Chương 17
Lí Khê hôm nay thật cao hứng a, vì có thể tiến cung tham gia yến hội. Như vậy có nghĩ là có thể nhìn thấy Thất công chúa Dạ Khương. Nhớ tới dáng vẻ tươi đẹp, yêu kiều của nàng, trong lòng Lí Khê không khỏi cảm thấy hạnh phúc. Tâm hắn lúc này cứ rộn rạo, ngồi cạnh phụ thân, nhưng ánh mắt không kiềm nén được mà hướng nhìn về phía Dạ Khương. Dạ Khương cũng chăm chú nhìn về phía hắn. Bốn mắt giao nhau, trên mặt hai người lại ửng đỏ. Lí Cách nhìn thấy cảnh “mục diện đưa tình” của hai người, vẻ mặt hắn lúc này hàm chứa đầy tràn tiếu ý.
Lí Khê đang trong tâm trạng vô cùng hưởng thụ vị đạo hạnh phúc, không ngờ đột nhiên có một bóng trắng nữ tử sà vào lòng hắn. Một đầu không ngần ngại chui thẳng vào ngực, âm ngữ thốt lên có chút ngẹn ngào:
“Vũ ca ca….. Vũ ca ca….”
Lí Khê kinh hoảng, một phen kéo nữ tử áo trắng ra, lại kinh hoàng nhận ra là vị nữ tử áo trắng lúc nào cũng xuất hiện trong giấc mộng của hắn……. nhất thời một khắc sững sờ, nói không ra lời….
“Ba” một tiếng, Dạ Khương đem cái chén nặng nề mà nện xuống bàn, giận dữ rời khỏi yến hội. Lí Khê vội vàng một phen đẩy Tử Kính ra mà đuổi theo nàng. Tử Kính kinh ngạc, thật không ngờ bản thân mình lại bị đẩy ra, ngẩn ngơ giây lát, rồi cũng đuổi theo.
Dạ Diên trợn mắt, há hốc nhìn một màn trước mặt. Tiền kiếp tại kiếp, Dạ Diên đều không có khái niệm tình ái luân thường, tiểu não túi trong sáng, tinh thuần không biết phản ứng như thế nào trước “ám đào tranh khởi”. Thế nhưng Dạ Văn Thừa ngồi bên cạnh lại phe phẩy chiết phiến, chậm rì rì nói:
“Tình yêu,chính là thứ luôn tra tấn nhân thế. Thất đệ mỹ nhân a, có muốn xem kịch vui hay không a?”
Dạ Diên ngẩng đầu nhìn lên. Hắn thấy phụ hoàng đang ngồi trên Long tọa, tả hữu vây quanh bởi nữ nhân xinh đẹp. Không biết vì nguyện nhân gì mà trong lòng Dạ Diên có chút u sầu, vương đôi tay bé nhỏ sờ sờ ngực, thở dài một hơi, hắn học theo ngữ điệu của Dạ Văn Thừa, chậm rãi nói:
“Tình yêu, ra chính là thứ tra tấn nhân thế a. Nhị hoàng huynh, chúng ta cùng đi xem kịch vui đi.”
Dạ Văn Thừa dẫn Dạ Diên rời khỏi hội trường. Thất quải bát quải, tìm được ba người bọn Lý Khê. Huynh đệ cùng nhau tránh trong bụi cỏ, trộm nhìn:
Dạ Khương thần tình ngập lệ, thút tha thút thít:
“Lí khê, ngươi hôm nay đem sự tình nói cho rõ ràng. Ngươi cùng cô nương này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Ta còn chưa hỏi ngươi, ngươi cùng Vũ ca ca của ta xảy ra chuyện gì chứ?”
Tử Kính một bước cũng không nhường.
“Tiểu Khê khi nào lại trở thành Vũ ca ca của ngươi?”
“Vũ ca ca của ta khi nào lại trở thành Tiểu Khê của ngươi ?”
