- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Việt Nam
- Dạ Cậu, Em Là Mùa!
- Chương 9: Quý Lãnh
Dạ Cậu, Em Là Mùa!
Chương 9: Quý Lãnh
Tôi biết kể từ nay về sau, tôi chắc chắn sẽ là mục tiêu cố định của cô Thuỳ. Lần này cậu Ba trực tiếp ra mặt giúp tôi, cô ta không hận tôi tới tận xương tủy mới là lạ đó. Mà biết sao giờ, tất cả đều do cô ta cố tình gây chuyện chứ tôi nào ham hố gì cậu Ba đâu, cùng lắm thì tôi bị đuổi việc rồi về cày ruộng với cha, thế là cùng.
Cậu Ba ngày hôm sau có nhờ dì Tư đưa cho tôi mấy hộp miếng dán xương khớp, biết cậu có lòng, tôi cũng không làm khó cậu. Cậu Ba dù sao cũng tốt, cũng giúp tôi cảnh cáo con Hạ không cho nó làm càn.
Sau việc đó, tôi cứ nghĩ là cô Thuỳ sẽ không bỏ qua cho tôi đâu, ai dè gần cả tuần sau, tôi cũng không thấy cô ta tìm tôi gây sự vô cớ nữa. Trong nhà có lỡ gặp nhau thì cô ta đều xem tôi như người vô hình, không nhìn cũng không đả động tới. Tới con Hạ cũng hạn chế khua môi múa mép, chủ tớ hai người bọn họ giống như kiểu bị doạ cho sợ vậy. Mà tôi nghĩ, cũng chưa chắc là sợ đâu, có thể hai người bọn họ đang tiết chế lại bớt thôi, chắc là sợ cậu Ba đuổi đi thật.
………………….
Dạo này sức khỏe của mợ Tư yếu, uống thêm vitamin rồi truyền nước cũng không thấy khá hơn. Bà chủ sợ là mợ yếu quá không sinh nở được nên đi mời ông thầy thuốc gia truyền có tiếng ở tỉnh về khám cho mợ. Uống thuốc bổ được vài bữa thì mợ không chịu uống, cứ uống vô là nôn ra, người thì rã ra như cọng bún làm cho cậu Tư với bà lo khϊếp. Cứ sáng nào tôi cũng nghe tiếng mợ nôn ói ở trên lầu, cậu Tư thương vợ không dám đi làm sớm vì sợ mợ ở trong phòng có một mình. Sáng này cũng vậy, đợi mợ nôn xong, tôi mới thấy cậu Tư đi xuống lầu, thấy tôi, cậu khẽ nói:
– Lát nữa em nói Hồng đem đồ ăn sáng lên cho mợ nha Mùa. Để Hồng nấu, mợ em chỉ ăn được đồ ăn Hồng nấu thôi.
Tôi gật đầu:
– Dạ, sáng em thấy chị Hồng nấu riêng cho mợ rồi cậu. Mà cậu ơi, sao mợ nghén dữ vậy cậu, sáng nào em cũng nghe mợ nôn ói quá chừng?
Cậu Tư thở dài rầu rĩ:
– Cậu cũng không biết, bụng càng lớn thì nghén càng dữ. Bác sĩ nói thai yếu, mợ mà còn nghén kiểu này nữa chắc cậu đưa mợ nhập viện luôn cho an tâm quá.
Nghe cậu Tư nói mà thương, công nhận cậu lo cho mợ quá chừng luôn, sáng đi làm trễ, chiều về sớm để lo cho vợ. Cầu Trời cho mợ Diệp bình an đến lúc sinh con, thấy mợ vậy mà rầu hết sức. Người ta nói đàn bà chữa đẻ cửa mã mà, nguy hiểm lắm chứ không phải chuyện nhỏ đâu.
Cậu Tư vừa đi thì cậu Ba cũng xuất hiện, thấy tôi đứng thở dài ngó lên trên lầu, cậu Ba đi tới gõ gõ vào tường, cậu vừa xoắn tay áo vừa hỏi:
– Làm gì đứng đơ mặt nhìn lên trên kia vậy? Muốn lên trển ở cho biết hay gì?
