- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!
- Chương 91
Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!
Chương 91
Edit: Hà Phương
Thông thường trước khi giống bão kéo tới, bầu trời sẽ vô cùng trong xanh yên tĩnh.
Giống như Trương Tuyết Vân sau khi trải qua cuộc sống của quý phu nhân thì hoàn toàn quên mất trước kia mình từng hèn mọn bon chen với cuộc sống như thế nào. Ngay cả Hà Minh Châu cũng không khỏi hâm mộ cuộc sống bây giờ của mẹ mình, không giống cô ta làm cái gì đều phải suy tính trước sau, sợ bị mấy phòng khác bắt được nhược điểm.
"Mẹ, mẹ nói kêu chú Chu tìm nhà hàng cho con đó? Chuyện này rốt cuộc làm được thế nào rồi?" Hà Minh Châu mới sáng tinh mơ đã tới nhà Trương Tuyết Vân, lúc này Chu Thiệu Tùng cũng không có ở nhà.
Trương Tuyết Vân đang ở trong phòng lựa đồ để hôm nay diện, bà ta lạnh nhạt nói: "Con gấp cái gì, chú Chu của con như thế nào con còn không hiểu rõ sao, con xem mấy chuyện mà ông ấy đồng ý với mẹ có chuyện nào không làm không?"
Trương Tuyết Vân bây giờ đã hoàn toàn coi Chu Thiệu Tùng như là tài sản riêng của mình, kêu đến gọi đi không hề có chút ngượng ngùng nào. Huống chi, bà ta còn ỷ vào việc mình đã nắm giữ hoàn toàn Chu Thiệu Tùng, ngày ngày thổi gió bên gối muốn từ chỗ Chu Thiệu Tùng vớt được càng nhiều thứ tốt cho mình.
"Mẹ, mẹ ít vòi vĩnh với chú Chu đi, con cảm thấy mẹ nên nhanh chóng kết hôn mới là chính đạo đấy," Hà Minh Châu vừa nghe mẹ mình nói vậy thì nhướng mắt.
Mấy ngày nay cô ta nhìn trang sức và quần áo của mẹ mình mà chết khϊếp, ngay cả túi Hermes còn mua tới hai cái, lúc mới trông thấy cô ta còn run sợ không dứt.
"Mẹ biết rồi, kể từ sau chuyện của ba con mẹ đã hiểu, phụ nữ phải có tiền bên người, không thể cái gì cũng dựa vào đàn ông được, con cũng đừng trông cậy vào đàn ông có thể cứu vớt mình."
Hà Minh Châu rất kinh ngạc mẹ mình lại biến đổi to lớn như thế nhưng mà như vậy cũng tốt. Lại nghe Trương Tuyết Vân nói tiếp: "Minh Châu, mẹ muốn đến công ty của Thiệu Tùng xem một chút."
Hà Minh Châu cả kinh, vội vàng hỏi: "Mẹ, chú Chu có vấn đề gì à?"
Trương Tuyết Vân đến cái tuổi này mà còn nói đang đeo đuổi tình yêu thì đầu óc chắc bị lừa đá rồi, vậy nên ngay từ đầu hai mẹ con bọn họ luôn đề phòng Chu Thiệu Tùng nghiêm ngặt, chỉ sợ hắn là một tên lường gạt. Nhưng cố tình ngay từ đầu người ta không chỉ đưa tặng cho họ các loại đồ vật quý trọng, còn thân sĩ lại săn sóc, thái độ dịu dàng đó khiến Trương Tuyết Vân cảm thấy mình tình yêu thực sự của mình tới rồi.
"Đương nhiên không phải, con nhìn đồ trong nhà hắn đi, sao có thể có vấn đề gì được," Trương Tuyết Vân khẽ mỉm cười, sau đó nói: "Mẹ quả thật muốn cùng chú Chu của con kết hôn, nhưng mẹ phải biết rõ ràng hắn rốt cuộc có bao nhiêu tiền, vì vậy mẹ mới trước hết muốn biết tình huống công ty của hắn. Như vậy mẹ mới yên tâm nói chuyện kết hôn được, càng có thể nhân cơ hội lấy được cổ phần công ty từ trong tay hắn."
