chuyện cô nghe không sót một chữ.

"Tôi nghĩ, tôi đã rước lấy phiền phức cho cô." Dạ Bạch Vũ nói.

Trầm Việt Hi nhẹ nhàng nhếch khóe miệng, nói: "Đây có là gì, chưa đánh cho hắn chết chưa thành tàn phế mà." Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Dạ Bạch Vũ, nói: "Trước đi tắm rửa một chút, chuyện này xảy ra ở quán bar của tôi, tôi sẽ xử lý, cô đừng bận tâm."

"Là tự tôi rước lấy chuyện, tự tôi sẽ xử lý." Dạ Bạch Vũ trầm giọng nói. Tên khốn nạn kia, nàng sẽ không tha cho hắn!

Trầm Việt Hi thấy mắt Dạ Bạch Vũ giận dữ biết là nàng còn chưa nguôi giận, nói: "Dạ Bạch Vũ, hắn cũng coi là bạn của tôi, cô coi như nể mặt tôi, chuyện này dừng ở đây, được không? Tất cả giao cho tôi xử lý, tôi cam đoan hắn sẽ không tìm cô gây phiền phức, cô cũng không được tìm hết hắn gây phiền phức, tôi không hy vọng sự tình tiến triển đến mức không thể cứu vãn, đến lúc đó đối với ai cũng không có lợi."

Dạ Bạch Vũ không lên tiếng, cho đến bây giờ người nào dám chọc nàng, cũng đều không có kết cục tốt. Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, tuyệt đối không nhiều lời, đây là nguyên tắc mà nàng tôn thờ.

Trầm Việt Hi nói: "Tôi biết cô nuốt không trôi, nhưng cô phải hiểu, cô đã làm xương sườn của người ta gãy 2 cái, coi như là đã đòi lại. Đắc nhiêu nhân xử thả nhiêu nhân(Dạng Khoan dung độ lượng)."

Dạ Bạch Vũ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nặng nề thở dài, gật đầu.

"Đi tắm rửa, tôi lấy quần áo cho cô." Trầm Việt Hi đứng dậy nói.

"Không cần, tôi phải trở về." Dạ Bạch Vũ cũng đứng dậy. Cô không có mang quần áo tới, nhớ đến buổi tối hôm đó mặc chiếc áo ngủ gợi cảm của Trầm Việt Hi khuôn mặt liền đỏ tim đập thình thịch.

"Thế nào, còn sợ và nghĩ tôi sẽ ăn cô sao?" Trầm Việt Hi xấu xa nhìn nàng, cô nhóc muốn đi đâu? Mặt đỏ dữ như vậy.

"Không phải." Dạ Bạch Vũ thấp giọng nói.

"Vậy là gì?"

"Ách."

"Đừng có dông dài, nói." Trầm Việt Hi bày ra uy nghiêm của một ông chủ.

Phục lệnh thấp giọng trả lời.

"Ách, chính là, cái áo ngủ của cô gợi cảm thái quá!"

"Phì —— " Trầm Việt Hi bị nàng chọc cười lên, nguyên do là cái này a! "Đi đi đi, cô đi tắm, tôi lấy cho cô một bộ khác, đã quên lần trước chúng ta đi dạo phố mua vài cái T-Shirt sao? Mặc cái đó được không?"

"Ừ." Dạ Bạch Vũ gật đầu, nhưng vẫn không nhúc nhích, đợi Trầm Việt Hi giúp nàng đem quần áo ra mới an tâm cầm quần áo vào phòng tắm.

