Edit: Ha Phuong
Trên cái thế giới này có quá nhiều lời nói dối, tận tới khi phát hiện chân tướng, những người đang đắm chìm trong lời nói dối vẫn còn không chịu tin tưởng cái gọi là sự thật.
Trương Tuyết Vân thất kinh ấn gọi đến lần thứ 16 thì trong hành lang đột nhiên truyền đến tiếng mở thang máy, Hà Minh Châu xoay người nhìn thấy đúng là người bảo an mới gặp ban nãy.
Nhân viên bảo an kia hỏi: "Chị chính là Trương Tuyết Vân sao?"
Hà Minh Châu vừa nghe liền mặt lạnh hỏi: "Có chuyện gì không?"
Bảo an cũng không quan tâm, chỉ thò cổ vào nhìn quanh nhà một cái, cười hì hì nói: "Có phải các vị chuyển nhà không, vậy vui lòng để lại chìa khóa."
"Ai nói chúng tôi dọn đi, con mắt nào của ông nhìn thấy chúng tôi muốn đi hả?" Hà Minh Châu lạnh lùng hung tợn phản bác.
Ai ngờ người bảo an này chỉ an ủi nói: "Kì thực tầng lầu này có mấy căn phòng đều bị như vậy, lúc vị tiên sinh kia rời đi đều giao chìa khóa lại cho tôi, phòng này là ổng thuê thôi, dù hai vị không đem cái chìa khóa giao ra đây thì người sau đến thuê cũng sẽ làm lại ổ khóa mới thôi."
"Cái gì, ông nói phòng này là phòng thuê sao?" Hà Minh Châu không dám tin tưởng nói, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng không che giấu, nhưng cô ta nghe nói người đứng tên trên bất động này rõ ràng là tên mẹ mình mà. Vì vậy Hà Minh Châu cũng không để ý đến người bảo an này, lại vọt vào trong phòng.
"Mẹ, không phải mẹ nói căn nhà này đã sớm sang tên mẹ rồi sao, trên giấy tờ chứng nhân bất động sản có tên của mẹ mà, nhưng vì sao ông kia nói căn phòng này không phải của mẹ hả?" Hà Minh Châu vội vã lo lắng hét ầm lên, thế nhưng chẳng những không làm cho Trương Tuyết Vân tỉnh táo lại mà càng khiến bà ta thêm hỗn loạn.
Trương Tuyết Vân thất kinh, trái tim hỗn loạn tưng bừng, lại không có cách nào nói được nên lời. Bà ta chỉ lôi kéo tay Hà Minh Châu khóc lóc nức nở, bà ta không hiểu mình chỉ đi ra ngoài một ngày, sao toàn bộ lại biến thành thế này, cái gì cũng thay đổi, mất hết tất cả rồi.
Trương Tuyết Vân nhìn căn phòng trống rỗng, cả gian phòng không còn gì cả.
"Minh Châu, mẹ phải làm sao bây giờ?" Trương Tuyết Vân khóc không ra nước mắt hỏi Hà Minh Châu, nhưng thay vì nói bà ta đang hỏi, chẳng bằng nói đó chỉ là đang lầm bầm lầu bầu thôi. Bây giờ bà ta vẫn không nghĩ ra vì sao mới mười mấy tiếng đồng hồ thôi mà tất cả đều đã thay đổi. Thậm chí hôm nay bà ta còn đang chuẩn bị cho hôn lễ của mình, nhưng vừa về tới nhà của mình lại phát hiện, tất cả mọi thứ trong nhà đều không cánh mà bay.
Hà Minh Châu cũng không biết làm thế nào, nhưng cô ta lại không thể nào bỏ mặc Trương Tuyết Vân. Cuối cùng chỉ có thể đưa Trương Tuyết Vân về nhà mình, cũng may mấy ngày nay đứa con gái nhỏ của Tam phòng bị bệnh nên đã quấn Bách Thất Gia về đó ở.