“Vị cô nương này, ngươi chắc đã nhận lầm người rồi?”
Đứng ở trung gian, Lý Khê trưng ra vẻ mặt vô thố, mở miệng hướng Tử Kính nói.
“Ta làm sao có thể lầm người, ngươi không nhớ ta sao? Ta là Tử Kính a.”
Tử Kính lo lắng nói.
“Ta……….”
Vốn muốn nói là đã tao ngộ trong mộng, nhưng lại lo lắng a, lo lắng Dạ Khương có thể nghe thấy sẽ càng thêm hiểu lầm.
“Ta chưa từng gặp cô nương, tại sao phải nhớ rõ?”
“Nhưng biểu tình của ngươi vừa rồi chính là đã nhận ra ta mà.”
“Ta chỉ là có chút kinh ngạc mà thôi. Vị cô nương này, ta không hề nhận thức người, mời người trở về đi.”
“Sao ngươi lại không nhớ rõ ta chứ? Vũ ca ca, ta chờ ngươi đã hai ngàn năm…..”
Vẻ mặt Tử Kính thật sự không tin.
“Hừ, hai ngàn năm, ngay cả nói dối cũng không biết nói.”
Dạ Khương đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng.
“Cô nương, cho dù ngươi thật sự chờ ta đã hai ngàn năm thì hồn phách của ta cũng đã trải qua hai ngàn năm luân hồi. Khẳng định đã quên những chuyện xưa kiếp trước. Cho dù ta ở hai ngàn năm trước chính là Vũ ca ca của ngươi thì hiện tại ta cũng chỉ là Lí Khê thôi.”
“Đúng rồi, ta thế nhưng lại quên mất. Chúng ta đã xa cách nhau suốt hai ngàn năm.”
Ngẩn đầu, Tử Kinh kiên định nhìn Lí Khê, nói:
“Vũ ca ca, ta nếu có thể chờ ngươi suốt hai ngàn năm. Hơn nữa sau hai ngàn năm lại có thể gặp ngươi. Ta chắc rằng sau này ta sẽ khôi phục được trí nhớ của ngươi.”
Dứt lời, xoay người rời đi.
Dạ Khương nhìn bóng dáng Tử Kính rời đi, thở dài nhẹ nhõm một hơi, rúc vào trong ngực Lí Khê, khẩu khí nhu hòa:
“Tiểu Khê, về sau đừng để ý nữ nhân kia được không, nàng thực sự là cuồng nhân.”
“Hảo.”
Lí Khê không chút do dự mà trả lời, ôm chặt Dạ Khương, chậm rãi cuối đầu hôn xuống…..
Thế nhưng trong đầu hắn hiện giờ lại xuất hiện giấc mộng đã dây dưa bản thân suốt mấy năm qua: Một nữ nhân mặc bạch y đứng dưới ánh mặt trời đầu tiên ngước nhìn mình mà ôn nhu tràn tiếu ý, quá một hồi, hình ảnh lại biến thành một mảnh đỏ thẫm, thi thễ trãi khắp nơi……
Dạ Diên núp trong bụi cỏ giờ phút này có thể trong thấy toàn bộ tuyệt cảnh trước mặt, chăm chú nhìn Lí Khê đang hôn Dạ Khương, ánh mắt to tròn càng thêm tròn to, tò mò hỏi Dạ Văn Thừa đang núp bên cạnh:
“Nhị hoàng huynh, bọn họ đang làm cái gì?”
“Nếm thử hương vị trên môi của đối phương.”
Dạ Văn Thừa không yên lòng đáp.
“Môi ăn ngon lắm hả?”
“Ân……đương nhiên ngon rồi.”
Giống như lúc nãy, Dạ Văn Thừa lúc này vẫn không yên lòng như cũ.
“Nga.”
Dạ Diên gật đầu, ngoan ngoãn tiếp tục thưởng thức cảnh sắc Lí Khê cùng Dạ Khương hôn nhau thắm thiết.