Trầm Việt Hi lắc đầu cười, nhìn không ra cô nhóc cũng dè dặt xấu hổ như thế. Truyền ra ai tin đây, một người con gái 12 tuổi đã bắt đầu sống ở thế giới ngầm cùng đám ô hợp mà còn giữ nguyên được nụ hôn đầu, mà vẫn còn giữ được nét e lệ của con gái. Người như vậy, sẽ là người xấu sao? Nhớ trên tư liệu viết về bối cảnh gia đình của nàng, trong tâm cảm thấy đau lòng, nàng cũng vì bị hoàn cảnh bức bách mới bước vào con đường này. Lại nhớ tới Ngô Kiên Hào tùy tiện đoạt đi nụ hôn đầu tiên của Dạ Bạch Vũ, trong lòng nhất thời cảm thấy thập phần khó chịu, nhớ tới mà hận, để Dạ Bạch Vũ đạp hắn thêm 2 cước, đạp gãy thêm mấy cái xương sườn nữa mới tốt.

Đợi hơn 10 phút, Dạ Bạch Vũ chậm rãi từ trong phòng tắm đi ra. Trầm Việt Hi nhìn nàng, cô nhóc mỗi lần đi ra khỏi phòng tắm đều nhìn đẹp như vậy, tươi mát như một đóa hoa lan sau cơn mưa. Đặc biệt là làn da, thấm nước trông mềm mềm, khiến người ta muốn nựng.

Dạ Bạch Vũ cúi đầu đi qua, thấp giọng hỏi: "Trầm tổng, có cái quần ngủ nào dài một chút không a?" Gương mặt như một trái táo Phú Sĩ chín đỏ.

"Sao vậy? Quần đùi không tốt à? Trông bắp đùi da thịt mềm mại, thon dài khỏe mạnh, đem đi quảng cáo cũng được." Trầm Việt Hi đánh giá chân của Dạ Bạch Vũ, ánh mắt dê gái. Thật không ngờ, trên người cô nhóc nhiều sẹo như vậy, nhưng trên đùi lại trắng như tuyết như ngọc, một chút tì vết cũng không có, nhưng nơi không được hoàn mỹ chính là đầu gối của nàng có một vài vết sẹo rất to, không biết tại sao lại bị thương.

Dạ Bạch Vũ bị ánh mắt của Trầm Việt Hi nhìn cảm thấy không được tự nhiên, nàng vọt đến phía Sofa, dùng Sofa ngăn cản ánh mắt sắc lang của Trầm Việt Hi, đỏ mặt nói: "Trầm tổng, cô đừng có ghẹo tôi. Cô nhanh đi tắm đi."

"Dạ Bạch Vũ, tôi trịnh trọng nói cho cô biết, đừng gọi tôi là Trầm tổng, nó khiến tôi tưởng còn đang trong thời gian làm việc. Gọi Việt Hi hay Hi đều được."

"Ách, vậy gọi Trầm tỷ được không?"

"Lại đây." Trầm Việt Hi hướng Dạ Bạch Vũ ngoắc ngoắc ngón tay.

Dạ Bạch Vũ nghi hoặc nhìn nàng, nàng lại muốn làm gì?

"Lại đây." Trầm Việt Hi đề cao giọng.

Dạ Bạch Vũ nhích cơ thể của mình lên một chút.

Đầu ngón tay Trầm Việt Hi chỉ vào khóe mắt của mình, nói: "Nhìn xem có thấy nếp nhăn nào ở khóe mắt không?"

"Không có." Dạ Bạch Vũ đến gần nhìn vào mặt của nàng, da thịt thật tốt, trơn tuột non mịn, giống như cái trương trình quảng cáo gì đó bóc trứng gà, so với cái kia còn mềm mại mọng nước hơn.

"Tôi có già?"

"Không già." Dạ Bạch Vũ nói. Ai dám nói nàng già, cô cùng người đó tính xổ.

"Nếu tôi không già, sao cô lại gọi Trầm tỷ? Nghe như tôi là bà mẹ 45 tuổi." Trầm Việt Hi đột nhiên giận tái mặt.

"Tôi..." Dạ Bạch Vũ sốc, nàng để bụng người ta gọi mình là tỷ a? "Vậy, tôi gọi cô Việt Hi là được." Dạ Bạch Vũ lui ra sau hai bước, nhìn không ra quản lý hiền lành thân thiện khi giận lên cũng hung dữ vô cùng, mà đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách!