Hà Minh Châu cho rằng đây là thời điểm bết bát nhất, nhưng sự thật chứng minh cô ta vẫn quá mức ngây thơ lạc quan rồi.
Sáng sớm hôm sau, Hà Minh Châu bảo tài xế trong nhà lái xe đưa mình đến công ty Chu Thiệu Tùng. Cô ta vừa bước chân vào công ty thì phát hiện trong công ty hỗn loạn tưng bừng, lúc này nhân viên của công ty đang đứng trong phòng làm việc châu đầu ghé tai nhau bàn chuyện rôm rả.
"Tổng giám đốc của các người đâu?" Hà Minh Châu vừa vào đã chộp lấy một người đàn đứng gần mình nhất hỏi.
Ai ngờ người đàn ông này lại trợn trắng mắt, không nhịn được nói: "Ai biết, mới sáng sớm tới công ty thì thấy như lật trời, rất nhiều tài liệu cũng biến mất."
Hà Minh Châu đang muốn đi vào trong thì thấy thư ký đột nhiên đi ra ngoài, lớn tiếng nói: "Mọi người trước hết cứ quay về phòng làm việc của mình đi, tối hôm qua công ty bị trộm, công ty đã báo cảnh sát nên mọi người đừng khủng hoảng."
Lúc này người trong văn phòng cuối cùng mới an ổn lại, đều nhao nhao về tới chỗ ngồi của mình. Nhưng tên thư kí này vừa thấy Hà Minh Châu muốn nhấc chân đi qua, liền lên giọng nói: "Nếu muốn gặp Tổng giám đốc của chúng tôi thì phải hẹn trước."
"Tôi là Hà Minh Châu," Hà Minh Châu tiến lên một bước, cô ta cảm thấy người này có thể đảm nhiệm chức Thư kí Tổng giám đốc thì trí nhớ chắc chắn sẽ không kém, chắc cô thư kí này sẽ không quên 1 tuần trước cô ta còn pha cà phê cho mình chứ,
Ai ngờ đối phương không hề đổi sắc mặt, chỉ thong thả nói: "Cô Hà, ai tới đây cũng nói giống cô vậy. Bây giờ cô vẫn không gặp được Chu tổng, tôi khuyên cô không bằng về nhà nghĩ biện pháp đi."
"Cô có ý gì?" Hà Minh Châu sợ hãi nhìn người thư ký thong dong trước mặt này, giống như cô ta biết hết mọi chuyện nhưng lại không nói cho mình biết.
Hà Minh Châu không có biện pháp ép hỏi cô ta nhiều hơn, bởi vì rất nhanh cô thư ký này đã báo cho bảo an dưới lầu lên.
Sau khi Hà Minh Châu về nhà, nhìn thấy Trương Tuyết Vân vẫn còn mơ màng ngồi trên ghế, khóe mắt rỉ ra lệ sắp phải khóc đến nơi khiến Hà Minh Châu chả còn tâm tình nào mà trách cứ nữa..
Sau khi vào phòng,cô ta bắt đầu gọi điện thoại cho Bách Hạo. Cô ta không thể để Chu Thiệu Tùng biến mất như vậy được, dù có đào sâu ba thước đất cô ta cũng nhất định phải bắt được gã đàn ông đó.
"Mẹ, mẹ nghĩ xem bây giờ mẹ còn lại những gì, thẻ tín dụng ngân hàng và cổ phần của mẹ," Hà Minh Châu nói chuyện điện thoại xong mới nói với mẹ mình.
Tối hôm qua vì chuyện quá đột ngột nên hai người trừ bỏ hoang mag trống rỗng thì không nghĩ được gì. Nhưng hôm nay sau khi tỉnh táo lại, Hà Minh Châu mới bắt đầu ý thức tiền đầu tư của hai người đều giao cho Chu Thiệu Tùng xử lý rồi.
"Kể từ lần đầu tiên lão Chu giúp mẹ đầu tư cổ phiếu sinh lời xong, mẹ liền giao hết tiền cho hắn xử lý," Trương Tuyết Vân khô khốc nói.
