Chương 7

Lúc này Ứng Như Ký cũng lấy điện thoại ra, mở khóa, ấn mở WeChat rồi nhìn thoáng qua.

Chỗ “bạn mới”, không có bất cứ lời mời thêm bạn nào cả.

Địa điểm làm việc của Diệp Thanh Đường là ở vườn công nghệ Cao Tân - Nam Thành, đối với chuyện sáng lập công ty, khu chính phủ có doanh thu từ thuế và ưu đãi tiền thuê, nên cô và Ngũ Thanh Thư tạm thời còn chống đỡ nổi triển lãm sách nghệ thuật Art Book Project (ABP) do hai người một tay sáng lập lên.

Văn phòng cộng thêm kho tổng cộng hơn 200 mét vuông, ngoài Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư ra thì còn có bốn nhân viên chính thức, ngoài ra có số lượng thực tập sinh không xác định.

Bốn nhân viên chia nhau phụ trách kế toán, hoạt động truyền thông và hoạt động shop online.

Còn về Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư, ngoài công việc nói trên ra thì gì cũng làm, kế hoạch, bố trí triển lãm, liên lạc người tài trợ.... Lúc cần thiết thì việc dọn hàng hóa hay làm tạp vụ cũng là họ vén tay áo lên là làm.

Lúc Diệp Thanh Đường đến phòng làm việc, Ngũ Thanh Thư đã đến rồi, đang bóc cái thùng chứa một đống sách chở từ Đài Bắc đến.

“Hello.”

“Hello.” Diệp Thanh Đường tháo túi vải vứt đến chỗ làm việc của mình: “Hôm qua tôi có nói chuyện với người phụ trách bảo tàng nghệ thuật Nam Thành một chút.”

“Kết quả thế nào?”

“Chưa cho câu trả lời khẳng định, có người đại diện của một họa sĩ cũng đang bàn bạc với bọn họ, thời gian cũng định là vào tháng bảy.” Diệp Thanh Đường nói.

Triển lãm sách nghệ thuật ABP lần thứ tư tổ chức vào tháng bảy, các cô phải quyết định nơi tổ chức trước ngày 15 tháng sau.

“Không phải bảo tàng nghệ thuật Nam Thành có hai phòng triển lãm à?”

“Một cái khác tôi đã đánh giá địa hình rồi, rất nhỏ, hơn nữa trang trí quá cũ, mặt tường cũng không cho động vào, chỉ có thể làm khung chịu lực toàn bộ bốn phía. Như vậy thì không gian sẽ bị giảm bớt, cũng không biết chi phí sẽ cao hơn bao nhiêu đâu.”

“Nếu thật sự không được thì cũng chỉ có thể chọn hành lang triển lãm Lam Triều.”

Diệp Thanh Đường thở dài: “Nhưng tôi vẫn thích hiệu sách Nhất Giới nhất, kết cấu không gian rồi cả phong cách trang trí đều là hoàn hảo nhất, cũng phù hợp với chủ đề lần này của chúng ta.”

“Người ta đến mặt cũng không chịu gặp, có cách nào chứ.”

Tính cách của Diệp Thanh Đường cũng không phải kiểu dễ dàng từ bỏ, tính toán trong chốc lát rồi bèn nói: “Như vậy đi, tôi lại thử nghĩ cách gặp người phụ trách của hiệu sách Nhất Giới thêm một lần nữa, vẫn không được thì chọn Lam Triều.”

Ngũ Thanh Thư không giỏi giao tiếp, công việc liên quan đến liên kết với bên ngoài này, đều là Diệp Thanh Đường một tay ôm trọn.

Bận cả một buổi sáng, lúc trưa, Diệp Thanh Đường và Ngũ Thanh Thư đi đến nhà hàng gần đó ăn cơm.

Diệp Thanh Đường gọi một phần cơm theo suất, sau khi thức ăn lên lại gần như là không động đũa, chỉ liên tục nhắn tin.

Ngũ Thanh Thư tò mò: “Nói chuyện phiếm với ai thế? Bạn trai mới à?”

“Không phải, với một cô em.”

“…… Hả?”

Diệp Thanh Đường không biết phải bắt đầu giải thích tình huống hơi có vẻ phức tạp này từ chỗ nào.

Gần đây cô và Tôn Miêu thường xuyên liên lạc với nhau.

Tôn Miêu và Diêu Huy, đồng nghiệp của cô ấy đã cùng đi xem triển lãm tranh, đi xong thì gửi tin nhắn WeChat cảm ơn cô đã tặng vé. Sau đó Tôn Miêu lại lướt xem bài đăng của cô, phát hiện một bộ chụp chân dung phong cách phục cổ, dò hỏi cô chụp ở đâu. Cô gửi WeChat của nhϊếp ảnh gia cho Tôn Miêu, mấy ngày trước Tôn Miêu cũng đã đi chụp, rồi lại cảm ơn cô đã đề cử, cũng muốn địa chỉ làm việc của cô, đã liên tục mời cô uống Starbucks hai lần rồi.

Ngay vừa rồi, Tôn Miêu gửi tin nhắn đến, nói tuần sau văn phòng kiến trúc LAB tổ chức tiệc rượu tròn năm năm thành lập, cô ấy có thể mời hai người nên mời cô đi chơi.

Cuối cùng.

Diệp Thanh Đường vẫn luôn kìm nén mình không add WeChat của Ứng Như Ký. Giờ đây cô nghi ngờ, cô mà còn không thấy mặt Ứng Như Ký nữa thì phải trở thành bạn thân với Tôn Miêu trước mất.

Diệp Thanh Đường bỏ điện thoại xuống, lấy dĩa xiên một viên bò viên rồi nói: “Có người bạn mời mình đến tham gia tiệc rượu tròn năm năm thành lập của văn phòng kiến trúc LAB, cậu muốn đi cùng mình không.”

“Không đi.” Ngũ Thanh Thư xin miễn lui tới tất cả các buổi xã giao phí công tốn sức.

“Xin cậu đừng vì Phương Thiệu mà sống kiểu góa phụ nữa, loại người như anh ta không đáng.”

Ngũ Thanh Thư ngây người một chút: “…… Tôi không.”

Diệp Thanh Đường vì cái câu nghĩ sao nói vậy này của mình mà ảo não một giây: “Xin lỗi, tôi nói bậy rồi.”

Ngũ Thanh Thư cụp mắt ăn đồ ăn, không nói thêm gì nữa.

Cơm nước xong, quay lại văn phòng, Diệp Thanh Đường tiếp tục sửa chữa đề án kế hoạch chuẩn bị gửi cho người phụ trách của hiệu sách Nhất Giới.

WeChat lại nhảy ra một tin nhắn mới.

Ngũ Thanh Thư: Tôi đi cùng cậu.