"Ngoan!" Trầm Việt Hi vỗ vỗ mặt của nàng, còn bẹo má một chút, trong lòng than thở, thật mềm a! Xong xoay người vào phòng tắm.

Dạ Bạch Vũ sờ khuôn mặt bị Trầm Việt Hi bẹo, mở to hai mắt nhìn bóng lưng nàng đi vào phòng tắm, nghĩ thầm, nàng bẹo má mình làm gì a? Giống như đối xử với con nít! Trong lòng trách móc, nhưng lại thấy thích vài phần.

Chờ hai người tắm rửa xong, đã gần 12 giờ.

Trầm Việt Hi đi vào phòng ngủ, nói: "Phòng khách chưa có dọn dẹp, tối nay cô ngủ chung với tôi đi."

"Không cần, tôi ngủ trên Sofa." Dạ Bạch Vũ vội đáp, cô có chút tự ti, không dám ngủ cùng Trầm Việt Hi.

"Nga!" Trầm Việt Hi lên tiếng, nghiêng người dựa ở cửa hỏi: "Là sợ tôi ăn cô hay sợ tôi đá cô xuống giường?" Trong lòng rõ ràng là biết cô nhóc nhất định xấu hổ.

"Ách, điều không phải." Dạ Bạch Vũ nói: "Sofa rất tốt, rất thoải mái."

"Sofa dùng để ngồi, không phải dùng để ngủ." Đi đến, đem Dạ Bạch Vũ kéo vào phòng.

Chiếc đèn bàn mờ nhạc chiếu rọi làm căn phòng trở nên ấm áp, lại có một bầu không khí mờ mịt, Dạ Bạch Vũ bị Trầm Việt Hi ấn lên giường, cô thẳng tắp nằm bên cạnh mép giường, cử động cũng không dám.

Trầm Việt Hi tháo kính sát tròng, quay đầu lại nhìn thấy dáng dấp của Dạ Bạch Vũ, vừa tức giận vừa buồn cười. "Cô ngủ ở mép giường như vậy không sợ tôi một cước đá rớt xuống à?"

Dạ Bạch Vũ nhìn khoảng không to lớn, lại nhìn mặt đất vắng vẻ bên cạnh, vừa xê dịch thân mình vào trong một chút. Trong lúc di chuyển, gắt gao kéo theo chăn, dường như sợ lộ ra cái gì đó.

Cử động ngượng nghịu của nàng ở trong mắt Trầm Việt Hi nhìn giống như người vợ đang ngượng ngùng trong đêm tân hôn với chú rể hay là phi tử nằm trên giường chờ được hoàng đế đến sủng hạnh, có chút buồn cười, trong lòng lại nổi lên du͙© vọиɠ, một du͙© vọиɠ muốn bắt nạt nàng. Những cử động của nàng tỏa ra vẻ điềm đạm đáng yêu, như là trong căn phòng đang im ắng phát lên tiếng kêu cám dỗ: "Tới đây, tới khi dễ ta đi!"

Trầm Việt Hi nằm xuống bên cạnh nàng, nghiêng người cúi đầu nhìn nàng, nâng cằm của nàng lên, đánh giá dung nhan e lệ của nàng, trong đầu dâng lên một loại du͙© vọиɠ, một loại du͙© vọиɠ muốn đem nàng đặt dưới thân để xâm phạm.

Cơ thể Dạ Bạch Vũ cứng ngắt, ngây ngốc nhìn Trầm Việt Hi, không biết nàng muốn làm cái gì, cử chỉ đối xử của nàng làm cô cảm thấy kỳ quái, cũng cảm thấy không biết nên làm thế nào. Đặc biệt Trầm Việt Hi ở phía trên cúi người xuống nhìn cô, cảm giác bản thân mình như tự đi vào bóng ma của nàng, khiến cô nghĩ mình như rơi vào lòng bàn tay Trầm Việt Hi, không có khả năng trốn thoát. Điều này làm cho cô cảm thấy hoảng sợ, không hiểu vì sao, tim đập như không thể khống chế được, hô hấp cũng đè nén, dường như ngay cả thở cũng không dám.