Tôi bĩu môi:
– Cậu làm như em chưa thấy nhà có lầu vậy, em đang lo cho mợ Tư thôi.
Cậu Ba khẽ nhíu mày nhìn tôi:
– Lo cho mợ Tư? Diệp bị gì mà lo?
Tôi có hơi không vui trước câu hỏi của cậu, tôi nói:
– Trời đất, mợ Tư thai yếu bị hành quá trời hổm rày mà cậu không biết gì hết hả cậu Ba?
Cậu Ba hơi ngỡ ngàng:
– Có ai nói đâu mà biết, tôi đi làm thì biết sao được. Rồi Diệp sao rồi, đỡ chưa?
– Mợ Tư cũng còn yếu lắm, cậu Tư nói nếu mà mợ còn bị hành thì chắc cậu đưa mợ nhập viện chờ sinh cho an tâm.
Cậu Ba gật gật gù tỏ ý đã hiểu, biểu cảm trên mặt cậu khá là bình thường, không quá mức lo lắng, cũng không đến nỗi dửng dưng. Tự nhiên thấy biểu cảm của cậu như vậy, tôi có chút không hiểu lắm về người đàn ông trước mặt này. Tôi cứ nghĩ là cậu Ba đáng lý phải rõ chuyện sức khỏe của mợ Diệp hơn tôi chứ, vì hai người họ hay lén lút gặp nhau mà… sao bây giờ cậu lại là người biết sau cùng vậy nhỉ?
Nói thêm vài câu nữa, cậu Ba cũng đi làm, để lại tôi một bụng tò mò nhìn theo bóng lưng cậu. Phải nói là tò mò hết sức, cái gả cậu Ba này… không đoán được lòng dạ thế nào.
……………………
Sáng sớm, cậu Tư đưa mợ Tư đi bệnh viện khám thai, bà chủ lo cho sức khỏe của mợ nên cũng đi theo. Cậu Ba chắc là không có đi làm, tôi không thấy cậu dậy sớm chạy bộ buổi sáng. Vì chủ nhà không có ai nên bọn tôi không cần chuẩn bị bữa sáng, chỉ nấu sẵn rồi khi nào có ai đói thì làm nóng lại rồi dọn lên thôi.
Vì cô Thuỳ ngủ dậy rất trễ nên buổi sáng con Hạ tương đối rảnh rỗi, mà tôi sáng nay cũng không có làm gì nên ở lại trong phòng sắp xếp quần áo đồ đạc. Con Hạ ngồi một bên, tôi ngồi một bên, hai bọn tôi ngồi chung một phòng nhưng không ai nói với ai câu nào. Lúc tôi còn đang dọn phòng thì con Hạ bỏ đi trước, khoảng chừng 15 phút sau, nó quay lại rồi vội vàng cuống cuồng lên tìm cái gì đó. Tôi thấy nhưng không hỏi, mà tôi cũng không có ý định sẽ xen vào chuyện riêng của nó.
Thấy nó lo lắng hoảng loạn lắm, chắc là bị mất cái gì quan trọng nên mới như vậy, tự dưng thấy cũng thương tình, đang định hỏi nó thì nó đã đùng đùng đi tới chỗ tôi. Gương mặt nó đỏ bừng, giọng lạc hẳn đi, nó run run chỉ vào mặt tôi, quát lớn:
– Mày lấy cái bóp tiền của tao đúng không, trả lại cho tao liền, trả đây.
Tôi nhìn nó, khó chịu có thừa, tôi hỏi:
– Mày ăn nói cái kiểu gì vậy, tao lấy bóp tiền của mày làm gì? Bằng chứng đâu mày nói tao lấy?
Con Hạ gào lên:
– Phòng này chỉ có tao với mày, mới hồi nãy tao còn để trên giường, mới đi có một chút quay lại mất tiêu. Không phải mày lấy thì ai lấy, mày đừng có chối, trả đây!
Vừa gào nó vừa nhào lại chỗ tôi, tay xách vali của tôi lôi kéo. Tôi nổi điên gằn lấy tay của nó lại, tôi quát lên:
– Mày bị điên hả? Đồ của tao ai cho mày lục lọi?