Trong Dạ Long điên, Dạ Minh Hiên từ yến hội trở về, liền truy hỏi tiểu bảo bối đang cực kỳ hưng phấn:
“Diên nhi thật cao hứng?”
“Ân, thật cao hứng.”
Dạ Diên xoay người ngước nhìn Phụ hoàng đang ôm mình trong ngực, một đôi mắt to sáng, trong suốt, khoái trá nói:
“Phụ hoàng, ta có thể nếm thử hương vị trên môi ngươi một chút không?”
**********Hoàn đệ thập thất chương**********
==============================================
Đệ thập bát chương_ Điểm Thần
Dạ Diên đem tiểu não túi tiến đến gần, vươn đầu lưỡi hồng nhạt khẽ liếʍ môi Dạ Minh Hiên. Sau đó còn nghịch ngợm mà cắn cắn, nghiêng đầu cảm thán:
“Quả nhiên hương vị không tồi, là ngọt nha.”
“Oanh”
……..Trong đầu Dạ Minh Hiên nháy mắt toàn bộ hỗn loạn. Hắn cảm nhân trên bờ môi của chính mình còn lưu lại xúc cảm hương mềm kia. Còn có chút cảm giác tê dại do tiểu hài tử của mình vô ý thức cắn môi mình lưu lại. Hết thẩy mọi vật chung quanh toàn bộ biến mất, Dạ Minh Hiên giờ phút này chỉ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng của Dạ Diên, đầu lưỡi phấn nộn như ẩn như hiện bên trong….
“Phụ hoàng vì sao không thể hôn lên đầu lưỡi của người a? Ta vừa rồi thấy Lí Khê cũng hôn lên cả phần lưỡi bên trong nha?
(…Chúa ơi….T^T bé tự mình bán mình a….)
Hiên đế vừa miễn cưỡng tỉnh táo lại, liền bị những lời này một lần nữa làm cho thất thần. Hắn liền một phen kéo tiểu bảo bối:
“Để phụ vương dạy Diên nhi cách nhắm nhấp hương vị của người khác nha.”
Sau đó liền hung hăn hôn lại.
Dạ Diên dịu ngoan, mặc cho phụ hoàng hắn hôn thật thống khoái. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng bừng, bên trong song nhãn to tròn tràn ngập tầng tầng sương thủy, thoạt nhìn ngọt ngào, lại vừa mang điểm điên đảo nhân tâm. Dạ Minh Hiên lại càng không ngừng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Diên thêm mấy cái:
“Diên nhi, cái này gọi là hôn môi, chờ Diên nhi trưởng thành, Phụ hoàng sẽ dạy ngươi thêm một số thứ nữa, được không?”
“Hảo.”
Dạ Diên dựa sát vào ngực Phụ hoàng, ngoan ngoãn gật đầu.
“Vậy sau này Phụ hoàng có thể cho Diên nhi thật nhiều hôn môi không?”
“Ân… đương nhiên có thể.”
Từ ngày đó, đôi phụ tử này lúc nào cũng có thói quen hảo thụy (ngủ) hôn, sớm an hôn, mỗ mỗ ( vân vân) hôn, thật tốt a……..
Hôm nay khó có được dịp hoàng gia học viện nghĩ ngơi một ngày. Sau giờ ngọ, Dạ Minh Hiên ôm Dạ Diên miễn cưỡng ngồi phơi nắng ở ngự hoa viên. Tử Kính tiến đến từ biệt.
“Thật sự quyết định rời đi? Ngươi không phải nói Lí Khê chính là Vũ ca ca của ngươi sao?”
Dạ Minh Hiên hỏi.
“Vũ ca ca sớm đã không nhớ rõ Tử Kính. Tử Kinh muốn đi tìm phương pháp có thể làm cho Vũ ca ca khôi phục lại trí nhớ.”