Khóe miệng Trầm Việt Hi mơ hồ nhếch lên, nàng bị dọa. Ha ha, cặp mắt kia, như không biết phải xử trí như thế nào, vẻ mặt giống như một chú thỏ trắng đang hoảng sợ, đáng yêu như nhau.

Đầu ngón tay khẽ vuốt lên đôi môi nhợt nhạt của Dạ Bạch Vũ, nhẹ nhàng lướt qua, nàng xấu xa cười hỏi: "Cô có biết vẻ mặt này của cô dụ dỗ người khác phạm tội không?" Hai ý nghĩ trong đầu nhanh chóng hiện lên, cô nên cúi thân thể xuống để xâm phạm nàng hay là nên thu tay lại buông tha nàng?

Dạ Bạch Vũ kinh ngạc há miệng ra, nàng dụ dỗ người khác phạm tội???????

Đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch, như mời gọi, từ tim đến toàn thân Trầm Việt Hi xẹt qua một dòng điện, trong lòng dâng lên một du͙© vọиɠ mãnh liệt, khiến cô muốn phủ lấy đôi môi của nàng. Cô nghĩ nếu cô đột nhiên hôn Dạ Bạch Vũ, thì nàng sẽ có phản ứng gì, chắc sẽ bị dọa cho ngốc ra? Lại nhớ tới hành động hôm nay của Ngô Kiến Hào, nhất thời nghĩ bản thân thật vô sỉ, nếu cô làm như vậy, có khác gì Ngô Kiến Hào! Nàng coi trọng trinh tiết của mình như vậy, sao mình lại có thể tùy tiện đi bất kính với nàng! Hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, ổn định tâm tình của mình, sau đó xoay người tắt đèn rồi chui vào mền, đưa lưng về phía Dạ Bạch Vũ, kiềm chế chính mình không suy nghĩ nữa. Mình bị làm sao vậy? Cư nhiên đối với Dạ Bạch Vũ nổi lên dục niệm, cô cũng không phải là Les, cô thế nào lại...

Trầm Việt Hi ngừng áp bức, Dạ Bạch Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại cảm thấy khó hiểu, hành động vừa rồi của Trầm Việt Hi như muốn làm cái gì đó, sao đó đột nhiên ngừng lại. Trước sao biến hóa cực nhanh, khiến cô cảm thấy không hiểu nổi. Có phải cô chọc giận nàng không?

"Trầm... Việt Hi, tôi làm sai gì sao?" Cô bất an hỏi. Là cô không nên ngủ ở đây sao? Phải vậy không? Nhưng nếu nàng không muốn, sẽ không kéo cô lên đây.

"Không có việc gì đâu, đừng nghĩ nhiều, ngủ đi." Trầm Việt Hi rầu rĩ nói, xem ra đêm nay đừng hòng ngủ ngon.

D

Dạ Bạch Vũ có thói quen ngủ sớm, nhưng bây giờ nằm trên giường lại không ngủ được, mắt mở to như ngọc trai, đầu óc lại hỗn loạn, một chút cảm giác buồn ngủ cũng không có. Chóp mũi bây giờ tràn ngập mùi hương trên người Trầm Việt Hi, nhàn nhạt nhưng say lòng người, cảm giác được thân thể ấm áp mềm mại của người nằm bên cạnh, càng nghĩ cô càng cảm thấy cơ thể mình nóng lên, lại có rất nhiều bất an. Cứng người nằm thẳng tắp, không dám động đậy, sợ quấy nhiễu nàng.

