Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đá Cứng

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đột nhiên Trì Diễm bị Thích Thủ Lân ở phía sau đè vai xuống, còn vươn tay vào tóc mà ấn đầu xuống một chút. Cậu giật mình, cậu thở phào nhẹ nhõm khi thấy kỹ có một chiếc vỏ bìa cứng trên chiếc xe cũ suýt cọ qua người. Khi xe chạy qua, cậu định đi về phía trước thì Thích Thủ Lân vẫn giữ chặt lấy vai cậu.

“Thích tổng… sao vậy ạ?” Trì Diễm nín thở chịu đựng cơn đau ở vai. Thích Thủ Lân nghe vậy thì buông cậu ra, tiếp tục đi về phía trước. Trì Diễm đi chậm hơn vài bước, đi theo phía sau len lén xoa vai. Khỏe thật đó, cậu nghĩ.

Lần đầu tiên, Trì Diễm mới biết rằng tòa nhà được coi là công trình nổi tiếng ở thành phố A này thì ra là công ty của Thích Thủ Lân—— đó là một tòa nhà phải ngước nhìn lên 90 độ để có thể nhìn toàn cảnh tất cả các tầng, hay là nên gọi là một tòa nhà khổng lồ. Bức tường bên ngoài dường như là một bức tường bằng kính với kết cấu kim loại, và hình dạng tổng thể rất hiện đại và thoáng đãng. Ban ngày không bị ô nhiễm ánh sáng do phản chiếu, ban đêm không khác gì đèn chùm trang trí. Đứng sừng sững giữa những tòa nhà lộng lẫy xung quanh, tại sân khấu là thành phố A này, những người khác dùng vàng, dùng châu báu, dùng dùng trang sức hoa lệ để tô điểm cho bản thân, dùng sự giàu có để phô bày vẻ đẹp của họ. Nhưng những gì hắn dùng lại giống như là thép, là sắt, là áo giáp.

Xe chầm chậm dừng bên cửa lớn công ty. Trì Diễm bật đèn trong xe lên, hơi hơi gật đầu tiễn khách: “Thích tổng, đến nơi rồi ạ. Ngài đi thong thả… À, còn có……”

Cậu đưa tay sờ túi quần một lúc, như thể sợ rằng Thích Thủ Lân sẽ đợi lâu, liền nhanh chóng liền móc ra hết tất cả —— một nắm những tờ tiền một đồng, năm đồng mười đồng nhàu nhĩ.

Cậu lấy tờ mười ngàn nhìn còn tương đối mới trong tay vuốt vuốt thẳng lại, khi nó khá thẳng rồi thì đưa cho Thích Thủ Lân. “Cái này, là tiền cơm ạ…”

Thích Thủ Lân có thể mời người khác ăn cơm, nhưng những người này không bao gồm cậu. Cậu không có khả năng trả tiền cho những người khác, nhưng dĩa cơm ớt xanh xào trứng của mình cậu phải trả lại.

Thích Thủ Lân quay đầu lại nhìn Trì Diễm, không phải để đe dọa cậu phải nói dối, không phải mượn điện thoại di động, cũng không phải vì bất kỳ lý do nào khác, sau đó kéo khăn quàng cổ xuống, nhẹ giọng nói: “Lẩu bò ăn rất ngon. Cảm ơn.”

Sau đó không nhìn lại mà đi thẳng đến hầm xe.

Đây là lần đầu tiên Trì Diễm nghe được giọng nói của Thích Thủ Lân không thông qua khăn quàng cổ mà trực tiếp nói chuyện với cậu. So với vẻ ngoài của Thích Thủ Lân, giọng của hắn rất đặc biệt. Không phải loại giọng trầm trầm tự nhiên phù hợp với ngoại hình của hắn, mà là âm sắc tương đối cao, khiến khi hắn nhỏ giọng nói, dường như vang lên khe khẽ lẫn với không khí xào xạc. Có phải vì giọng không hợp với vẻ ngoài nên ngài ấy mới không thích nói chuyện hay không nhỉ? Trì Diễm nghĩ thầm.

Trời bắt đầu mưa phùn, gió lạnh thổi qua góc áo của Thích Thủ không ngừng tung bay. Hắn bước lên bậc thang, nhưng bước đi rất chậm, rất nặng nề. Còn chưa đi đến bậc thang cuối cùng, hơn chục người mặc vest từ tòa nhà chạy ra, giơ ô che mưa chắn gió cho hắn, e dè chào chào hỏi hắn nhưng không dám hỏi thăm câu nào đi quá giới hạn.

Trì Diễm nhìn Thích Thủ Lân được mọi người bao quanh, từ từ đi vào tòa nhà sáng rực.

Như vị hoàng đế đã trở về cung điện của chính mình.

Trì Diễm đang ở phòng tự học tìm thông tin để viết luận văn. Đột nhiên, loa trong khuôn viên trường vang lên: “Mời các thành viên đang trực ban của “đội viện trợ” nhanh chóng đến phòng thí nghiệm 302, phòng thí nghiệm 302, xin nhắc lại là phòng thí nghiệm 302, xin cảm ơn.”

Các sinh viên xung quanh vẫn cúi đọc học như cũ, như thể họ không ngạc nhiên trước sự thông báo có phần gấp gáp này. Cái gọi là “đội viện trợ” thực chất là một nhóm tự nguyện do một số giáo viên và học sinh của trường thành lập. Trường đại học A là trường hỗn hợp ba giới tính ABO, không thể tránh khỏi việc sinh viên đột ngột đến “kỳ phát tình”. Đội bao gồm tất cả các sinh viên có giới tính beta này đã giúp đỡ rất nhiều học sinh AO, và nó cũng đã làm giảm đáng kể những thiệt hại do “kỳ phát tình” gây ra. Trì Diễm cũng là một thành viên của “đội viện trợ”, chẳng qua hôm nay không đến lượt cậu trực ban.

Trừ khi…

“Mời bạn học Trì Diễm, Trì Diễm, nhắc lại là bạn học Trì Diễm, nhanh chóng đến phòng thí nghiệm 302, phòng thí nghiệm 302!” Đó là những trường hợp không thể không có cậu.

Đây là khoảnh khắc “nổi bật” duy nhất trong cuộc đời luôn bị người khác khinh thường của cậu. Các sinh viên xung quanh phòng thí nghiệm 302 đã được sơ tán, chỉ còn lại các sinh viên và giáo viên của “đội viện trợ”.

“Đến rồi đến rồi, Trì Diễm đến rồi!” Mọi người chủ động nhường đường, mọi người đều mang khẩu trang ngăn pheromone, hướng mắt về phía Trì Diễm. Đến mức phải đeo khẩu trang luôn à? Trì Diễm nghĩ thầm, cậu chào hỏi giáo viên trực ban hôm nay.
« Chương TrướcChương Tiếp »