Chương 1

*Cảnh báo: Truyện có thịt, tần suất còn tương đối dày🙊🙊🙊

~~~~~

“Alo, là tôi đây, đi lên đi.”

Văn Yển cúp điện thoại, quay đầu lại cười thật tươi, nghiêng người ngồi trên tay vịn của ghế sô pha nhìn về phía người đàn ông đang quay lưng lại uống nước kia, liếʍ liếʍ môi dưới.

Dường như không một ai có thể thờ ơ khi đối diện với gương mặt của Văn Yển, chưa kể đến cậu còn là một omega có vô số thủ đoạn câu hồn. Thế nhưng người kim chủ mới này đây lại chưa bao giờ vì cậu mà say đắm. Một alpha tuổi trẻ khỏe mạnh, huyết khí ngút trời như thế nhưng mỗi lần cũng đều không làm quá hai lần, lần nào cậu cũng phải rời đi khi vẫn còn đang trong cơn hưng phấn. Đúng vậy, vị kim chủ này không thích có người nằm ở bên cạnh hắn đến sáng hôm sau. Cho nên bây giờ dù đã qua 12 giờ đêm hắn vẫn phải từ trên giường bò dậy rời đi! Văn Yển trong lòng thầm mắng, trên mặt lại mỉm cười, dù sao có là làʍ t̠ìиɦ nhân cũng phải thật chuyên nghiệp chứ.

Có tiếng chuông cửa vang lên, Văn Yển đi ra mở cửa. Là trợ lý Tiểu Thạch của cậu đang đứng bên ngoài.

“Vào trong lấy đồ đi.”

Nói là trợ lý của Văn Yển, nhưng thực tế còn phải kiêm luôn những công việc khác như là tài xế, tạp vụ, người hầu xách đồ.

“Chào Thích tổng ạ...” Giọng của Tiểu Thạch nhỏ như tiếng muỗi vo ve khi chào hỏi với vị kim chủ này, cậu ta không dám đứng lâu, lập tức tiến đến xách mười mấy cái túi lớn nhỏ rồi lui ra ngoài cửa chờ. Vị kim chủ đại nhân này rốt cuộc cũng biểu hiện như muốn tiễn khách mà đi đến cửa.

“Vậy... Tôi xin phép ra về, thưa Thích tổng. Chúc ngài buổi tối vui vẻ.” Với tin tức tố của omega dày đặc vờn quanh bên người, Văn Yển nhẹ giọng mang theo ý đồ dụ dỗ, đột nhiên nhón mũi chân, thế nhưng ý định lén lút thân mật đã thất bại. Vị kim chủ hơi nghiêng đầu, nụ hôn này liền rơi xuống bên má.

Văn Yển đem ghế phụ đẩy ra sau, co chân, ăn quả quýt mà Tiểu Thạch mới vừa cho lột cho cậu. Kết thúc công việc cậu cũng không cần giả bộ nữa, sung sướиɠ biết bao nhiêu chứ.

“Ngày mai cùng anh đi dạo phố đi.”

“Không phải hôm nay anh đã mua rất nhiều đồ rồi sao?”

“Mua rồi thì không thể đi dạo à? Ngày mai anh được nghỉ ngơi.”

“Em... Ngày mai không được ạ.”

“Có tiết ở trường à?”

“Vâng.”

“Chậc!”

Văn Yển tức giận lau ngón tay, với lấy một gói thuốc lá ở xa xa.

“Cái kia! Không...”

Tiểu Thạch định nhắc nhở cậu trong hiệp ước với Thích tổng có điều lệ không được hút thuốc.

“Biết rồi! Anh chỉ ngửi mùi mà thôi!”

Văn Yển yên lặng ngậm điếu thuốc hít hơi thật sâu, sau đó lại ngậm ở miệng, nhưng không hề bật lửa. Bên trong xe yên lặng một hồi.

“Em nói xem, Thích Thủ Lân có phải có bệnh hay không?”

“Hả?”

“Anh cũng lên giường với hắn không ít lần, thế mà hôn một cái cũng không được!? Hắn đang giả bộ làm trinh tiết liệt nam cái khỉ gì, là hắn làm anh hay là anh làm hắn vậy chứ!?”

“À...” Tiểu Thạch nghẹn họng, không biết nói gì.

“Làm như anh không có tí hấp dẫn nào vậy.” Văn Yển lại lấy điếu thuốc xuống, hít sâu.

“Lúc làm cũng vậy, chỉ dùng tư thế mà mình thích, dirty talk cũng không nói quá hai câu. Làm lúc trước anh còn tưởng bở nghĩ rằng mình may mắn tìm được một người đẹp trai thân hình hoàn mỹ nữa chứ!”

Tiểu Thạch im lặng lái xe, cũng không biết nói cái gì cho tốt. Văn Yển đổi tư thế ngồi thoải mái duỗi chân, gối đầu, nhìn khuôn mặt ngăm đen của Tiểu Thạch bị đèn xe chiếu sáng, vành tai đã trở nên đỏ bừng.

“Tiểu Thạch em... Vẫn còn là xử nam à?”

Văn Yển trêu chọc, đôi mắt sáng quắc nhìn Tiểu Thạch từ trên xuống dưới, cậu ta vẫn luôn mặc một thân tây trang không quá vừa vặn, chiều cao của cậu ta giống như phần lớn những beta khác nhưng cậu ta lại rất gầy, nhìn y như là học sinh cao trung lén mặc tây trang của bố vậy. Tóc cắt undercut, đôi mắt không lớn lắm, tròng mắt đen tuyền, xương gò má hơi hóp vào, lộ ra chút cảm giác bất lương.

Cũng tiếc thay cho dáng vẻ này của cậu ta, nếu không đi theo cậu thì chắc cũng thu nhận được vài tên đàn em rồi.

“Anh Văn Yển muốn đi Ô Kim hay là trực tiếp về nhà?” Tiểu Thạch lảng tránh vấn đề đáng xấu hổ khi nãy.

“Đi Ô Kim đi...”

Văn Yển buông tha cho cậu ta, dù có ép buộc hòn đá này thì ngoại trừ im lặng cùng với trả lời mấy câu như vâng vâng, dạ dạ thì cũng chả có gì thú vị cả.

“Với anh mà nói, ban đêm còn lâu lắm mới kết thúc.”

“Anh Văn Yển, anh phải nên nhớ đến...”

“Biết rồi nói mãi~~~”

Văn Yển kéo dài giọng, lười biếng trả lời: “Anh sẽ không gây rối đâu mà, lúc còn trong thời gian hiệp ước, anh sẽ tuân thủ ước định mà.”

~~~~~

Tiểu Thạch? Đá? Dựa vào tên truyện nữa thì chắc tiểu Thạch thụ 9 nhỉ. Tại t cũng chưa đọc nữa. 🫣🫣🫣

Đọc chương này chắc các bà cũng thấy rồi. Công không sạch nhưng thụ tuyệt đối khiết.

Ai chỉ có thể đọc song khiết thì mình té sớm thui. 🏃🏃🏃