Là người lần trước ở “Bạc phỉ lệ” đã yêu cầu cậu lên xe của Thích Thủ Lân, thư ký Ngô.
“Trì tiên sinh đến rồi.” anh ta ân cần chào hỏi cậu. “Mời cậu vào trong.”
Trì Diễm mơ hồ trả lời, cúi đầu đi vào văn phòng. Ngoài dự kiến của cậu, trong văn phòng có một đám người đang đứng đó, tất cả bọn họ đều quay lưng lại với cậu, mặt hướng về phía Thích Thủ Lân. Trì Diễm bị cảnh này dọa cho sợ hãi, không biết rốt cuộc cậu vào có đúng lúc không nữa. Hình như là do cậu đi vào nên bầu không khí áp lực ban đầu trở nên hòa hoãn một chút, cậu nhìn thấy nhóm người đó đều đang lén lút động tay động chân. Thư ký Ngô dẫn cậu ngồi xuống, đóng cửa lại, xung quanh lại trở nên yên tĩnh, một sự yên tĩnh căng thẳng đến khó chịu.
“Hiểu chưa?” Giọng của Thích Thủ Lân thật nhẹ, nhưng lại chứa rất nhiều quyền uy, những người nhân viên liên tục gật đầu trả lời: “Chúng tôi hiểu rồi ạ.”
Sau một hồi im lặng, hắn mới nói: “Tan họp.”
Lúc xoay người đi ra, dường như mọi người ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, thậm chí Trì Diễm còn nhận được một vài ánh mắt “biết ơn” của bọn họ. Như thể nếu như cậu không xuất hiện, bọn họ sẽ phải chịu đựng sự áp lực này lâu hơn nữa. Thư ký Ngô nói vài lời với Thích Thủ Lân rồi cũng rời đi, lúc đi đến gần cậu còn mỉm cười và gật đầu chào hỏi. Trì Diễm không hiểu sao vị thư ký của tổng giám đốc này lại coi trọng cậu như vậy, nhưng cậu biết rằng đã đến lúc cậu phải đối mặt với Thích Thủ Lân một mình.
Lần nữa, cửa được đóng lại, Trì Diễm căng thẳng bước về trước vài bước: “Chào Thích tổng… Tôi, tôi đến rồi ạ.”
Cậu không dám nhìn thẳng Thích Thủ Lân, cũng không dám cúi đầu né tránh hắn, vì vậy cậu đành phải đặt ánh nhìn của mình trên cổ của đối phương. Thích Thủ Lân vẫn mặc một bộ suit trang trọng như thường lệ, nhưng hôm nay hắn không mặc đủ ba mảnh của bộ suit.
Áo khoác được mở ra, bên trong là áo sơ mi trắng với cơ ngực thấp thoáng qua lớp áo, cùng với một chiếc kẹp cà vạt… Vì muốn phân tán sự chú ý của bản thân, Trì Diễm vô thức nghiên cứu cách ăn mặc của Thích Thủ Lân. Thích Thủ Lân xoay xoay cây bút máy đắt tiền trong tay, thật ra hắn đã phát hiện Trì Diễm có chút thất thần, nhưng hắn cũng không vội vạch trần cậu, mà chờ đến khi cậu “ngây người” thì đột ngột ném cây bút một cái, cây bút máy “bang” một tiếng thật lớn mà va vào cạnh bàn.
Quả nhiên khiến cho Trì Diễm giật mình một phát, đôi môi mở ra, cậu cũng không biết phải giải thích thế nào cho cái nhìn “soi mói” của bản thân nữa.
“”Tiểu Thạch”, hửm…?” Thích Thủ Lân chống cằm nhìn cậu.
“… À, ừm…” Trì Diễm ấp úng không biết nên phản ứng thế nào với “cách gọi” này. “Thích tổng, ngài có yêu cầu gì sao ạ?”
“Hay là “Trì Diễm”?” Thích Thủ Lân tựa lưng vào ghế.
“Tùy ngài ạ, ngài muốn gọi như thế nào đều được.” Trì Diễm xấu hổ đến mức tay chân luống cuống.
“Tháo kính ra.” Thích Thủ Lân nâng cằm, Trì Diễm làm theo, tay chân lóng ngóng tháo kính ra bỏ vào túi. Thích Thủ Lân nhìn trái nhìn phải vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng nhất thời hắn không nhớ ra.
Đến giờ ăn trưa, thư ký Ngô dẫn người đến để bày bữa ăn, trông rất phong phú. Mặc dù đây là lần thứ hai cậu ngồi ăn cùng với Thích Thủ Lân, nhưng tình hình lúc này lại hoàn toàn khác. Có giống nhau ở chỗ là Trì Diễm vẫn chỉ ăn cơm trắng mà thôi, lúc này ngay cả đĩa trứng xào ớt xanh ngay trước mặt cậu cũng không dám động vào.
Thích Thủ Lân đương nhiên nhận ra sự khác thường của cậu, hỏi: “Cậu chỉ ăn cơm trắng thôi à?”
Trì Diễm siết đũa: “Không sao ạ… Tôi không đói lắm.” Trước kia, ba bữa mỗi ngày cậu đều ăn bánh bao để lót dạ.
“Không phải cậu thích món này à?” Thích Thủ Lân nhìn xuống đĩa ớt xào trứng, nói.
“Hả…?” Trì Diễm tự hỏi, cậu đối với món này không ghét nhưng cũng chả thích, nếu có thể thì cậu thích ăn mấy món thịt hơn. Trứng xào ớt xanh này chỉ là một món ăn tương đối rẻ mà ăn cũng tạm. Thích Thủ Lân không nói gì nữa mà yên lặng ăn cơm.
Trì Diễm vẫn đang ăn cơm, tự hỏi không biết Thích Thủ Lân có phải là đang ám chỉ điều gì đó hay không?
Ví dụ như là việc cậu lúc trước trả hắn mười đồng cho món cơm trứng xào ớt xanh.
Lúc thư ký Ngô đi vào để đưa cơm thì có dặn dò cậu vài điều, rằng một đến hai giờ là thời gian nghỉ trưa của Thích Thủ Lân. Vào thời gian này tuyệt đối không được làm phiền đến hắn. Trì Diễm ghi nhớ trong lòng, vừa đến giờ thì cậu liền muốn rời đi, dường như cậu đang đối mặt với ai đó rất đáng sợ, trước khi đi cậu nói là nếu không có việc gì khác thì cậu xin lui ra ngoài, chiều cậu sẽ quay lại sau.
Thích Thủ Lân liếc cậu một cái, hạ rèm che xuống, nói: “Ngồi đó đợi tôi.”