Hà Minh Châu liên lạc ngân hàng mới phát hiện bất kể là thẻ của cô ta hay của Trương Tuyết Vân qua một tuần đều có sự thay đổi chóng mặt, tiền bạc liên tục được rót vào, mà tối hôm qua tất cả số tiền trong tài khoản của họ thông qua hệ thống ngân hàng online đã bị chuyển dời đến tài khoản của một người gửi tiết kiệm khác.
"Minh Châu, tiền của chúng ta mất hết rồi phải không," Trương Tuyết Vân khóc lóc hỏi.
Hà Minh Châu lại cảm thấy có vài phần may mắn, tuy cô ta có giao cho Chu Thiệu Tùng hơn một triệu tiền riêng để hắn xử lý, nhưng không thể không nói nội tâm của cô ta vẫn chứa mấy phần bảo thủ. Vì vậy cô ta chỉ lấy ra một phần tiền của mình mà thôi, huống chi bây giờ cô ta là Tứ phu nhân Bách Thất gia, tổn thất mấy triệu đối với cô ta mà nói cũng không tính quá lớn.
Nhưng vấn đề bây giờ là làm cách nào giấu diếm tin tức mẹ mình bị người ta lừa tình lừa tiền đây. Dù sao thân phận của cô ta bây giờ đã khác xưa, môt khi bị mấy phòng kia bắt được cái chuôi thì sau này cô ta càng không có biện pháp nhúng tay vào công ty gia tộc.
Hà Minh Châu cũng chỉ có thể cắn nát răng nuốt chuyện này vào trong bụng.
--- ------ ---
Chỉ còn một tuần nữa là đến tết âm lịch Trung Quốc, nhưng Thu Tử Thiện với Thang Kiều cũng không quá quan tâm cũng không thấy hứng thú. Kì thật vừa vào kì nghỉ đông thì ông cụ Thu đã gọi điện thoại kêu bọn họ qua Hongkong ăn tết.
Nhưng ngẫm lại Thu Vĩ Toàn cũng đang Hongkong nên Thang Kiều cũng không muốn đi. Thu Tử Thiện lại càng không thể nào đi, thứ nhất cô thật sự không muốn đối mặt với Thu Vĩ Toàn, thứ hai công ty bên này còn cần cô trấn giữ. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất chính là cô không muốn rời khỏi Lạc Ngạn quá lâu.
Thu Tử Thiện đã tính xong hết rồi, thừa dịp kì nghỉ đông này cô phải cố gắng học tập nấu ăn, sau đó mỗi ngày ở nhà nấu cơm chờ Lạc Ngạn về, để anh ăn những món tự tay mình náu. Nhưng cố tình người định không bằng trời định, bây giờ cô và Lạc Ngạn còn đang chiến tranh lạnh đấy.
Người ta nói hai người yêu nhau thà cãi nhau còn tốt hơn là chiến tranh lạnh, bởi vì một khi bắt đầu chiến tranh lạnh thì dù tình cảm có sâu đậm cỡ nào mà ngày qua ngày cứ lạnh nhạt thì sớm muộn cũng bị mài mòn hết.
Thu Tử Thiện bây giờ giống như đang đứng ở ngã tư đường, tiến lùi đều khó thậm chí là không có chỗ để trốn, cô không muốn suy nghĩ thêm về chuyện giữa mình và và Lạc Ngạn nữa, cũng cố gắng chuyên tâm vào công việc để quên đi, nhưng mọi chuyện lại luôn không được như ý.
"Hay ngày mai bọn mình đi xem bộ phim này đi?" Bạch Khải Kỳ do dự lắc đầu, có chút nghi ngờ hỏi: "Em thật không hiểu tại sao mấy kiểu phim báo thù rửa hận này lại công chiếu vào dịp tết chứ, phim tuy hay nhưng cũng không cần thiết cứ phải dồn vào chiếu dịp này."