Hà Minh Châu không dám tin nhìn Trương Tuyết Vân, sau đó nói: "Mẹ, mẹ có nắm chắc khiến chú Chu đồng ý không? Mẹ đừng để cuối cùng trộm gà không được còn mất nắm gạo."
"Con bé này nói bậy cái gì vậy?"
Hai mẹ con lại thương lượng một hồi về chuyện thọ yến của Bách Thất gia, chuyện này có quan hệ đến địa vị sau này của Hà Minh Châu ở Bách gia. Nhưng cố tình hai mẹ con lại không rành về việc mời khách như trường hợp này.
Trong lúc Hà Minh Châu vẫn còn đặt sự chú ý vào chuyện thọ yến nên không hay biết lúc này Bách gia đã sớm giấu giếm gió tanh mưa máu. Kể từ sau lần Bách Thần cùng Lạc Ngạn liên thủ, hắn liền bắt đầu truy tung nhóm hàng bị mất trên tay mình.
Cũng bởi vì chuyện lần này, hắn không chỉ gần như mất hết mặt mũi trong gia tộc mà ngay cả mấy lão già trong bang cũng bắt đầu quơ tay múa chân với hắn, càng đừng nói tới đám người vẫn luôn ủng hộ Bách Hạo.
Huống chi, cả ba hắn cũng bắt đầu tỏ vẻ thất vọng về hắn. Lúc trước hắn không biết tốn bao nhiêu tâm huyết và công phu mới có thể khiến mình miễn cưỡng đứng cùng vạch khởi điểm với Bách Hạo. Nhưng giờ chỉ bởi vì một lần sai lầm mà lại lần nữa sắp bị đánh vào địa ngục.
Nhưng Bách Thần tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, hắn có thể thành công đoạt được quyền lực của Bách Hạo một lần thì hắn cũng có thể thành công đoạt lần thứ hai. Từ sau khi vụ án nổ du thuyền, hắn liền bắt đầu truy tung hung thủ phía sau màn. Dù nhóm người này có ẩn núp sâu hơn cũng sẽ lộ ra dấu vết.
"Nhị thiếu gia, nếu chúng ta đã có một ít chứng cớ vậy cớ gì lại không báo cho Thất gia, chuyện này chính là đại thiếu gia làm," một người phụ tá của Bách Thần tình tính rất nóng nảy, vừa nghe chuyện giành hàng có thể là Đại Thiếu Gia làm liền kích động không thôi.
Bách Thần thầm cười khổ, cho dù sự thật là vậy nhưng Bách Hạo vẫn còn là con trai trưởng của ba, nếu như không có chứng cớ xác thực thì hắn không thể vặn ngã Bách Hạo được. Huống chi, Bách Hạo làm chuyện này cũng chỉ vì hãm hại hắn. Bách Thần cũng không dám trông cậy vào việc ba mình sẽ không thiên vị
Ngoài ra Bách Hạo còn có một ông cậu rất mạnh, vì có cậu của Bách Hạo ở đó nên ba cũng sẽ không chân chính động đến anh ta. Bách Thần nghĩ rằng hắn nhất định phải đem chuyện Bách Hạo làm công bố đại chúng, hôm nay trong bang hội cũng không phải tất cả đều là người của Bách Bạo, mọi người vì lợi ích của mình cũng sẽ không cho phép anh ta làm xằng làm bậy như vậy được.
Nhưng vấn đề bây giờ là hắn nhất định phải tìm được chứng cớ xác thực.
Sau khi mọi người rời đi, Bách Thần ngồi trên ghế ngửa đầu hút thuốc. Sống trong một gia đình như vậy, khắp nơi đều phải cẩn thận, đi sai một bước thì sẽ vạn kiếp bất phục. Nhưng hắn có thể làm sao đây, từ khi hắn ra đời thì đã định hắn nhất định phải sống một cuộc đời như vậy.
Tất cả đều là số mệnh.
--- ------ -----
Trong một quán cá phê, ánh mặt trời từ bên cạnh cửa sổ hắt vào, Chu Thiệu Tùng mặc một bộ tây trang màu đậm ngồi ở đối diện Hà Minh Châu, chiếc cà vạt màu xanh trên cổ là sáng sớm hôm nay Trương Tuyết Vân tự lay chọn cho hắn.
Nếu quan sát cẩn thận hơn thì thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay hắn đang đeo là đồng hồ đôi, kiểu nữ đương nhiên là trên cổ tay Trương Tuyết Vân.
