“Vân Vân… xin lỗi em , do đường đột quá nên anh không có chuẩn bị quà để tặng cho em. Như vậy đi, anh thắt tóc cho em có được không?” Trì Diễm xoa xoa bím tóc có chút rối của Vân Vân.
“Được ạ được ạ! mẹ em mỗi lần thắt tóc đều rất đau ạ!” Vân Vân khe khẽ nói, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Trì Diễm xin ông chủ cái lược, tháo bím tóc sừng dê trên đầu bé xuống, nhẹ nhàng chải cho thẳng, lại đem phần tóc mềm mềm chia thành nhiều phần, đầu ngón tay nhanh nhẹn thắt lên. Thích Thủ Lân tuy rằng đang thong thả ung dung ăn lẩu nhưng ánh mắt lại bị dáng vẻ tập trung thắt tóc của Trì Diễm hấp dẫn nhìn qua. Tuy rằng người thoạt nhìn qua không quá ân cần, nhưng mấy việc như may vá quần áo, cột tóc cho con nít lại rất thành thạo.
“Xong rồi này!” Trì Diễm xin ông chủ cái gương để cho bé gái nhìn xem. Mái tóc đen mềm giờ giống như vương miện bao xung quanh đầu, sau đó lại được thắt lại ở phía sau đầu.
“Vân Vân hôm nay là công chúa nhỏ, chúc công chúa sinh nhật vui vẻ, hy vọng là em thích kiểu tóc này.” Trì Diễm cười nói.
“A a a!” Vân Vân hưng phấn khua tay múa chân, chạy đến khoe với mẹ, cùng mẹ thì thầm vài câu rồi chạy về, ngửa đầu nhìn Trì Diễm vẫy vẫy tay, muốn cậu cúi người xuống, sau đó nhẹ nhàng hôn lên gò má của Trì Diễm một cái.
“Anh trai ơi, em có xin phép mẹ rồi, mẹ em nói nói Vân Vân có thể hôn anh một cái ạ.”
Trì Diễm có chút kinh ngạc, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Thật lòng cũng đã lâu rồi cậu không có cùng người khác thân mật qua nữa, em gái cậu từ 5 năm trước ghét bỏ việc cậu tết tóc cho nó, nó bảo là kiểu tóc cậu thắt rất quê mùa. Cho nên lúc đó mỗi lần đi cắt tóc cậu đều âm thầm xem tạp chí của tiệm cắt tóc rồi học cái kiểu tết vương miện thịnh hành này , nhìn qua giống như thiếu nữ Đông Âu, nhìn rất tây. Có điều em gái cậu cũng không cho cậu thắt tóc cho nó nữa.
Cô bé nhìn Thích Thủ Lân chằm chằm, Thích Thủ Lân cũng nhìn cô bé. Trì Diễm vừa mới ra ngoài nhận điện thoại, quay lại bàn thì thấy hai người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ. Vân Vân nhìn ranh giới phân chia rõ ràng ở trên bàn, mở miệng hỏi: “Chú ơi, chú với anh trai là bạn phải không ạ?”
“Không phải.” Có lẽ do chưa phân hoá hay là do nghé con không sợ cọp, Vân Vân đối diện với alpha có tin tức tố cường đại không tí rụt rè.
“Vậy mấy chú là người một nhà ạ?”
“Không phải.”
“Vậy sao hai người lại cùng nhau ăn cơm ạ?” Vân Vân nghiêng đầu nghi hoặc nhìn hắn.
“Trên thế giới này ngoài bạn bè với người nhà, người có thể cùng cháu ngồi ăn cơm có rất nhiều.” Thích Thủ Lân giải thích.
Lấy kinh nghiệm 6 năm của Vân Vân xem xét, bé càng không thể lý giải mối quan hệ quá phức tạp như này, bé chỉ đem cảm nghĩ của mình nói ra: “Một mình chú ăn nhiều như vậy mà không cho anh trai ăn, anh trai chỉ ăn có một phần cơm thôi thì thật là tội nghiệp quá đó ạ! Chúng cháu muốn mời anh trai qua để cùng nhau ăn cơm, nhưng mà anh trai giống như lại không thể để chú ăn một mình vậy. Anh trai để ý chú như vậy, hai người còn không phải bạn bè hay người nhà hay sao? Mẹ với thầy giáo đều dạy cháu là sống là phải biết sẻ chia…”
“Vân Vân, làm gì vậy, nhanh qua ăn cơm đi con!” Chị Trần hối.
“Con qua liền nè mẹ!”
Trước khi đi Vân Vân nhìn thoáng qua Thích Thủ Lân, trong đôi mắt nho nhỏ tràn ngập sự nghi ngờ to lớn, đây là lần đầu trong đời bé gặp được chuyện trái ngược với lời mẹ với thầy giáo đã dạy cho mình. Nhưng sau đó bé cũng nhanh chóng nhảy nhót quay về chỗ ngồi của mình.
Cả bàn của chị Trần gồm năm người, nhưng đồ ăn gọi có hơi ít. Mua bánh kem cũng không lớn lắm, vẻ ngoài rất đơn giản. Cả nhà dùng chén nước lẩu cụng ly chúc Vân Vân sinh nhật vui vẻ, lúc sau Vân Vân nói muốn ăn bánh chưng nhân thịt, anh trai bé muốn ăn đùi gà. Trần tỷ nói chỉ có thể chọn một cái thôi, anh trai bé liền im lặng không nói nữa. Cuối cùng thì gọi món bánh chưng nhân thịt. Lúc cắt bánh kem Vân Vân chia cho anh trai của bé một phần lớn hơn mình một chút, bảo rằng cả nhà cũng ít khi ăn vặt… Tất cả những việc này, thông qua hơi nóng bốc lên từ nồi lẩu siết chặt lấy Thích Thủ Lân.
Cuộc gọi cho Trì Diễm là bố cậu gọi đến. Bố cậu cũng giống cậu đều là Beta, thường xuyên đi làm công trình ở nơi khác, sống rất vất vả, tiền kiếm được cũng không nhiều lắm. Bởi vì nguyên nhân nào đó, người ba omega của cậu không có đi làm, phải dựa vào tiền lương của của một mình bố cậu nuôi sống một nhà năm người. Lần này gọi tới, ngoài việc hỏi thăm đôi ba câu, còn hỏi Trì Diễm vì sao có tiền lo cho cả nhà, cậu còn là sinh viên, chỉ nên lo tập trung học tập mà thôi.