Thu Tử Hàn tiện tay bốc một múi quýt mà cô tách ra, giải thích: "Đó là do coi như làm vật hy sinh ở dịp chiếu tết cũng tốt hơn là chiếu phim vào dịp ảm đạm, em biết không? Cuối tháng mười đầu tháng mười một là thời kì ảm đạm của phim điện ảnh đấy, lúc ấy một ngày phòng bán vé toàn quốc bán thấp nhất là 2300 vạn."
"Phòng bán vé cả nước sao?" Bạch Khải Kỳ có chút không dám tin, mấy ngày nay bọn họ chú ý tới thành tích phòng bán vé của bộ phim của một vị lão đại làng điện ảnh Hongkong, vé bán mỗi điểm đạt tới 4600 vạn, phòng bán vé cả nước đạt tới 1,3 tỷ.
Thu Tử Hàn show số liệu trên máy tính bảng cho Bạch Khải Kỳ nhìn, Bạch Khải Kỳ thuận tay nhét một múi quýt vào trong miệng cậu.
"Hai người đủ chưa," Thu Tử Thiện ngồi đối diện bọn họ xem tạp chí, nhìn hai người cứ dây dưa vấn đề ‘làm đầu gà hay làm Phượng Vĩ’ chịu hết nổi liền lên tiếng
Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn cô, kết quả chỉ lấy được một ánh mắt chán ghét
cùng một câu bâng quơ: "Khoe ân ái sẽ chết mau đấy. Đây là người từng trải cho hai người lời khuyên chân thành, cũng là chân thật thể nghiệm."
Đợi cô hoàn toàn biến mất ở khúc quanh lên lầu, Bạch Khải Kỳ mới dám quay đầu nhìn Thu Tử Hàn.
Thu Tử Hàn lúng ta lúng túng nói: "Em nói Thu Tử Thiện có phải bị đả kích điên rồi không?"
"Em cũng cảm thấy như vậy, cô ấy đúng là.., còn chân thật thể nghiệm nữa chứ" tự nhiên Bạch Khải Kỳ kinh ngạc hỏi: "Hai người bọn họ chắc không chia tay thật đấy chứ?"
"Anh không biết, gần đây anh cũng không nhìn thấy Lạc Ngạn đến tìm chị ấy," Thu Tử Hàn lại hỏi một câu: "Em có gặp không?"
Kết quả hai người đồng thời từ trong mắt đối phương thấy được cùng một đáp án, bọn họ cũng không gặp. Vậy điều này mang ý nghĩa, Lạc Ngạn vốn không đi tìm Thu Tử Thiện.
"Em chưa từng hỏi chị ấy sao? Bọn con gái các em không phải thích nhất chia sẻ những chuyện này à?" Thu Tử Hàn liếc mắt nhìn nơi cửa cầu thang xong nghi ngờ hỏi.
Bạch Khải Kỳ run run nói: "Em nào dám hỏi cô ấy, hơn nữa chị của anh là nữ sinh bình thường sao? Nếu cô ấy không muốn nói, em có lá gan đi hỏi chắc?"
"Anh thấy bọn họ lần này xong rồi," sau khi lấy được đáp án Thu Tử Hàn lại không gấp, cậu không bận tâm cầm lên máy tính bảng tiếp tục nhìn số liệu gần đây của phòng bán vé.
"Sao anh có thể vui sướиɠ khi người gặp họa như vậy?"
Lần này Thu Tử Hàn cũng không thừa nước đυ.c thả câu, cậu chỉ nói: "Theo sự hiểu biết của anh đối với Thu Tử Thiện, chị ấy chắc chắn sẽ không chủ động tìm Lạc Ngạn nhận sai. Em xem đi, nếu bọn họ vẫn tiếp tục giằng co như vậy thì chỉ có hai kết cục."
Bạch Khải Kỳ lập tức hỏi tới: "Kết cục gì?"
"Một, chia tay, cả đời không qua lại với nhau," Thu Tử Hàn nở nụ cười, còn bổ sung: "Chị anh chính là người như vậy đấy, giả sử nếu em và chị ấy nghỉ chơi thì cũng đừng trông cậy vào việc chị ấy sẽ gặp mặt hay vẫn coi em là bạn."