– À là mày giấu ở đây đúng không? Quân ăn cắp, quân tham lam.
Bên ngoài nghe động tĩnh nên liền kéo nhau vô xem, dì Tư biết là tôi và con Hạ cãi nhau, dì liền nhào vô phân xử.
– Cái vụ gì? Sáng sớm làm gì chửi lộn um xùm vậy? Tụi bây muốn bị đuổi việc hết đúng không?
Tôi điên tiết, nói lớn tiếng:
– Con này nó làm mất bóp tiền ở đâu rồi chạy lại nói con ăn cắp của nó… dì Tư coi nó láo ghê hông?
Con Hạ cũng không vừa:
– Chứ trong phòng này có tôi với nó, mới hồi nãy cái bóp còn ở đây, tôi đi có một vòng vô thấy mất tiêu… gặp bà bà có nghi là nó lấy không? Cái thứ nghèo khổ như nó, thấy tiền không sáng mắt lên mới lạ đó. Tao trù cho đứa mất dạy nào lấy bóp tiền của tao ra đường xe cán nát đầu, cha má ở nhà lên tăng xông chết hết.
Mẹ nó, con này mất dạy quá rồi!
Tôi bước tới gần nó, tôi gằn từng tiếng:
– Mày nói tao lấy của mày… oke mày có bằng chứng không?
Con Hạ cười đểu:
– Tao mà có bằng chứng thì tao dọng cán chổi vô đầu mày rồi… con đỉ chó… trả bóp tiền cho tao. Dòng thứ ma quỷ cô hồn cát đản mới ăn cắp của tao, 16 cúng mày mà mày chưa thấy đủ hả, giờ còn đi lấy của tao?
Tôi giận đến mức nổi hết đom đóm mắt, nhào tới siết chặt cổ nó, tôi gào ầm lên:
– Mày nói đứa nào con đỉ? Mày nói tiếng nữa tao cho mày thành cô hồn luôn mày tin không? Mất dạy!
Con Hạ trở tay không kịp, nó kêu la ú ớ:
– Bới… bới người ta… bới… cứu…
Người làm trong nhà sợ tôi siết cổ chết nó nên liền nhào vô can tôi ra. Con Hạ được cứu, nó chỉ tay vào mặt tôi, ăn vạ:
– Mấy người thấy chưa, nó là quân vừa ăn cướp vừa la làng, nó muốn gϊếŧ tôi để bịt đầu mối ăn hết tiền mồ hôi công sức của tôi mà. Báo công an đi, kêu công an xã tới đi…
Tôi cười lớn:
– Kêu công an đi, mày kêu công an tới tao còn mừng nữa. Tao cãi không lại cái miệng của mày, để công an lại người ta nói cho mày biết. Chứ nếu không, mày vu oan cho tao, một lát nữa tao điên lên tao siết cổ nhổ lông mày bây giờ đó… ranh con.
– Đó, mấy người làm chứng nha… con Mùa nó muốn gϊếŧ tôi kìa… làm…
Con Hạ chưa kịp nói xong, chị Liễu đang đứng trước cửa liền reo lên:
– Cái bóp… cái bóp đen nhỏ rớt dưới đất kìa… của mày không phải Hạ?
Theo hướng tay của chị Liễu, cái bóp đen xuất hiện thù lù dưới gầm giường. Con Hạ thấy đúng là cái bóp của nó, nó liền chạy tới cầm lên xem, chị Hồng cũng kêu nó kiểm tra coi bên trong có còn đủ tiền hay không. Con Hạ moi sấp tiền trong bóp ra đếm, đếm tới tờ cuối cùng không nghe nó gào lên là thiếu, dì Tư liền chửi ầm lên:
– Mẹ tụi mày, có vậy thôi mà gây lộn đánh lộn lên. Con Hạ nữa, mai mốt mày kiếm kỹ rồi mày hãy nói người ta… người trong nhà không mà mày làm tao coi không được.