"Thiệu Tùng, hai mẹ con em đến đây không quấy rầy tới anh chứ?" Trương Tuyết Vân tỏ vẻ áy náy, kiểu như bà ta cũng không muốn quấy rầy tới Chu Thiệu Tùng khi hắn đang làm việc. Nhưng chắc bả lại quên mất 1 tiếng trước đây bả còn gọi điện cho Chu Thiệu Tùng nói mình vừa vặn đi dạo phố ở gần phụ cận công ty hắn.
Hà Minh Châu đang cầm ống hút uống nước soda trước mặt, nói thật kể từ khi cô ta gả cho lão già kia, cái tham vọng muốn phát triển sự nghiệp cũng theo các loại túi xách quần áo hàng hiệu mà tan thành mây khói. Cuối cùng HàMinh Châu không thể không thừa nhận rằng hình như mình thật sự thừa kế cái tính ái mộ ham hư vinh và lười biếng của Trương Tuyết Vân.
Những người phụ nữ như vậy một lòng chỉ muốn bám vào người đàn ông, từ trong tay người đàn ông đó lấy được tất cả họ mong muốn. Và những người phụ nữ khác có lẽ sẽ xem thường họ, nhưng thế giới này không phải đều như vậy sao, thường thường những người không biết xấu hổ mới có thể sống tốt hơn.
Hà Minh Châu khẽ ngẩng đầu, ánh mặt trời trong ngày mùa đông cũng không có vẻ đặc biệt chói mắt lại cực kỳ ôn hòa, mà lúc này có thể ngồi ở chỗ này hưởng thụ ánh mặt trời như vậy là cô ta chứ không phải bất kỳ một người phụ nữ có lòng tự trọng kia.
"Chú Chu, chuyện thọ yến lần này còn phải làm phiền chú cháu cũng thật ngại quá, nhưng chú cũng biết cháu mới gả vào không lâu, đối với chuyện mời khách này cũng không tiếp xúc qua. Với cả lần này là đại thọ 50 tuối của Thất gia, nên bất kể thế nào cháu cũng không thể làm hỏng," Hà Minh Châu cười nói.
Thật ra một trong những nguyên nhân Hà Minh Châu có thể tin tưởng Chu Thiệu Tùng đó là hắn và Bách Hạo có làm ăn với nhau. Hà Minh Châu đã từng ở trước mặt Bách Hạo đề cập tới Chu Thiệu Tùng và biết được đây là một người thông minh, vì vậy Hà Minh Châu tin tưởng vào sự lựa chọn của mẹ mình bởi vì hắn có quan hệ với Bách gia.
Đây chính là suy nghĩ của kiểu người như Hà Minh Châu, nếu như Chu Thiệu Tùng không hề cầu xin cái gì thì cô ta ngược lại sẽ hoài nghi hắn. Nhưng nếu như hắn vì
ích lợi nào đó mà đến gần cô ta và Trương Tuyết Vân thì lại khác, nó sẽ khiến Hà Minh Châu cảm thấy người đàn ông này tối thiểu có một nhược điểm ở trong tay của mình, đó là hắn có điều muốn nhờ vả mình.
Nhưng có lúc vì có sở cầu khiến người khác hạ thấp phòng bị trong lòng xuống.
"Minh Châu, cháu quá khách khí rồi, về sau chúng ta là người một nhà, chuyện của cháu sao chú có thể không để bụng được," Chu Thiệu Tùng ôn hòa nói.
Trương Tuyết Vân vừa thẹn thùng vừa vui mừng nhìn hắn, chỉ cảm thấy đây một người đàn ông sinh ra là để cho mình dựa vào.
Sau khi mọi người ăn xong bữa cơm, không đợi Trương Tuyết Vân ám hiệu thì Chu Thiệu Tùng đã đề nghị bọn họ đến lầu công ty mình tham quan. Trương Tuyết Vân còn muốn giả vờ từ chối nhưng Hà Minh Châu đã gật đầu đáp ứng.
Ba người đi thang máy lên trên lầu, vừa đi vào thì đập vào mắt đầu tiên là quầy lễ tân, trên quầy cao có khắc tên công ty: Công ty TNHH có vấn đầu tư Tín Tiệp.
