Chương 19

Tôi thật sự không biết cậu Ba nói thật hay nói giỡn, mà tôi cũng không hề nhớ một chút gì về những thứ mà tôi đã nói với cậu. Chả nhẽ tôi say rượu rồi đổ đốn tới mức ăn nói bổ bả như vậy hả trời? Có đứa con gái nào mà hư thân mất nết tới như vậy không chứ?

Mà cậu Ba cũng kỳ, tôi say xỉn tôi lỡ nói vậy thôi chứ có phải thiệt đâu, vậy mà cậu cũng đồng ý. Mà giờ cậu đồng ý rồi, tôi biết ăn nói thế nào với cậu đây? Tôi thì cũng có chút gọi là… có hảo cảm với cậu Ba, nếu tôi với cậu Ba có cái quan hệ “trên tình bạn, dưới tình yêu” kia thì tôi cũng không ngại ngần gì đâu. Biết đâu bây giờ chưa có gì, sau này có gì thì sao, dù sao thì tôi cũng chưa có người yêu mà. Nhưng thứ tôi quan ngại nhất là mối quan hệ của cậu với cô Phi Uyển, tôi thà là cô đơn chứ không muốn mình chen vào mối quan hệ yêu đương của ai hết. Để tôi lựa lời hỏi cậu Ba, hỏi rõ ràng ý của cậu rồi mới tính tiếp được. Dù là đùa giỡn hay là thật tình thì mọi thứ cũng nên rõ ràng minh bạch một chút.

………………

Ngày mai là tiệc mừng thọ của ông Năm, từ sáng sớm dì Tư với chị Liễu đã sang bên nhà cậu Phong phụ giúp trang trí tiệc tùng. Ai ai trong nhà họ Quý đều bận rộn chạy đi chạy lại, kể cả cậu Ba cũng không thấy mặt mũi đâu. Tôi với chị Hồng thì lại nhàn rỗi quá mức, chủ cả không có nhà lại không ăn cơm nhà, bọn tôi chỉ phục vụ duy nhất thầy Dận mà thôi.

Sau bữa cơm, tôi pha trà sen đem lên cho thầy cũng sẵn tiện trò chuyện với thầy mấy câu.

– Đồ ăn ăn vừa miệng phải không thầy?

Thầy Dận gật đầu:

– Ừ, vừa miệng lắm, cô nấu hả?

Tôi cười hề hề:

– Dạ chị Hồng nấu, con nấu không có ngon vậy đâu. Mà thầy ăn vừa miệng là được rồi, con chỉ sợ thầy ăn không thấy ngon.

– Được, cảm ơn các cô nhiều lắm.

– Dạ, vậy thầy uống trà đi, con đi xuống sau làm công chuyện.

Chân vừa quay bước, thầy Dần đã gọi lại:

– À cô gái…

Tôi nhìn thầy, khẽ hỏi:

– Dạ, con nghe thầy?

Thầy Dận nhìn tôi, môi hơi mỉm cười:

– À cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi ngày sinh tháng đẻ của cô để xem rõ lá số cho cô. Thấy cô lanh lợi, tôi muốn xem cho cô nhiều chút.

Tôi cười hề hề:

– Dạ, để con viết ngay sinh của con ra cho thầy nha, thầy coi dùm con, coi thử coi con có số làm tỷ phú không nha thầy.

Thầy Dận khẽ cười:

– Con gái không muốn xem đường tình duyên mà lại thích xem đường công danh à?

– Con chỉ muốn coi coi con có giàu không thôi chứ tình duyên thì kệ nó đi thầy, có cũng được mà không có cũng không sao. Mà nếu thầy coi được tình duyên cho con luôn thì càng tốt, con cảm ơn thầy dữ lắm.

Thầy Dận bật cười:

– Con bé này… được rồi, để thầy coi giúp cho. Nhưng mà tôi nói trước, tôi chỉ coi được chút ít thôi chứ không có nghĩa là cãi số đổi phận cho cô được, mọi chuyện xảy ra sau này đều phải dựa vào phúc phần và đức hạnh của cô… cô hiểu ý tôi không?

Tôi gật gật, trả lời chắc nịch:

– Dạ hiểu, con hiểu mà thầy.

– Vậy được.

…………………….

