Từ lúc lên xe đến giờ, Thích Thủ Lân ngắt không dưới mười cái cuộc gọi, không nói một lời mà nhìn ngoài cửa sổ. Tuy rằng nhìn cũng không giống như đang tức giận, nhưng áp suất quanh người thực sự rất thấp. Cảnh sát giao thông gọi quản lý một bên vừa nói tình hình giao thông, một bên chê cười một chút tuyến đường cũ ở gần cầu. Làm cho Trì Diễm không khỏi nhớ đến lúc Văn Yển vừa mới bắt đầu đi theo Thích Thủ Lân, cậu còn phải vì hắn mà mua bαo ©αo sυ. Bởi vì Văn Yển vô cùng lo lắng nên chỉ nói vài câu liền ngắt máy, cũng không nói kích cỡ hay hãng của bαo ©αo sυ. Làm cho cậu chỉ có thể căng da đầu mà hốt hết những bαo ©αo sυ có trên kệ, bỏ vào một cái túi lớn. Lúc tính tiền thu ngân và những người xếp hàng ở đằng sau đều nhìn cậu, lúc đó Trì Diễm chỉ muốn chết đi cho rồi. Hiện tại thì cậu chỉ nghĩ làm cách nào để an toàn tiễn vị “Đức Phật” này đi.
“Thích tổng, à thì… trời cũng không còn sớm nữa, ngài cũng chưa có ăn cơm chiều đúng không ạ. Ngài nghĩ xem ngài muốn đi đâu đi ạ, tôi đưa ngài đến nơi đó.” Trì Diễm thật cẩn thận hỏi.
“Cậu tự sắp xếp đi.” Thích Thủ Lân vẫn duy trì áp suất cực thấp quanh người, lập tức liền đem vấn đề này ném trở về.
Cơ mặt của Trì Diễm không tự giác mà nhíu một chút, đây là ý gì vậy chứ? Cậu tự sắp xếp á, nhưng mà cậu biết sắp xếp đi đâu bây giờ? Hải sâm hay bào ngư cậu đều ăn không nổi.
“À… Ừm.” Trì Diễm xấu hổ cười.
“Điều này cũng không thích hợp lắm, người như ngài… Chúng ta…”
“Cậu tự sắp xếp.” Thích Thủ Lân như mất kiên nhẫn nhắm mắt lại. Trì Diễm lập tức ngậm miệng, nhìn nhìn xung quanh, xác định xem rốt cuộc bọn họ đã chạy đến nơi nào rồi, sau đó đơn giản vòng lại, tay lái vừa đánh, rời khỏi đại lộ kẹt cứng này.
“Thích Tổng, chúng ta đến nơi rồi ạ. Phiền ngài xuống xe đi bộ vào một chút, xe không thể đi vào được ạ.” Thích Thủ Lân trợn mắt, nhìn quanh bốn phía, là nơi mà hắn hoàn toàn không biết đến—— cách đó không xa là một tòa nhà cũ kĩ như sắp đổ, san sát nối tiếp nhau, ở giữa có những con hẻm băng ngang qua.
Thích Thủ Lân xuống xe đứng yên đấy, Trì Diễm đứng ở một bên chân tay có chút luống cuống: “À… à thì, chính là, ưm, nơi này có một quán ăn gia đình nhỏ, trước kia tôi thường đến ăn… Canh thịt bò của quán bọn họ ăn rất ngon! Chỉ cần… Chỉ cần đi vào trong một đoạn thôi ạ. À mà… nếu ngài cảm thấy không được, vậy thì chúng ta…”
Không đợi cậu nói xong, Thích Thủ Lân đã đi về phía trước rồi. Trì Diễm ở đằng sau cũng bước nhanh đi theo. Kỳ thật Thích Thủ Lân cũng không tính là đi nhanh, chẳng qua là người hắn cao, chân lại dài nên Trì Diễm nếu muốn đuổi kịp hắn phải bước nhiều hơn hắn nửa bước.
Đã là thời gian ăn chiều rồi, từ trong cánh cửa không rộng lắm của tòa nhà tràn ngập mùi đồ ăn, tiếng nồi va chạm với nồi, còn có tiếng la bảo con đừng chỉ nhìn mà nhanh ăn cơm đi, còn có tiếng va chạm khi xào mạt chược, chơi đến mất ăn mất ngủ… Trì Diễm cảm thấy Thích Thủ Lân chắc là có chút tò mò với cuộc sống của những con người bình thường, do vậy nên bước chân mới lúc nhanh lúc chậm. Hắn chắc là chưa từng thấy phòng bếp lộ thiên, hay nhiều người trong nhà cùng nhau nấu cơm; cũng chưa từng nhìn qua người dân ở lầu 4 do không muốn xuống lầu nên dùng rổ có đựng tiền treo bằng dây thừng thả xuống, người bán ở dưới lầu chọn hai bó rau xanh rồi treo vào… Người như hắn mà đi tới nơi này, giống như một vị hoàng đế đang cải trang vi hành vậy.
“Đến rồi, chính là nơi này.” Trì Diễm giành trước một bước tiến lên vén tấm màng làm bằng plastic ở cửa, máy sưởi cùng mùi đồ ăn nồng nặc cứ như vậy mà xông vào mũi. “Ông chủ…”
“Ai đó? Nhóc con, là con à!?” Ông chủ tính tiền xong liền nhiệt tình tiếp đón cậu. Trì Diễm thuận tay nhận lấy giẻ ướt trong tay ông chủ, ra sức mà lau lau cái bàn đầy dầu mỡ, sau đó dùng khăn giấy lau khô vệt nước đi.
“Ngài ngồi đây đi ạ.” Thích Thủ Lân ngồi xuống, nhìn chằm chằm cái thực đơn dính đầy dầu mỡ.
“Lâu rồi không thấy con nha, hôm nay đi ăn với bạn à?” Lão bản cầm lấy giấy bút đúng ở cạnh bàn chờ bọn họ gọi món.
Lúc này trong quán đã hơi đông khách, Thích Thủ Lân vừa vào trong, vóc dáng cao lớn như thế kia, mọi người ít nhiều gì cũng sẽ nhìn hắn một chút. Thích Thủ Lân không nhanh không chậm mà tháo khăn quàng cổ xuống, đứng lên cởϊ áσ khoác, lộ ra bên trong một bộ vest ba mảnh đầy nghiêm túc. Thì ra còn có người mặc loại quần áo này đến quán ăn nhỏ trong khu dân cư à, ông chủ cũng có chút cảm thấy quái lạ. Đã có kinh nghiệm phục vụ nên Trì Diễm theo bản năng đi đến nhận lấy áo khoác và khăn quàng cổ của Thích Thủ Lân, vắt ở trong tay.