Trầm Việt Hi cũng mở to đôi mắt, tim đập kịch liệt, vừa rồi thiếu chút nữa cô đã vượt rào. Nhớ tới vẻ mặt ngượng ngùng của Dạ Bạch Vũ, lòng cô từng đợt từng đợt kích động, giống như có một tảng đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Cô làm sao vậy? Tại sao lại nảy lên du͙© vọиɠ với Dạ Bạch Vũ? Lẽ nào cô thích nàng? Nghĩ tới đây, Trầm Việt Hi càng hoảng loạn. Tuy rằng bình thường cô vẫn có qua lại với giới Les, nhưng chưa từng nghĩ sẽ dấn thân vào đấy, vẫn duy trì khoảng cách với họ, cô còn có một người bạn trai quen đã 8 năm, phụ mẫu 2 bên đã bắt đầu thảo luận an bài chuyện kết hôn. Thở dài nặng nề, cô không muốn kết hôn, nhưng tìm không được lý do để không phải lấy chồng. Lại nghĩ đến Dạ Bạch Vũ, trong lòng bỗng cảm thấy trống vắng, muốn đem nàng ôm vào trong lòng.

Xoay người lại, đối mặt với Dạ Bạch Vũ, trong bóng đêm, chỉ nhìn thấy mông lung một cái bóng thẳng tắp nằm ngủ, toàn thân quấn mền kín mít.

"Dạ Bạch Vũ."

"Ơi." Dạ Bạch Vũ trả lời, "Có chuyện gì?" Trong bóng tối vắng vẻ, âm thanh nhẹ nhàng vọng vào tai, như mời gọi, nhịn không được muốn đến gần.

Trầm Việt Hi nên nói gì đây? Nói nàng đừng khẩn trương? Chần chờ 2 giây, cô kéo chăn thay nàng, nói: "Yên tâm ngủ đi."

"Ừ." Dạ Bạch Vũ lên tiếng.

"Coi như đang ngủ trong phòng mình, không cần câu nệ." Trầm Việt Hi xê dịch cơ thể, tạo một tư thế thoải mái để ngủ, hơi khom người, gối đầu lên vai Dạ Bạch Vũ.

Thân thể vừa mới thả lỏng của Dạ Bạch Vũ lại lập tức cứng ngắc, cảm giác được nàng tựa vào, cảm giác được thân thể nàng kề bên, một hơi ấm dần dần xông tới, bao bọc lấy tâm hồn lạnh lẽo của cô. Thân thể cứng ngắt của cô từ từ thả lỏng một chút, nhưng vẫn không dám nhúc nhích như cũ, sợ quấy nhiễu Trầm Việt Hi, sợ nàng sẽ chuyển đầu đi hướng khác. Chóp mũi nghe mùi hương nàng phát ra, khóe miệng khẽ nhếch, trái tim không ngừng rung động.

Hai người cũng không biết mình ngủ từ lúc nào. Trầm Việt Hi mông lung phát hiện cái gối nằm bên cạnh mình chạy đâu mất, cũng không thấy Dạ Bạch Vũ, ngay cả gối nằm của nàng cũng biến đi đâu rồi. Cô mở mắt ra, bật chiếc đèn ở đầu giường, phát hiện chăn bị cuộn thành một cục to, nhẹ nhàng xốc chăn lên, Dạ Bạch Vũ giống như một đứa con nít cuộn tròn thân thể nằm trong chăn, gối nằm một nửa bị ôm, một nửa gối đầu. Thương tiếc nhìn nàng, không sợ khó chịu à.

Trầm Việt Hi ngồi xuống, lôi Dạ Bạch Vũ ra khỏi ổ chăn, tay vừa chạm đến nàng, đột nhiên thấy Dạ Bạch Vũ mạnh mở to mắt, theo sau là tiếng nắm tay kêu "răng rắc", sau đó thì thấy nắm đấm của nàng vung lên.