Trên đường đi có không ít người chào hỏi Chu Thiệu Tùng. Trên người bọn họ mặc trang phục tự do, nhưng cả nam nữ đều mặc trang phục sang chảnh, trong phòng làm việc không ngừng truyền đến âm thanh trao đổi gọi điện thoại bằng tiếng Anh.
Hoàn cảnh làm việc bận rộn như vậy không nghi ngờ là hoàn toàn thuyết phục Hà Minh Châu.
Khi ba người bước vào phòng làm việc Tổng giám đốc của Chu Thiệu Tùng, Chu Thiệu Tùng liền phân phó thư ký đưa 3 tách cà phê vào.
Hà Minh Châu ra vẻ rộng rãi quan sát gian phòng rồi nói: "Chú Chu, thì ra chú làm nhà đầu tư, nếu biết sơm thì cháu đã giao hết vốn lưu động trong tay cho chú xử lý rồi."
Chu Thiệu Tùng xua tay, khuôn mặt nho nhã tuấn lãng lộ ra nụ cười dịu dàng: "Chú cũng làm nhỏ thôi, còn kém đại nghiệp của Thất Gia nhiều lắm."
Hà Minh Châu xấu hổ cười cười nhưng trong lòng đều là khổ sở, dù gia nghiệp của Thất gia lớn thì thế nào, cuối cùng chia tới tay mình cũng không biết được bao nhiêu tiền.
"Chú Chu, công ty của chú đầu tư chủ yếu ở phương diện nào vậy?"
"Lĩnh vực đầu tư của công ty chú cũng rộng lắm, ví dụ như trang thiết bị thông tin, truyền thông, dược liều, còn có phương diện khoa học kỹ thuật, dĩ nhiên nghề chế tạo truyền thống, nghề phục vụ chúng tôi cũng có lướt qua." Chu Thiệu Tùng thoải mái giới thiệu về nghiệp vụ công ty mình cho Hà Minh Châu nghe.
Nhưng điều này làm cho người nghe được giật mình không thôi, tuy Hà Minh Châu sớm biết Chu Thiệu Tùng có tài lực không tầm thường nhưng cô ta không ngờ lĩnh vực đầu tư của hắn lại nhiều như vậy.
"Quỹ quản lý FIT của chúng tôi có hai tỷ sáu trăm triệu đô la, ở châu Á cũng nằm trong top những quỹ đầu tư mạo hiểm," Chu Thiệu Tùng nói chuyện không hề có sự ngạo mạn, nhưng hắn khi giơ tay nhấc chân đều mang theo sức quyến rũ của người đàn ông thành đạt.
Hà Minh Châu quả thật mừng rỡ không thôi, cô ta cảm thấy mình quá ngu rồi, ở bên cạnh có cả đống tiền di động như vậy mà mình lại không biết lợi dụng.
"Chú Chu, nếu cháu giao tiền cho chú đầu tư," Hà Minh Châu có hơi ngượng ngùng nói.
Nhưng Chu Thiệu Tùng lại lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ, hắn cười hỏi "Thế nào, Minh Châu, cháu cũng có hứng thú làm đầu tư sao?"
Sau nửa giờ, Chu Thiệu Tùng đã sử dụng tài ăn nói xuất sắc và lực thuyết phục của mình khiến Hà Minh Châu tin tưởng, vẻ ra viễn cảnh một khi cô ta đầu tư, như vậy tỉ lệ thu về có thể đạt đến 100% thậm chí là 150 %.
Nhưng tính tình Hà Minh Châu trời sanh đã thừa kế Trương Tuyết Vân hết thảy, lại tăng thêm đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nghi thần nghi quỷ đã sớm trở thành một phần trong tính cách cô ta. Vì vậy tuy cô ta bị Chu Thiệu Tùng đả động không ít nhưng tới lúc hắn muốn lấy tiền đầu tư, Hà Minh Châu lại rút lui.
Chu Thiệu Tùng thoáng qua một tia không kiên nhẫn nơi đáy mắt, nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra sự bất mãn.
Chu Thiệu Tùng khinh bỉ nghĩ thầm hai mẹ con này đúng là không thấy thỏ thì diều hâu không xuất hiện, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, trong lòng hắn cười lạnh. Vừa đúng lúc hắn còn tìm không thấy cái cớ, hôm nay chỉ chờ hai mẹ con này tự mình chui đầu vào.