Con Hạ nhét bóp tiền vô túi áo, nó kênh kênh nhìn tôi nói:
– Sao tôi biết được là rớt ở đây…
Chú Bảy làm vườn cằn nhằn:
– Mày không biết thì mày phải kiếm cho đàng hoàng, chứ có đâu mày ào ào mày vu oan cho con Mùa vậy?
Bị lên án, con Hạ im ru bà rù không nói gì. Tôi thì chả hiền lành gì đâu, tôi phải bắt nó xin lỗi tôi bằng được tôi mới bỏ qua.
– Mày vu oan cho tao, giờ rõ ràng rồi, sao mày chưa xin lỗi tao nữa?
Con Hạ vẫn im re không chịu hé miệng nửa lời, thấy nó vậy, tôi càng ép nó phải xin lỗi:
– Mày xin lỗi chưa? Hay là để tao lên tao méc cậu Ba thì mày mới chịu xin lỗi?
Nghe tới danh cậu Ba, con Hạ chửi thầm một tiếng, mặt nó đanh lại nhưng cơ bản là vẫn sợ uy danh của cậu. Nó đứng nhìn tôi kiểu kênh kênh, quá lắm mới nói ra một câu:
– Tao xin lỗi mày đó…
Mẹ nói, xin lỗi kiểu ép buộc hả?
Tôi đi tới gần nó, tay chân sẵn sàng đi đường quyền, chỉ cần nó hé răng ra chửi tôi một cái là nó thấy mẹ nó liền với tôi.
– Mày xin lỗi kiểu bố thí hả? Tao ép mày hay gì?
Mọi người xung quanh cũng hùa theo tôi mà lên án nó, con Hạ hết cách, mặt nó đỏ ửng, nó hét lên một tiếng:
– Tao xin lỗi… vừa lòng mày chưa?
Vẫn thái độ mẹ thiên hạ à?
Tôi không nói nhiều, liền nhào tới móc trong túi nó ra cái bóp tiền của nó khi nãy. Tôi cầm cái bóp trong tay rồi quăng thẳng cái bóp qua cửa sổ, cái bóp tiền lăng lông lốc trên đất rồi rơi tọt xuống mương phân heo. Tôi nhìn nó, chỉ thẳng vào mặt nó cảnh cáo:
– Xin lỗi kiểu mày bà đây đách cần, ra mương cứt heo mà mò kiếm cái bóp của mày đi… yêu nghiệt!
Mọi người xung quanh cười lén, con Hạ tức trào máu nhưng không làm gì được tôi, nó hết cách liền chạy ra mương bịt mặt bịt mũi mò tìm cái bóp tiền. Tôi đứng ở đây nhìn nó, nói là hả hê thì không phải nhưng mà vừa lòng tôi lắm. Con này mất dạy riết quen, ỷ có cô Thuỳ nên càng ngày càng hống hách mà.
Mọi chuyện êm xui cho tới chiều, tôi với dì Tư đang định soạn đồ đem lên bệnh viện cho cậu mợ Tư thì cô Thuỳ với con Hạ ở đâu ào ào chạy vô phòng tôi. Thấy tôi, cô Thuỳ trực tiếp xông lại rồi thẳng tay tát vào mặt tôi một cái rõ mạnh. Đến khi trên má cảm nhận được cơn đau rát, tôi mới ngỡ ngàng đưa tay lên xoa xoa mặt mình.
Đau… cô ta lại lên cơn điên nữa hay gì vậy?
Trong lúc tôi vẫn còn ngơ ngác thì con Hạ đã phi thẳng tới túi đồ của tôi, nó moi từ trong túi ra cây son cậu Ba tặng. Đem tới đưa cho cô Thuỳ, nó cười khinh:
– Đây nè cô, cây son cô làm mất ở đây chứ đâu. Em nói là con quỷ này có tính ăn cắp vặt mà, son môi của cô mà nó cũng lấy được.
Thuỳ nhận lấy cây son từ tay con Hạ, cô ta mở nắp cây son ra xem, tròng mắt có chút biến hoá kỳ lạ. Nhưng rất nhanh sau đó, cô ta lại nhìn chằm chằm về phía tôi, giọng điệu hung dữ:
– Mày còn chối nữa không? Mày lấy cây son này hồi nào?
