Nhưng mà lực tay của Thích Thủ Lân không giảm đi, làm cậu thật sự tựa vào chân hắn. Trọng tâm của Trì Diễm lần này không ổn định, một tay vô thức nắm lấy ống quần của Thích Thủ Lân, tay còn lại đỡ chân hắn. Nhìn qua dáng vẻ của cậu tựa như đang dựa dẫm vào hắn vậy. Thích Thủ Lân dường như có chút thỏa mãn, giọng nói cũng tràn đầy sung sướиɠ, trả lời: “So với các vị đây thì có chút kém cạnh, có điều… tôi cảm thấy rất vừa ý.”
“Ngài nói đùa, nếu là người có thể đi theo bên cạnh ngài, chắc hẳn là có điểm đặc biệt gì đó đi? Sao không cho mọi người mở mang tầm mắt một tí chứ.” Có người đề nghị nói.
Ngón tay Thích Thủ Lân đang vuốt ve cậu dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục xoa xoa như cũ. “Mọi người đều nhiệt tình như vậy, tôi sao có thể từ chối được chứ…”
Tim Trì Diễm như bị hắn bóp một cái thật mạnh.
“Do mới đến, tôi cũng không có nhiều kinh nghiệm và kỹ xảo như mọi người, nếu ra tay sợ sẽ làm mất nhã hứng của mọi người.” Cậu nghe thấy giọng của Thích Thủ Lân ở trên truyền đến, “Vậy… mong mọi người thứ lỗi.”
“Cậu nhớ rằng đừng nhúc nhích.” Thích Thủ Lân nhìn vào mắt của Trì Diễm, dặn dò trước khi cậu được đưa xuống tắm rửa sạch sẽ.
“Tôi sẽ không làm cậu bị thương.”
Trì Diễm được người khác phục vụ và tắm rửa sạch sẽ. Đầu tiên tắm bằng nước ấm, cạo lông chân và lông nách. Sau đó xông hơi, tẩy tế bào chết, cuối cùng là tắm lại bằng nước lạnh.
Nằm trên một chiếc thuyền gỗ, bị bịt mắt bằng tơ lụa và bị bịt tai lại bằng nút cao su —— lúc này cậu chính là món đồ chơi, không cần thị giác và thính giác. Cá hồi cung cấp sức mạnh, được đặt ở trong tim; cá cờ hỗ trợ tiêu hóa, được đặt trong bụng; sò biển cùng cá chép có thể tăng cường hoạt động tìиɧ ɖu͙©, được đặt ở bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©… Thân hình gầy gò nhưng vẫn có chút cơ bắp của cậu do lâu ngày không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời nên so với làn da ngăm đen trên tay và chân có chút trắng hơn, nhìn như “khóm trúc” mà người đầu bếp sắp thành. Cuối cùng cậu được yêu cầu phải ngậm một bông hoa trúc được đông lạnh trong rượu, phải mất một lúc lâu mới tan ra, như là Tương phi đang khóc.
Trì Diễm bị đẩy vào giữa mọi người. Cậu chỉ có thể lờ mờ nghe thấy giọng ai đó đang nói chuyện, nhưng không thể biết họ đang nói gì và ai là người đang nói. Dường như bọn họ đang thẩm định “món ăn” một lúc, rồi mới có người động đũa. Có thứ gì đó lạnh băng chạm vào người cậu một chút rồi rời đi, chắc là thứ mà bọn họ dùng để gắp đồ ăn. Cậu đến cả thở gấp cũng không được, ngay cả việc siết chặt tay lại chịu đựng cũng không thể, chỉ có thể dùng ngón trỏ nhéo lấy một bên đùi. Một lúc lâu sau, thân thể sau khi tắm nước đá mới trở lại bình thường, thân nhiệt có chút cao. Bơ dùng để trang trí được đặt ở ngực cậu bắt đầu tan chảy, và rồi có ai đó như thể phát hiện thấy kho báu.