Nàng hô "A" một tiếng, trong đầu nhanh chóng hiện lên một ý nghĩ, xong, lại bị nàng đánh.

Bàn tay vừa vung lên, liền nghe được một tiếng thét, Dạ Bạch Vũ bỗng giật mình nhớ tới Trầm Việt Hi, liền thu quyền về.

Trầm Việt Hi nặng nề thở dài một hơi, vỗ vỗ l*иg ngực vừa bị dọa sợ, liếc mắt nhìn Dạ Bạch Vũ, gắt giọng: "Lần sau đi ngủ phải đem cô trói lại."

Dạ Bạch Vũ gục đầu xuống, cảm thấy vô cùng quẫn bách.

Da mặt mỏng như thế, không hiểu làm sao nàng lại làm Chị Đại được. Trầm Việt Hi tò mò. Cô đem gối nằm kéo lên đầu giường, sau đó vỗ vỗ gối nói: "Ngủ đi."

Dạ Bạch Vũ lắc đầu, "Không ngủ đâu, tôi sợ lỡ như trong lúc đang ngủ lại đánh cô bị thương."

Trầm Việt Hi nhìn đồng hồ, đã 3 giờ sáng. Cô nói: "Không ngủ cũng được, kể truyện cho tôi nghe."

Dạ Bạch Vũ giống như bị dọa, sợ hãi ngẩng mạnh đầu nhìn Trầm Việt Hi.

Trầm Việt Hi khoanh tay trước ngực, xấu xa cười nhìn nàng, "Hai lựa chọn, 1 tiếp tục ngủ, 2 là kể truyện cho tôi nghe, để nhanh qua đêm dài."

Kể truyện? Giống trương trình trên Tivi cầm một quyển sách ngồi bên cạnh giường kể truyện cổ tích? Nữ nhân này mấy tuổi rồi a? Còn kêu mình kể? Dạ Bạch Vũ muốn xỉu, nàng ngã vào gối nằm, kéo chăn lên giả ngủ.

Trầm Việt Hi lắc đầu cười nhẹ, đem chăn của nàng kéo xuống, "Đừng phủ kín đầu, sẽ không tốt." Thay Dạ Bạch Vũ sửa chăn, sau đó đem đèn tắt đi.

Hành động triều mến vô cùng thân thiết khiến Dạ Bạch Vũ cảm thấy một chút ấm áp, bên cạnh đó cô lại có một chút buồn bực, đang ngủ ngon, khó có thể ngủ thoải mái như thế, lại bị nàng đột nhiên đánh thức, sau đó lại để mình ngủ tiếp, rồi còn không cho nàng trùm chăn ngủ? Nếu không cho nàng chui vào chăn, nàng sẽ khó lòng yên ổn ngủ được, giờ làm sao mà ngủ đây? Có đúng là kiếp trước thiếu nợ Trầm Việt Hi cái gì chưa trả không a?

Xoay đầu qua, liếc mắt nhìn Trầm Việt Hi, quyết định không để ý tới nàng. Nữ nhân này có tính tình kỳ cục, chuyên môn chỉnh sửa người ta, gì cũng phải theo ý nàng, mình muốn ngủ yên ổn một chút a, sống yên ổn mỗi ngày nữa. Nghĩ tới đây, nàng đem chăn phủ lên đầu, đem gối nằm cùng chăn kéo vô lòng ôm ngủ.

Trầm Việt Hi quay đầu lại, còn chưa ngủ, chỉ thấy Dạ Bạch Vũ lại chui vào chăn quay lại cái dáng vóc kia, cô mở to mắt ra nhìn ổ chăn, cái người này...

Bật đèn, lần thứ 2 tiếp tục đem chăn xốc lên. Gương mặt Dạ Bạch Vũ từ chiếc chăn dày từ từ lộ ra, toàn thân co lại thành một cục(=v=" bó từ r), có cảm giác như mai rùa bị lột vỏ, lại giống một con cua nằm dưới tảng đá lớn.