Tôi nhìn cô ta, gằng từng chữ:
– Son này là của cậu Ba cho tôi… cô nói tôi lấy của cô… cô điên hả cô Thuỳ?
Nghe nhắc tới hai chữ “cậu Ba”, chân mày cô Thuỳ từ từ cau chặt lại, cô ta quay sang nhìn con Hạ, con Hạ cũng sợ hãi nhìn lại cô ta. Tôi biết rõ là chủ tớ bọn họ chỉ muốn kiếm chuyện với tôi thôi, rõ ràng là muốn kiếm cớ để đánh tôi mà.
Cô Thuỳ biết mình sai rồi nhưng cô ta vẫn cố chống chế:
– Mày nói cậu Ba cho mày… cậu Ba sao tự dưng lại cho mày cây son này? Mày có biết cây son này bao nhiêu tiền không, mày có…
– Mày có cái gì?
Cậu Ba từ xa bước tới, sau lưng cậu là chị Hồng. Ban nãy lúc cô Thuỳ nhào tới đánh tôi, tôi đã thấy dì Tư ra hiệu cho chị Hồng chạy đi tìm cậu. Tốt rồi, có cậu Ba cũng đỡ hơn cho tôi khi phải đánh nhau với chủ tớ con Thuỳ.
Thấy cậu Ba đi tới, cô Thuỳ mặc dù sợ nhưng vẫn cố tỏ ra là bình tĩnh, cô ta nhìn cậu, cười nhạt:
– Thấy con Mùa có chuyện, anh liền chạy xuống bảo vệ cho nó… anh yêu nó rồi hả Quý Lãnh?
Cậu Ba bước tới trước mặt tôi, cậu nhìn vào mặt tôi chăm chăm, tôi cũng nhìn lại cậu không chớp mắt. Chân mày cậu hơi nhíu, ánh nhìn không hề dao động, mắt phượng khẽ híp lại kiểu khó chịu không vui. Không hiểu sao khi mắt đối mắt với cậu, tôi lại thấy trong lòng hồi hộp không rõ nguyên nhân nữa.
Nhìn được một lát, cậu lại quay sang chủ tớ cô Thuỳ, giọng điệu giận dữ gằn lấy lại cây son trên tay cô ta, cậu quát:
– Son này của tôi mua, ai cho cô đυ.ng tới?
Cô Thuỳ có hơi chới với, nghe cậu nói vậy, sự giận dữ trong cô ta liền dâng cao. Đứng nghênh ngang trước mặt cậu Ba, cô ta nhếch môi, nói:
– Anh mua son môi cho nó? Mua cho một con đày tớ nghèo nàn?
Cậu Ba gật đầu, giọng thích thú:
– Rồi sao? Tiền của tôi, tôi mua cho ai phải chạy tới xin phép cô hả? Cô là mẹ tôi chắc?
– Anh… anh có từng mua cái gì cho tôi chưa? Sao anh lại mua son cho nó?
Cậu Ba cười nhạt:
– Tôi nhìn cô chỉ thấy ghét cay ghét đắng, mắc gì tôi phải mua son cho cô?
Cô Thuỳ điên tiết gào ầm lên:
– Anh càng ngày càng quá đáng… anh vậy mà đi mua son cho con ở… nó xứng với anh hơn tôi hay sao?
Cậu Ba gật đầu:
– Xứng, chỉ cần không phải là cô thì ai tôi cũng thấy xứng.
– Quý Lãnh!
Cậu Ba chợt quay sang tôi, cậu nhìn vào mặt tôi, khẽ hỏi:
– Con Thuỳ… nó đánh cô?
Tôi nhìn cậu, gật gật:
– Phải cậu.
Cậu Ba gật gù, cậu nhẹ nhàng ra lệnh:
– Đánh lại nó.
Tôi ngơ ngàng trước câu nói nhẹ tênh của cậu, cậu vậy mà kêu tôi đánh cô Thuỳ… không phải chứ?