Bạch Khải Kỳ nhớ tới Nhiễm Tư Bùi bèn gật đầu khẳng định.
"Vậy còn một kết cục khác?"
Thu Tử Hàn bình chân như vại nói: "Nói không chừng, giờ này sang năm anh lên chức cậu rồi."
Bạch Khải Kỳ mới bắt đầu còn chưa kịp tiêu hóa tin tức này, qua một lúc lâu sau cô mới phản ứng được, nhưng cô có hơi run rẩy: "Không thể nào đi?"
"Tại sao không?"
--- --------
Ngay vào lúc này giong nói của Tiểu Hà đột nhiên vang lên ngay trước cửa: "Cô Minh Châu, cô không thể đi vào, Cô Minh Châu, cô đừng làm khó tôi mà."
Thu Tử Hàn mới vừa buông Ipad trong tay xuống thì nhìn thấy có người trực tiếp từ cửa xông vào phòng khách.
"Chị tới đây làm gì?" Thu Tử Hàn không khách khí hỏi.
Hà Minh Châu hai mắt đỏ bừng, trên mặt còn có sự điên cuồng: "Thu Tử Thiện đâu rồi? Thu Tử Thiện ở đâu? Mày mau kêu nó ra đây, bảo nó ra ngoài gặp tao, bảo cái đứa con gái mất trí đó ra ngoài gặp tao ngay."
Thu Tử Hàn đương nhiên không gọi Thu Tử Thiện ra ngoài, cậu chỉ nhanh chóng bước thẳng qua lôi Hà Minh Châu đi ra ngoài, cậu vừa đi vừa nói: "Chị đi ra cho tôi, chị đừng có mà phát điên trong nhà tôi, nếu chị còn dám chạm vào một cộng tóc của chị ấy thì tôi bảo đảm chị sẽ không được hoàn hảo rời khỏi nhà chúng tôi đâu."
"Nhà bọn mày? Đây cũng là nhà của tao nhé, tao cũng là họ Thu, tại sao bọn mày có thể đối xử với tao như vậy," Hà Minh Châu đứt quãng hét to, giọng nói càng bén nhọn: "Bọn mày đối xử với tao như vậy không sợ bị sét đánh chết sao? Thu Tử Hàn, dù mày không thừa nhận tao cũng không được, tao chính là chị của mày, là chị ruột của mày đấy."
Thu Tử Hàn đột nhiên nắm chặt cánh tay Hà Minh Châu đối diện với gương mặt cô ta,
Hà Minh Châu có thể rõ ràng nhìn thấy sự kiên quyết trong đôi mắt cậu, chỉ nghe cậu nói: "Hà Minh Châu, chính vì nguyên nhân đó nên tôi mới khách khí với chị. Nhưng chị đừng có luôn khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi, nhà chúng tôi không phải là nơi chị muốn tới la lối om sòm là có thể tới, bây giờ chị tốt nhất là đi ra ngoài cho tôi. Đợi Thu Tử Thiện ra đây thì tôi không dám cam đoan chị ấy sẽ làm gì chị đâu?"
"Nó còn muốn làm gì tao, mày đi hỏi nó xem nó đã đối xử với tao thế nào, mẹ tao sắp bị nó gϊếŧ chết rồi, mày hỏi nó đi, nó còn muốn làm gì tao nữa hả?"
Bạch Khải Kỳ vẫn đứng im tại chỗ cũng không dám nhúc nhích, cô luống cuống tay chân nghe Hà Minh Châu nói.
Lúc này trên cầu thang lầu hai xuất hiện một người, giọng nói mát lạnh bình tĩnh: "Hà Minh Châu, giờ này đến nhà tôi quậy là vì chuyện của mẹ chị sao?"
Cô nở nụ cười nhàn nhạt nói tiếp: "Mặc dù không biết mẹ chị xảy ra chuyện gì, nhưng mà tôi lại thấy thật đáng tiếc, không tự tay gϊếŧ chết bà ta."