Chờ Chu Thiệu Tùng đưa hai mẹ con Trương Tuyết Vân xuống dưới lầu, cũng phân phó tài xế đưa hai người về nhà an toàn, sau đó vẫn đứng ở tại cửa ra vào đưa mắt nhìn họ rời đi. Khi xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, ánh mắt của hắn lập tức biến đổi.
Ngay sau đó hắn trở lại phòng làm việc của mình, bắt đầu gọi điện thoại.
"Tôi thấy con mồi đã đi vào khuôn khổ rồi, tôi tính thu lưới, chờ lấy được số tiền kia sẽ lập tức đi Châu Âu làm lại từ đầu" Chu Thiệu Tùng nói với người bên kia, khi hắn nói chuyện giọng điệu vô cùng cung kính, cũng hoàn toàn mất hết tự tin và khí phách lúc nãy.
"Tôi hiểu ý của ngài, ngài hãy yên tâm, hai mẹ con này tuyệt đối sẽ không liên lụy tới chuyện mà ngài suy xét," Chu Thiệu Tùng tự tin nói, sau đó hắn vừa cười nói: "Kì thật tôi cảm thấy ngài cần gì lo lắng như vậy, hai mẹ con này một lòng chỉ nhìn tiền. Loại người tham lam như họ mới dễ dàng bị lừa nhất."
Sau đó chợt như nghĩ đến cái gì, Chu Thiệu Tùng còn đang ý cười đầy mặt liền ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh hắn liền cúp điện thoại.
Mà ngay sau đó, hắn đầu tiên là đến một công ty vàng bạc đá quý đặt làm một chiếc nhẫn kim cương, lại đặt một bàn ăn ở một nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố. Hắn làm tất cả điều này nhìn như đang bí mật tiến hành, nhưng cố tình lại lộ ra dấu vết khiến Trương Tuyết Vân phát hiện.
Vì vậy hắn có thể rõ ràng cảm thấy mấy ngày nay Trương Tuyết Vân hầu hạ mình cực kỳ cẩn thận, đặc biệt là lúc ở trên giường,
hắn bảo dùng tư thế gì bà ta đều bằng lòng. Chu Thiệu Tùng một chút cũng không hề khách khí, thời điểm nên hưởng thụ đó thì khách khí đó là đồ ngu.
Vì vậy ở một tuần sau, Trương Tuyết Vân ở trước mặt Hà Minh Châu trình diễn chiếc nhẫn kim cương ưu tú xuất chúng trên tay mình.
"Mẹ, chú Chu cầu hôn mẹ rồi hả?" Hà Minh Châu có chút không dám tin hỏi.
Trương Tuyết Vân hả hê xòe năm ngón tay cẩn thận thưởng thức chiếc nhẫn kim cương hình quả lê trên tay, sau đó thản nhiên nói: "Đó là đương nhiên, Chú Chu của con không chỉ cầu hôn với mẹ, hơn nữa mẹ nói cho con biết, chú Chu của con cũng đồng ý với mẹ, trước khi bọn mẹ kết hôn hắn sẽ thêm tên mẹ vào pháp nhân công ty, đến lúc đó mẹ cũng sẽ trở thành là đại cổ đông của công ty rồi."
Lúc trước Hà Minh Châu lợi dụng mối quan hệ với Bách Hạo mới miễn cưỡng có được một vị trí trong hội đồng quản trị Trung Vực, nhưng sau đó lại bị lão già cảnh cáo không cho sinh sự, vì vậy cô ta không đến công ty nữa.
Hà Minh Châu tuy không cam lòng nhưng cũng không dám làm trái với lời nói của Bách Thất gia. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà Thu Tử Thiện không nhìn thấy cô ta ở công ty, nếu như Thu Tử Thiện biết nguyên nhân thực sự chắc không thể không khen vị Bách Thất Gia kia một câu thâm minh đại nghĩa.
"Trời ạ, mẹ, vậy có phải sau này dù mẹ và chú Chu có ly hôn thì mẹ cũng có thể phân một nửa tài sản của hắn không?" Hà Minh Châu kinh ngạc nói.