“Chuyện cũ trước kia điều phai mờ, ngươi hà tất phải chấp nhất?”
“Chờ bệ hạ tìm được người định mệnh sẽ hiểu được vì sao Tử Kính lại chấp nhất.”
Tử Kính ngập ngừng một chút, nhìn thấy Dạ Minh Hiên có chút đăm chiêu vì lời nàng nói, liền thuyết tiếp:
“Tử Kính muốn bệ hạ đáp ứng Tử Kính một yêu cầu. Có thể không tứ hôn cho Thất công chúa cùng Vũ ca ca được không?”
“Ân, việc này không thành vấn đề. Dù sao bọn họ cũng còn nhỏ, cho dù tứ hôn cũng phải chờ vài năm nữa.”
“Tử Kính tỷ tỷ, ngươi muốn đi đâu?”
Đang nằm trong lòng Dạ Minh Hiên phơi nắng, Dạ Diên mở miệng hỏi.
“Hiện tại hai tộc Ma Thần đều vô tông vô tích. Nếu muốn khôi phục trí nhớ cho Vũ ca ca. Ta chỉ có đi lêи đỉиɦ Thánh Sơn tìm Thánh tộc .”
Nghe thấy hai chữ “Thánh tộc”. Dạ Diên không nói thêm tiếng nào, chỉ đem tiểu não túi cọ cọ vào ngực Dạ Minh Hiên. Thấy thế, Dạ Minh Hiên trấn an, vỗ vỗ đầu Dạ Diên.
“Tử Kính cảm tạ bệ hạ cùng Thất hoàng tử đã trợ giúp. Tử Kính nhất định phải tìm được phương pháp giúp vũ ca ca hồi phục trí nhớ. Ta không thể chờ đợi suốt hai ngàn năm qua một cách vô ích như vậy. Những việc ta biết đều đã nói hết cho Thất hoàng tử biết. Hy vọng bệ hạ có thể thành toàn thỉnh cầu để tiểu nữ tử đi Thánh sơn.”
Nhìn thấy Tử Kinh kiên quyết như vậy, Dạ Minh Hiên cùng Dạ Diên cũng vô pháp giữ lại. Cuối cùng chỉ có thể đáp ứng nàng, phái thêm người cùng Tử Kinh đi Thánh sơn.
“Đúng là một nữ tử kì quái, “
Ngồi Trong Ngự thư phòng, Dạ Minh Hiên tranh thủ lúc rảnh rỗi hiếm có để trầm tư suy nghĩ:
“Thật sự là chấp nhất, chỉ vì một chút ái tình mà chờ đợi ngàn năm.”
『Chờ bệ hạ tìm được người định mệnh sẽ hiểu được vì sao Tử Kính lại chấp nhất. 』
Lời nói của Tử Kính khi đó cứ mãi âm ỉ bên tai.
Người định mệnh •••••
Người định mệnh này•••••
Có được mỹ nữ hậu cung ba nghìn, cũng đã có hơn thập hoàng tử, công chúa, Dạ Minh Hiên khi nhớ tới người định mệnh, trước mắt hiện lên chỉ có mỗi mình gương mặt phấn nộn, nhỏ nhắn của hài tử bảo bối ••••••
Hoàng gia học viện
Trang Duy đang xem một quyển sách cổ tối nghĩa. Dạ Diên buồn bã, ỉu xìu tựa vào bàn bên cạnh. Tử Kính đi rồi, không ai giảng cho mình nghe về oán linh, hồn phách và vân vân. Hắn ngày càng cảm giác nhàm chán thiệt nhiều so với trước kia a.
“Trang Duy, Trang Duy.”
“Thất hoàng tử, không biết ngài gọi tại hạ có chuyện chi cần dạy bảo?”
Trang Duy buông thư hỏi.
“Trang Duy, ngươi có biết nơi nào trong kinh thành hảo ngoạn (chơi đùa) không a?”
