Chương 12

“Thầy Lưu, em đến rồi ạ.”

“Mọi người đều chỉ đang đợi một mình em thôi đó.” Thầy Lưu kích động nắm chặt hai tay Trì Diễm.

“Trong phòng thí nghiệm, Bạn sinh viên alpha này có “kỳ phát tình” không cố định, cả năm ngoái không hề xuất hiện “kỳ phát tình”. Cho nên đây là trường hợp đặc biệt…” Thầy Lưu chỉ cho cậu hướng của phòng thí nghiệm nhưng lại không dám bước lên một bước nào.

“Em hiểu rồi ạ.” Trì Diễm nhận lấy hòm thuốc vác trên vai.

“Thật sự là không cần khẩu trang ngăn pheromone à?”

“Không sao thưa thầy.” Trì Diễm cười cười.

“Thầy còn không biết rõ em sao ạ?”

Tuy nói vậy nhưng lúc Trì Diễm tiến vào phòng thí nghiệm, cậu đi rất chậm rãi và nhẹ nhàng. Rất nhanh sau đó, cậu đã phát hiện ra một bóng người đang cuộn tròn trong góc.

“Bạn gì đó ơi…” Trì Diễm thử đến gần.

“Đừng tới đây!” Người nọ hét lên một tiếng chói tai, Trì Diễm nghe thấy những người ở ngoài phòng thí nghiệm đang xì xào bàn tán. Chắc hẳn là nồng độ tin tức tố cao đến báo động này đã lan ra bên ngoài rồi.

“Đừng, đừng phun thuốc ức chế mà…” Đây là một alpha nữ, từ mái tóc rối tung, bê bết bởi mồ hôi lộ ra khuôn mặt đầy nước mắt với ánh mắt đầy giận dữ. “Tôi không phải gián!”

“Không có, không hề có thuốc ức chế.” Trì Diễm giơ hai tay ra, chứng minh bản thân không có cầm thứ mà cô ghét cay ghét đắng kia. Cậu chầm chậm di chuyển sang phía bên kia của bàn thí nghiệm rồi ngồi bệt lên sàn để cô ấy không nhìn thấy cậu, nhưng vẫn có thể nghe cậu nói chuyện.

“Tôi có mang theo nước uống, cùng với thuốc ức chế, cậu uống một viên trước có được không?”

Trì Diễm mở hòm thuốc ra nhìn xem còn cái gì có thể dùng được nữa không. Trên thực tế, ngoài trừ thuốc an thần dạng tiêm và uống, nước uống, còn có thuốc ức chế, thậm chí còn có vòng chặn vết cắn và còng tay —— nhìn không giống hòm thuốc tí nào mà ngược lại giống cái hòm chứa dụng cụ tra tấn hơn. Trì Diễm lấy ra thuốc ức chế và nước, đặt lên trên bàn rồi đẩy nhẹ một cái để cô ấy có thể cầm lấy được. Tiếng mở lọ và uống nước chẳng mấy chốc đã vang lên từ phía bên kia. Trì Diễm thở dài nhẹ nhõm, may quá, còn có thể tự uống thuốc. Một lúc sau, dường như bình tĩnh lại một chút, giọng nói của cô ấy cũng không còn run rẩy như trước:

“Cậu… hình như không bị ảnh hưởng bởi pheromone của tôi. Rõ ràng đội cứu hộ bên ngoài cũng là beta…”

“Cậu biết tôi à?” Trong lòng Trì Diễm nghi hoặc, rõ ràng đây là lần đầu cậu với bạn nữ này gặp nhau: “Chúng ta hình như chưa từng gặp nhau nhỉ?”

“Cậu không biết tôi, nhưng… tôi lại biết cậu đấy.” Cô gái cười khúc khích rồi giải thích: “Chắc cậu không biết đâu nhưng mà alpha trường chúng ta lưu truyền rằng “bất kỳ ai đến “kỳ phát tình” mà khiến cho Trì Diễm ra mặt, người đó thật sự chính là alpha chất lượng cao”.

Trì Diễm nghe xong có chút dở khóc dở cười, cậu không hề biết rằng tại nơi nhân tài hội tụ như đại học A này, nơi cạnh tranh giữa những alpha ưu tú vậy mà lại biết đến một beta vô danh như cậu..

“Cậu biết về “kỳ phát tình” không?” Cô đột nhiên hỏi.

“Chỉ biết mấy điều cơ bản thôi.”

Trì Diễm thành thật trả lời, tiết sinh lý bắt buộc giáo viên có nói qua, “phát tình” là tình trạng chỉ tồn tại giữa hai giới AO, lúc này bọn họ sẽ sinh ra du͙© vọиɠ mãnh liệt muốn kết đôi với đối phương. Khát khao được ôm, vuốt ve, hôn môi, giao hòa pheromone, cuối cùng là thành kết, chỉ có hai giới tính AO mới có thể tạo thành một “định mệnh”. Do đó, theo quan điểm sinh học, có thể phát ra và kiểm soát pheromone thì hai giới tính AO là quần thể phù hợp với bên còn lại nhất.

“Haizz… vậy nên mới nói một số alpha và omega rất kháng cự sự trợ giúp của beta, bởi vì căn bản các cậu không hiểu loại cảm giác này.” Cô tựa đầu vào tường, dường như có chút nghẹn ngào.

“Cảm giác giống như… cả người đều nóng rực, cũng rất “đói”, rất “khát”…… Đồ ăn không giúp gì cho tôi cả, nước cũng không cứu được tôi. Rõ ràng đã sức cùng lực kiệt nhưng lại bị bản năng chi phối, thiêu đốt cuộc sống tôi, điều khiển tôi dùng hết tất cả thủ đoạn để tìm kiếm đối tượng giao phối, nếu như có ai đó dám ngăn cản, tôi thậm chí sẽ… thậm chí sẽ gϊếŧ người… chỉ có làʍ t̠ìиɦ, chỉ có cắn nát tuyến thể, chỉ có tiến vào khoang sinh sản thành kết, chỉ có đoạt lấy và chiếm hữu, chỉ có đem omega dung hòa vào máu thịt của bản thân, thì nỗi “thống khổ” tột độ này mới có thể được xoa dịu và sau đó biến đổi thành niềm vui sướиɠ và thỏa mãn vô biên.” Cô bật cười đầy mỉa mai.

“Rất xấu xa đúng không? Tuy rằng mọi người đều cho rằng alpha là giới tính ưu việt, nhưng…” Giọng của cô trở nên mơ hồ, dường như cô đang che mặt lại.

“Chúng ta rất có thể chỉ là giống loài mà tiến hóa mà không loại bỏ được thú tính. Thật nực cười khi sẵn sàng đánh đổi nỗi đau như vậy để có được kɧoáı ©ảʍ tột cùng về thể xác và tinh thần…”