Dạ Bạch Vũ mở to hai mắt ra nhìn nàng. Nàng làm gì thế a? Rốt cuộc có muốn cho cô ngủ không?

Trầm Việt Hi nói: "Tư thế ngủ không chính xác, lại y như cũ."

"Cô —— " Dạ Bạch Vũ nhìn nàng, nàng có ý định dày vò mình phải không a? Cô từ trên giường ngồi bật dậy, trừng mắt giận dữ nhìn Trầm Việt Hi.

Trầm Việt Hi nói: "Cô ngủ như vậy không tốt cho cơ thể. Hô hấp sẽ không thoải mái, không tốt cho phế quản." Nàng giải thích, đang nói thì nhìn thấy Dạ Bạch Vũ khoác chăn lên lưng, bắp đùi trắng như tuyết hiện ra, mái tóc lộn xộn, T-shirt rộng thùng thình, dáng vẻ thanh thuần nhưng biếng nhác, ánh đèn mờ nhạt rọi xuống truyền ra một loại mê hoặc khiến kẻ khác hít thở không thông. Phút chốc, nàng lại nhìn đến ngây ngốc, hô hấp cũng từ từ nặng thêm.

Toàn bộ lửa giận của Dạ Bạch Vũ bị câu nói của Trầm Việt Hi làm tiêu tan hết, nàng là quan tâm mình. Sống mũi dâng lên một cảm giác chua xót, lâu rồi không ai lưu tâm tới những thứ này với cô.

Nàng ngẩng đầu, nhìn Trầm Việt Hi, đôi mắt chớp chớp cảm động, "Trầm tổng, a, không phải, Việt Hi, cám ơn cô."

"Cám ơn tôi cái gì?" Trầm Việt Hi kiềm chế, trong lòng dâng lên một luồng nhiệt lưu, lòng bàn tay có chút tê dại, nàng lại có du͙© vọиɠ với cô nhóc này.

"Cám ơn cô đã cho tôi sự quan tâm cùng ấm áp." Dạ Bạch Vũ đem chăn bao lấy chính mình, ngồi chồm hỗm trong chăn, nói: "Tôi là một tên côn đồ, hồi còn rất nhỏ, mẹ tôi bị cha khiến bà nhảy sông tự sát. Cha bị kết tội, bị tống vào tù, sau đó, tôi cũng trở thành một tên côn đồ, không ai quan tâm tôi chết sống, không ai quan tâm tôi có ăn no không, không ai quan tâm tôi lạnh hay nóng. Đã bao nhiêu năm, cô là người đầu tiên khiến tôi có cảm giác ấm áp, cũng là người đầu tiên khiến tôi cảm nhận được 'nhà' là gì, Việt Hi, cám ơn cô." Ngừng một chút, rồi nói thêm: "Cô là người tốt, một người rất tốt, đối xử với tôi rất rất tốt, nhưng tôi vẫn gây ra phiền phức cho cô." Ánh mắt của nàng nhìn vào vết thương trên cánh tay Trầm Việt Hi, băng gạc vết thương đã gỡ bỏ, nhưng còn chưa cắt chỉ, một vết thương thật dài khắc ở nơi đó trông vô cùng gai mắt, khiến lòng của cô một trận lại một trận đau buốt.

Trầm Việt Hi quay đầu lại, ngồi bên cạnh Dạ Bạch Vũ, đem nàng ôm vào trong ngực, nói: "Đồ ngốc, cám ơn cái gì chứ. Những việc này đều là tôi muốn làm cho cô, với lại, tôi không cảm thấy mình đã làm được cho cô cái gì, so với thứ cô cần, tôi cho cô được một phần vạn thôi."