Cô Thuỳ cười ha hả, cô ta giận quá hóa điên, gào lên:
– Anh nói gì? Anh kêu nó đánh tôi? Anh nghĩ nó dám hả Quý Lãnh?
Lần này cậu Ba lại quay sang nhìn tôi, cậu nhẹ nhàng hỏi:
– Dám không?
Tôi cũng không ngần ngại mà gật đầu:
– Cậu kêu thì em dám, con ở phải nghe lời cậu chủ chứ.
Cậu Ba cười mỉm:
– Tốt, đánh đi.
Cậu dứt câu, tôi liền bước tới trước mặt chủ tớ cô Thuỳ, cô Thuỳ thấy tôi đi tới gần, cô ta chỉ vào mặt tôi, cười ha hả:
– Mày… cút!
Chữ “cút” nghe rất uy dũng nhưng đối với tôi, tôi lại chả sợ mẹ gì hết. Trước ánh nhìn đầy nộ khí của cô Thuỳ, tôi vung tay tát hai phát thật giòn tan. Một phát vào má cô Thuỳ, phát còn lại nằm gọn trên má con Hạ.
Chủ tớ con Hạ ôm má trợn tròn mắt nhìn tôi, kiểu như không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mắt. Cô Thuỳ hai mắt rưng rưng ngấn lệ, cô ta muốn nhào đến đánh lại tôi thì liền bị cậu Ba đẩy ngã ra đất. Cậu trừng mắt, giọng nghiêm nghị:
– Đủ rồi đó Thuỳ, có liêm sỉ thì đứng dậy dọn đồ cút về nhà mẹ cô đi.
– Anh dám đuổi tôi?
– Chứ cô nghĩ hai chữ “Quý Lãnh” chỉ có cái tên thôi à? Tôi nói cút là cút, hay là… để tôi gọi người dựng kiệu rinh cô về?
Cô Thuỳ bật khóc, cô ta lau nước mắt kiên cường đứng dậy, chỉ thẳng vào tôi và cậu Ba, cô ta nói:
– Anh… có giỏi thì bảo vệ nó cả đời… đừng để tôi thấy nó…
Lời chưa dứt, cậu Ba liền ngắt ngang:
– Cô dám đυ.ng tới Mùa, tôi cho ba má cô ra đường ở… Quý Lãnh tôi dám nói dám làm, cô không tin thì cứ thử… Lãnh mỗ tôi không ngán.
– Được… được lắm… anh được lắm… anh vì con ở mà sỉ nhục tôi… tôi… tôi không bao giờ quên… không bao giờ quên.
Mặc cho cô Thuỳ đang gào thét dữ tợn, cậu Ba lại ngang nhiên nắm tay tôi kéo đi. Cậu vừa kéo tôi vừa nhàn nhạt nói với dì Tư:
– Dì dọn đồ hộ tống cô Thuỳ ra khỏi cửa nhà họ Quý, nhìn cô ta lên phà rời đi rồi gọi báo cho tôi. Chuyện đưa đồ lên bệnh viện cho cậu Tư để tôi, tôi đưa Mùa đi chung.
– Dạ cậu.
Đi được vài bước, không biết suy nghĩ gì, cậu Ba liền quay mặt nhìn về phía cô Thuỳ, cậu gằng giọng:
– Mùa là người của tôi, người của tôi chỉ duy nhất một mình tôi được phép bắt nạt… ai đυ.ng tới cô ấy… Quý Lãnh này không khách sáo.
Ả Thuỳ đầu tóc rối ren, mắt nhoè lệ, cô ta gào lên hỏi:
– Tôi đυ.ng tới nó… anh làm gì tôi? Gϊếŧ tôi à?
Cậu Ba cười khẽ, giọng ma mị:
– Đầu thai sớm cũng tốt, đỡ phải chen lấn xuống địa ngục.
– Quý Lãnh!!!
Tôi nhìn cậu Ba, trong lòng dào dạt cảm thán… ngầu quá đi… cậu ngầu vãi chưởng cậu Ba ơi!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Việt Nam
- Dạ Cậu, Em Là Mùa!
- Chương 9: Quý Lãnh