Đầṳ ѵú của Trì Diễm bị lõm vào —— là một đặc điểm cũng thường xảy ra ở người. khe ngực được ẩn chứa bên trong, ngay cả quầng vυ" cũng không lớn lắm chỉ có màu nâu nhạt. Đầu tiên là có người vê bơ chưa tan hết một vòng quanh ngực cậu, rồi sau đó lại dùng đầu đũa nhọn nhọn chọc vào khe ngực. Trì Diễm run lên, nhưng mệnh lệnh của Thích Thủ Lân vang vọng trong tâm trí cậu: Nhớ kỹ đừng nhúc nhích.
Sau khi đâm nhiều lần mà khe ngực không chịu xuất đầu lộ diện, cuối cùng bị đối xử thô bạo —— bị cái nĩa được cắm vào giữa, kéo căng ra hai bên, sau đó bị chiếc đũa khıêυ khí©h, tàn nhẫn kẹp lấy, không cho phép nó trốn vào trong, chỉ có thể ở nơi này mà bị chơi đùa.
Nguyên tắc tối thượng của “đồ chơi” là quy phục hoàn toàn, giải trí và vâng lời. Chịu đựng cách cư xử ngỗ ngược và những lời khıêυ khí©h dơ bẩn, chịu đựng sự sỉ nhục và chế giễu của kẻ bề trên.
Thực tế, Trì Diễm không hề được huấn luyện đặc biệt về thân thể, nên lúc này cậu không thể nào kiềm chế được hô hấp và run rẩy. Phản ứng ngây ngô này giống như khiến cho thực khách thưởng thức “món ăn” này rất thích thú.
Cậu mím chặt môi, cằm run run, rượu lạnh chảy ra từ môi đến khóe môi rồi lăn từ từ bên má. Nếu không phải có bịt mắt thì thật ra nước mắt cũng giống như vậy.
Có thứ gì đó nóng ẩm liếʍ rượu bên khóe môi cậu, cắn lấy viên đá có chứa hoa trúc. Trước đó chỉ dùng qua dụng cụ mà thôi, thế mà hiện tại “họ” lại dùng môi và lưỡi chạm vào cậu!
Trì Diễm sợ đến mức muốn hét lên, nhưng vừa mở miệng đã bị viên đá chứa hoa trúc chặn lại. Góc cạnh của hoa trúc cắt qua niêm mạc trong khoang miệng cậu, khiến cho cậu dần dần nếm được chút máu… Nhưng mà cậu không thể trốn thoát được. Người nọ hôn cậu vài cái, truyền cho cậu một chút dưỡng khí để sống lại khi cậu tưởng chừng mình sắp chết ngạt, rồi sau đó lại hôn sâu, cho dù đầu lưỡi của cậu có cố gắng chạy trốn như thế nào thì đều giống như là cậu đang hùa theo hắn vậy. Hoa trong viên đá nở rộ trong miệng cậu, lấp lánh dưới ánh đèn, tỏa sáng rực rỡ trong mắt mọi người… Đầu lưỡi của hai người quấn lấy hoa trúc mà dây dưa, cuối cùng đem nó hòa vào rượu. Đầu lưỡi trực tiếp chạm vào nhau một cách đầy thô bạo và dâʍ ɖu͙©, không có bất cứ thứ gì ngăn cách.
Lúc được đẩy về, Trì Diễm nằm trên thuyền gỗ một lúc rồi mới ngồi dậy. Máy móc đi đến tắm dưới vòi sen, rửa sạch lớp bơ dinh dính, nước sốt hải sản và rượu được rưới lên người… Mạnh mẽ rửa sạch.
Trì Diễm cúi đầu, tùy tiện để dòng nước xối mạnh vào lưng cậu, nước mắt chảy ra được che dấu dưới làn nước.
Bị đối xử như vậy… cậu thế mà… lại cương.
Đúng vậy… Không nhúc nhích thì sẽ không chịu tổn thương.
Nhưng mà tim của cậu đã hằn đầy vết thương.