Tựa ở trong lòng Trầm Việt Hi, Dạ Bạch Vũ nặng nề thở dài. Nàng đối xử với mình thật sự rất tốt, cho nên mình không được tiếp tục ở lại chỗ này, không được tiếp tục mang đến phiền phức cho Trầm Việt Hi. Có lẽ, đã đến thời gian nói lời chia tay, có lẽ mình chỉ còn cách tránh xa nàng ra, đối xử xa lạ với nàng mới là chuyện tốt. Nặng nề thở dài, nói: "Ngày mai tôi sẽ đem chuyện của tên họ Ngô xử lý, sau đó rời khỏi đây. Nếu như gặp phải chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đem hết sức mình thực hiện." Nàng đối xử tốt với cô, cô nguyện ý hết lòng báo đáp lại.

"Cô phải đi?" Tim Trầm Việt Hi thắt lại, bất giác đem Dạ Bạch Vũ ôm càng chặt, "Đi đâu?"

"Không biết, chưa tính tới." Dạ Bạch Vũ nói, trời đất bao la, từng nơi từng nơi, một thành lại một phố, lưu lạc cũng được, phiêu bạc cũng được, dù sao cũng có chốn cho nàng dung thân.

"Tôi không cho phép!" Tâm Trầm Việt Hi đột nhiên rất khó chịu, tại sao nàng đột nhiên muốn đi? Nàng đi rồi mình có thể gặp lại nàng không? Rồi nàng chỉ có một mình, ai sẽ chăm sóc cho nàng? Nếu như nàng quay về cuộc sống đầy máu tanh như lúc trước thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến những vấn đề mà Dạ Bạch Vũ rời đi gặp phải, cô thấy đau lòng. "Đừng đi, được không? Chuyện của Ngô Kiến Hào tôi nói rồi, tôi sẽ xử lý, không cần cô phải đứng ra chịu trách nhiệm."

Dạ Bạch Vũ không trả lời.

Trầm Việt Hi đem đầu chôn ở cổ nàng, yếu ớt hỏi: "Thật sự phải đi sao?" Không biết vì sao, cô có cảm giác muốn khóc. "Tại sao?" Là sợ Ngô Kiến Hào sẽ báo cảnh sát hay khởi tố nàng sao?

"Tôi không muốn tổn thương cô, không muốn liên lụy cô." Dạ Bạch Vũ ngẩng đầu lên nói: "Tôi là một tên côn đồ, là một tên xã hội đen. Từ 12 tuổi tôi đã bắt đầu lao vào xã hội, tôi đã từng là một Chị Đại của băng xã hội đen, trên lưng tôi là bút tích của nợ máu, hai tay đã dính đầy máu tanh, Việt Hi, tôi là người xấu, là người rất xấu rất xấu." Dạ Bạch Vũ ngồi thẳng người, mắt nhắm lại, nước mắt rơi dọc lên đôi gò má.

"Tôi biết cô không phải là người xấu, cô chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc." Trầm Việt Hi nói: "Tôi tin rằng, nếu như cô có cơ hội lựa chọn, cô nhất định sẽ không chọn con đường này." Xoay người Dạ Bạch Vũ lại, nhìn nàng, nói: "Cô đã từng nói cô muốn làm một người bình thường, làm người tốt, đừng nghĩ về quá khứ, không nên nghĩ tới nó nữa. Cố gắng nhìn tới tương lai, cố gắng sống tốt những ngày ở hiện tại. Ở cạnh tôi làm việc cho tôi, để tôi xem cô quay về làm một người bình thường, một người tốt."

"Khó lắm, tôi..."

"Khó không có nghĩa là không có khả năng, Dạ Bạch Vũ!" Trầm Việt Hi chăm chú nhìn nàng, nắm tay nàng, "Đừng đi, đừng trốn tránh, được không?"

Dạ Bạch Vũ nhìn ánh mắt kia tràn ngập van cầu, nhìn gương mặt chân thành, nàng nói không nên lời cự tuyệt.

"Đáp ứng tôi, ở lại, được chứ?"

"Được." Dạ Bạch Vũ gật đầu, rủ đầu nhìn xuống.