Trương Tuyết Vân liếc nhìn cô ta một cái, trách cứ nói: "Con bé này nói lung tung không à, lần này mẹ kết hôn sẽ sống đến đầu bạc răng long đấy con, sao con không trông ngóng mẹ có cuộc sống hạnh phúc đến hết đời chứ hả?"
Hà Minh Châu bĩu môi, sau đó làm nũng ôm cánh tay Trương Tuyết Vân, hai mẹ con giỡn ỳ xa đùng một phen.
Lần này Trương Tuyết Vân thật không có nói xạo, không quá hai ngày Chu Thiệu Tùng liền đưa bà ta và Hà Minh Châu đi đến một văn phòng luật sư, trong phòng họp ở văn phòng luật sự, Trương Tuyết Vân run rẩy nhìn tài liệu trong tay.
Bà ta cho rằng Chu Thiệu Tùng đồng ý để cho mình trở thành pháp nhân công ty thì đó cũng là chờ sau khi bọn họ kết hôn. Nhưng không ngờ mới cầu hôn không bao lâu, hắn lại thật sự đồng ý.
Chu Thiệu Tùng nắm tay Trương Tuyết Vân, thâm tình khẩn thiết nói: "Tuyết Vân, nói thật ra thì tuổi của anh giờ cũng không nhỏ nữa, anh rất hối hận mình không quen biết em sớm hơn. Từ khi quen em, anh biết em chính là người phụ nữ anh yêu nhất đời này, anh thật sự vô cùng muốn kết hôn với em, cùng em đi hết một đời."
Trương Tuyết Vân chưa bao giờ được đàn ông si tình thổ lộ như vậy, nhất thời ý loạn thần mê, chỉ cảm thấy tất cả những gì đã trải qua đều đáng giá. Ở bên cạnh chứng kiến Hà Minh Châu cũng ghen tỵ nói không ra lời. Đến nỗi khi luật sư cầm tài liệu tới kêu Trương Tuyết Vân ký tên, ngay cả nhìn cũng chưa nhìn liền cầm bút kí xoẹt xoẹt.
Trên mặt Chu Thiệu Tùng xuất hiện một chút ý cười, sau đó cho Trương Tuyết Vân một cái ôm thật chặt, nhưng không ai nhìn thấy sự đắc ý trên mặt hắn lúc này.
Ngay vào lúc này, không khí ở Bách gia cũng càng ngày càng khẩn trương, ngay cả cấp dưới của Bách Thất Gia cũng có thể cảm thấy hai vị công tử không ai nhường ai. Nhị thiếu gia Bách Thần ngày thường luôn khiêm tốn, mấy ngày nay tự nhiên khắp nơi nhằm vào Bách Hạo.
Nhưng Bách Thất Gia lại không hề có ý tứ ra tay ngăn cản hai đứa con trai, hơn nữa cảnh sát bên kia vẫn còn đang tra xét vụ án nổ du thuyền. Dù sao vụ án này là đại án, lại tăng thêm Lạc gia không ngừng gây áp lực cho cảnh sát, vì vậy cảnh sát cứ cắn chết Bách gia và tập đoàn phía sau bọn họ không thả.
Hà Minh Châu lại không hề biết chút nào, bất kể là Bách Thất Gia hay Bách Hạo đều không nói chuyện này với cô ta. Huống chi, Bách Hạo gần đây bị Bách Thần
dính líu nên cũng không gặp mặt Hà Minh Châu, vì sợ sẽ bị Bách Thần nắm được cán.
Cộng thêm cô ta mới vào Bách gia không lâu nên lúc đi dạo phố cũng chỉ có thể tìm vào thuộc hạ cấp thấp của Bách Thất Gia....
Có mối quan hệ với Chu Thiệu Tùng nên cô ta cũng nhanh chóng tìm được một gian khách sạn cấp năm sao ở thành phố để tổ chức thọ yến 50 tuổi của Bách Thất Gia.
"Cô Hà, cô yên tâm, khách sạn chúng ta nhất định sẽ hết sức làm tốt yêu cầu của cô, nhưng về chuyện tiền đặt cọc," thái độ của quản lý khách sạn cực kỳ thành khẩn, cuối cùng bàn tới chuyện tiền nong.