“Thất hoàng tử, cổ nhân nói, chúng ta không thể vì “mê muội mất cả ý chí”, là một đệ tử của Hoàng gia học viện, cần phải đọc đủ thứ thánh hiền chi thư, về sau mới có thể vì Kỳ Quốc mà kiến công lập nghiệp, lưu danh thiên cổ.”
Đối mặt vời câu hỏi của Dạ Diên, Trang Duy vẫn cứ chậm rãi mà nói.
“Thiết, thật sự là một cái tiểu xuẩn thư.”
Từ bên ngoài, thanh âm của Dạ Văn Thừa lập tức tiến vào. Đôi khi Dạ Diên suy nghĩ, Nhị hoàng huynh của hắn thật sự quá lợi hại. Mỗi lần mình cùng Trang Duy nói chuyện phiếm, hắn đều có thể lập tức tìm thấy, lại còn tùy tiện phát biểu ý kiến, thuận tiện đả kích Trang Duy.
“Nhị …..hoàng tử….tại hạ….”
“Ngay cả nơi hảo ngoạn của kinh thành mà còn không biết. Ngươi nói ngươi không phải là xuẩn thư thì là cái gì? Thất đệ mỹ nhân, không cần để ý đến hắn, Nhị hoàng huynh nói cho ngươi biết. Kỳ quốc kinh thành chúng ta có một nơi thật sự rất rất hảo ngoạn a, đó chính Mỹ Lệ phố. Nơi đó có tửu lâu lớn nhất Kỳ quốc, có những cửa hàng nhất đại cùng với Ỷ Hồng lâu nơi được tối hoan nghênh đó a. Uy, tiểu xuẩn thư, ngươi có biết Ỷ Hồng lâu địa phương gì không?”
“Cái này….tại hạ .. biết..”
“Cái gì? Tiểu xuẩn thư ngươi như thế cư nhiên lại biết Ỷ Hồng lâu là địa phương gì sao?”
Như vừa nghe được một tin tức chí nguy. Y diện của Dạ Văn Thừa trong nháy mắt trở nên khủng bố.
“Nói, ai nói cho ngươi biết hả?”
“Tại hạ….là mẫu thân tại hạ…. là người giặt giũ của…Hoa Chúc Vy Hồng cô nương…trong Ỷ Hồng lâu.”
“Hoa Chúc cô nương? Nàng là hoa khôi? Vậy ngươi đã nhìn thấy hoa khôi chưa?”
“Tại hạ …đi theo mẫu thân….đã gặp qua vài lần….”
“Nga? Vậy ngươi nói xem vị hoa khôi kia hay ta ….. mới là đệ nhất mỹ nhân a?”
“Nhị …. hoàng tử….. tại hạ….”
Trang Duy đại quẫn.
“Hừ, người như ngươi lại có hồng phúc nhìn thấy hoa khôi. Ngươi có biết rất nhiều quý tộc công tử trong thủ đô vung trăm bạc nghìn vàng mà vẫn chưa được thấy không a. Thế nhưng lại bị một tiểu xuẩn thư như ngươi nhìn thấy….”
Dạ Văn Thừa nhìn bộ dáng quẫn bách của Trang Duy , thật sự khó mà không làm hắn khó xử thêm một lần nữa. Nói xong người cứ phe phẩy chiết phiến mà rời đi.
“Hoa Chúc, vị kia là ai? Còn Ỷ Hồng lâu là địa phương gì a?”
Dạ Diên cấp bách truy vấn Trang Duy.
“…………”
Tựa hồ vì bị thái độ của Dạ Văn Thừa khi nãy mà Trang Duy có vẻ bị đả kích. Mặc cho Dạ Diên truy vấn, Trang Duy vẫn cứ cắn môi không trả lời.
Vì thế, Hoa Chúc cùng Ỷ Hồng lâu trở thành mầm mống gây tò mò cho tiểu não túi nho nhỏ của Dạ Diên.