Hà Minh Châu bước đầu đặt 50 bàn, thực đơn đều chọn món cấp cao nhất, mỗi bàn mười người, như vậy một bàn cộng thêm rượu thì phải chừng mười vạn. Hà Minh Châu tự nhiên không nghĩ ra được khoản tiền này vì vậy vén tóc mai cười duyên với quản lý: "Chuyện tiền đặt cọc phía bên anh nói chuyện với thư ký của ngài Chu đi, tiền không thành vấn đề, nhưng bữa tiệc này các anh nhất định phải thập toàn thập mỹ."
Sau khi cô ta và hai ‘Khuê Mật ’ ra cửa chợt nhìn thấy Thu Tử Hàn cùng một cô gái tay nắm tay nhau đi đến nhà hàng này.
"Hàn Hàn," Hà Minh Châu khẽ gọi cậu một câu, khi nhìn rõ cô gái bên cạnh Thu Tử Hàn thì cô ta lập tức nhíu mày.
Bạch Khải Kỳ mặc một chiếc áo khoác ngoài màu đỏ, trên đầu đội mũ len có hai quả cầu xinh xinh, trong lúc đi lại còn lắc lắc trông có vẻ vừa hoạt bát vừa đáng yêu.
"Hai người các em đây là," Hà Minh Châu liếc nhìn hai người nắm tay, sau đó cười khe khẽ, tuy đây chỉ là một tiếng cười khẽ nhưng dừng trong tai Bạch Khải Kỳ lại biến thành vô tận giễu cợt.
Hà Minh Châu cũng không để cho cô thất vọng, lại hỏi: "Chị cậu biết chuyện này sao?"
Thu Tử Hàn cũng tính không muốn để ý tới Hà Minh Châu nhưng thấy chị ta tự cho là đúng hỏi lắm thì thấy vô cùng chán ghét, vì vậy nói: "Đây là chuyện của tôi, dù tính chị tôi biết thì có thể làm gì?"
"Còn có coi như Thu Tử Thiện biết, chị ấy cũng sẽ ủng hộ tôi, không nhọc chị phải lo chuyện bao đồng."
Hà Minh Châu nghe xong lời này giống như nghe được cái gì buồn cười lắm, cô ta cố nén cười hỏi ngược lại: "Hàn Hàn, xem ra cậu thật sự không hiểu biết chị ruột của mình rồi?"
Hà Minh Châu cười nhạo hiển nhiên là chọc giận Thu Tử Hàn, cậu cười lạnh một tiếng: "Tôi đương nhiên không hiểu Thu Tử Thiện bằng chị, dù sao người từ nhỏ ở dưới tay của Thu Tử Thiện kiếm sống cũng không phải là tôi."
Bạch Khải Kỳ bật cười một tiếng, cô không nhìn ra công lực châm chọc của Thu Tử Hàn lợi hại như vậy. Xem ra lời nói độc miệng này đúng là có nhân tố di truyền, vì dù sao cô cũng không nghĩ ra được mấy lời như vậy.
Cô len lén gõ gõ lòng bàn tay Thu Tử Hàn, hai người bỏ mặc Hà Minh Châu bắt đầu mờ ám với nhau.
Hai cô gái sau lưng Hà Minh Châu nghe xong lời này xong đầu tiên là liếc nhau một cái, tiếp đó trong mắt hai người cũng lóe ra bát quái chói lọi.
"Hàn Hàn, tôi chỉ tốt bụng nhắc nhở cậu thôi. Lại nói hai người ở chung một chỗ thật sự không nghĩ tới cảm nhận của Thu Tử Thiện sao? Chị của cậu cũng không phải người hiền lành gì đúng không?" Hà Minh Châu cũng không thèm để ý, theo ý cô ta thì Thu Tử Thiện không thua gì mấy trưởng bối phong kiến kia, nếu biết em trai mình bị một đứa con gái không biết ở đâu ra dụ dỗ ở chung một chỗ còn không biết sẽ bị tức thành cái dạng gì đấy.
Đang lúc Hà Minh Châu hả hê đắc ý, sắc mặt của Thu Tử Hàn và Bạch Khải Kỳ hơi đổi đổi, chỉ thấy hai người bọn họ nhìn chằm chằm đằng sau lưng Hà Minh Châu.
"Tôi thừa nhận một chuyện, trước kia chị ở dưới bàn tay tôi kiếm sống, ngày qua ngày cũng không tốt lắm."
Âm thanh lạnh lùng của Thu Tử Thiện từ phía sau truyền đến.
Hà Minh Châu quay đầu nhìn lại thấy Thu Tử Thiện, sắc mặt hơi đổi một cái, nhưng cô ta vẫn cố nén kích động lập tức rời đi.
Thu Tử Thiện lại nói: "Trong mắt của tôi, nghèo cũng không phải chuyện gì đáng sợ, tiện mới đáng sợ đấy."
Bạch Khải Kỳ nhìn Thu Tử Thiện, trong ánh mắt kia nhất định là lóe ra ánh sáng sùng bái, được rồi, cô sai lầm rồi. Nếu như nói kỹ năng châm chọc của Thu Tử Hàn là máy bay chiến đấu, vậy Thu Tử Thiện chính là máy bay chiến đấu trong máy bay chiến đấu, miệng này nhất định chính là dính kịch độc rồi.
Sau khi Hà Minh Châu bị chọc giận rời đi, Thu Tử Thiện nhìn theo bóng lưng cô ta lạnh lùng nói: "Châu chấu mà thôi."
Thu Tử Hàn và Bạch Khải Kỳ không nói gì nhưng lại càng nắm tay chặt hơn.
Lúc Thu Tử Thiện quay đầu thì nhìn thấy hai người này trắng mặt, bộ dáng đang chờ bị xét xử.
Nhưng Thu Tử Thiện chỉ không lạnh không nhạt nói: "Không tệ."
Nhưng nghe lời này xong sắc mặt của hai người kia càng thêm trắng ra.
Vài ngày sau, Trương Tuyết Vân mới sáng sớm liền hẹn Hà Minh Châu đi ra ngoài, nói là muốn chuẩn bị cho hôn lễ của mình. Chu Thiệu Tùng đích thân đưa hai người xuống dưới lầu, cũng mời nhân viên chuyên tổ chức lễ cưới đi mua đồ cũng hai mẹ con.
Trong lúc đó Chu Thiệu Tùng còn gọi điện thoại căn dặn bọn họ từ từ xem từ từ mua, không phải lo lắng hắn. Tới lúc hai mẹ con ăn cơm tối xong đưa thẻ tín dụng của Trương Tuyết Vân ra tính tiền, đột nhiên bị báo rằng thẻ tín dụng không thể dùng.
Đầu tiên bà ta cũng không có để ý, nhưng ngay sau đó Hà Minh Châu lại nhận được điện thoại của quản lý khách sạn, hỏi cô ta có cần thuê phòng đặt tiệc nữa không vì chỗ đó có người cũng muốn đặt, tại vì Hà Minh Châu chưa thanh toán tiền cọc.
"Mẹ, chỗ chú Chu đã xảy ra chuyện gì? Có phải cảm thấy mẹ đã là người của hắn nên cũng không muốn quan tâm chuyện của con nữa hay gì," Hà Minh Châu giận dữ nói.
Trương Tuyết Vân trước tiên an ủi cô ta, sau đó hai người lập tức chạy trở về.
Đến dưới lầu khu nhà nhìn thấy bảo an, vẻ mặt bảo an kia nhìn mẹ con bà ta hơi quái dị, nhưng Trương Tuyết Vân và Hà Minh Châu không phát hiện được.
"Lão Chu," Trương Tuyết Vân lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó đưa tay bật công tắc đèn.
Hà Minh Châu theo sát tiến vào liền hít vào một hơi, Trương Tuyết Vân nhìn thấy tình huống trong phòng xong liền nghẹn ngào gào lên một tiếng.
"Chuyện gì xảy ra thế này?"
Đập vào mắt có thể thấy được phòng khách và trong phòng bếp mở rộng cửa, cái gì cũng không có, cái này giống như ngồi trong một căn phòng trống rỗng, hai người thất kinh đi vào tra xét phòng ngủ cũng phát hiện không còn gì cả.
Cả trong phòng trống trơn, cái gì cũng không có, ngay cả rèm cửa sổ cũng không còn.
Trương Tuyết Vân và Hà Minh Châu hai mặt nhìn nhau, sau đó Trương Tuyết Vân đứng lên gọi điện thoại mới phát hiện số điện thoại đó đã không có cách nào gọi thông được nữa.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đả Đảo, Bạch Liên Hoa!!!
- Chương 91