Tối đêm hôm đó, tôi nằm mơ thấy mẹ của mình, đã rất lâu rồi kể từ ngày mẹ tôi chết tôi chưa từng gặp lại mẹ trong mơ một lần nào. Trong giấc mơ, tôi thấy mẹ hiện về, bà ấy nhìn tôi, xoa xoa đầu tôi rồi dặn dò tôi phải thật cẩn thận. Mà vía của tôi trong mơ ngu ơi là ngu, mẹ hiện về mà không hỏi mẹ thế nào chỉ biết ngồi nhìn mẹ rồi khóc tu tu lên như một đứa trẻ. Đến gần khi mẹ rời đi, mẹ có nhìn tôi và nói với tôi như thế này…

“Đừng tin trắng, hãy tin đen.”

…. câu nói kia vang vọng mãi cho đến khi dì Tư kêu tôi dậy, tôi mới giật mình mà tỉnh giấc. Cả ngày hôm đó tôi cứ suy nghĩ mãi về câu dặn dò của mẹ… tôi thật sự không hiểu cũng không đoán được mẹ tôi đang nói đến chuyện gì. Cái gì mà trắng rồi cái gì mà đen, mẹ tôi đang muốn nhắn nhủ điều gì đến tôi vậy?!

…………………

Ngày mừng thọ của ông Năm, cả nhà bà chủ tất bật đi qua bên nhà cậu Trung từ sáng sớm. Lúc sáng cậu Ba đến công ty rồi quay về nhà thay quần áo khác. Thấy tôi đang quét nhà, cậu liền đi tới hỏi:

– Trưa nay có cần tôi về đón em không?

Tôi lắc lắc đầu:

– Dạ không cần đâu cậu, em đi chung với cô Uyển là được rồi, cô Uyển nói đi chung với em.

Cậu Ba xoắn tay áo, nhìn cậu lúc này trông không khác gì so với mấy tổng tài soái ca mà tôi hay xem ở trong phim. Eo ôi, áo sơ mi trắng tinh tươm, quần âu đen lịch lãm cộng thêm vóc dáng cao lớn săn chắc… người gì mà “ngon” thế không biết nữa.

Thấy tôi cứ nhìn, cậu Ba liếc mắt nhìn tôi, cười nói:

– Em nhìn gì chăm chú vậy, có muốn cắn miếng nào không, tôi đưa tay cho em cắn.

Tôi giật mình lúng túng:

– Ơ dạ…

Thấy tôi ấp úng không nói được gì, cậu Ba liền phá lên cười, nụ cười tươi rực rỡ lại làm tôi xuýt xoa ở trong lòng. Phen này thì chết trái tim thiếu nữ của tôi rồi, đi làm cho nhà chủ mà gặp cậu chủ đẹp trai là hỏng… hỏng hết.

– Có chuyện gì mà anh cười vui vậy?

Cô Uyển vừa đi tới vừa hỏi, cậu Ba nghe cô Uyển hỏi, cậu ấy cười nhẹ, trả lời:

– Đâu có gì, anh đang nói chuyện với Mùa.

Cô Uyển đi tới gần cậu Ba, trên môi luôn là nụ cười dịu dàng:

– Bây giờ anh đi luôn à?

– Ừ, ông nội hối từ sáng tới giờ, mà em cũng chuẩn bị đi, lát anh về đón em với Mùa luôn.

Cô Uyển nghe cậu nhắc đến tôi, cô ấy liền nhìn tôi cười nói:

– Cần chi phải làm vậy, em với Mùa chuẩn bị xong, anh cho tài xế về đón là được rồi. Cả ngày hôm nay anh không rời khỏi ông nội được đâu, đừng có mà nói hay.

Cậu Ba khẽ cười:

– Đúng là cái gì cũng bị em bắt bẻ.

Cô Uyển nhún vai:

– Nhưng em nói đúng mà, chưa chắc anh hiểu anh bằng em đâu.

Cậu Ba cười tươi:

– Em đúng, em đúng hết… được chưa?

Cả hai người bọn họ cùng nhìn nhau cười, trong một ánh nhìn nhất định mà có đến tận hai con người hoàn hảo, tôi đúng là được mở mang tầm mắt mà.

Đợi đến khi cậu Ba đi về phòng, cô Uyển mới cười tươi rồi khoác tay tôi, nói nhỏ:

– Em làm công chuyện xong chưa, vào phòng cô đi, cô trang điểm cho em rồi mình qua bên ông nội.

Tôi liền nói:

– Vậy cô đợi em tắm cái nha, sáng giờ em làm công chuyện chưa có tắm rửa gì hết á.

– Ừ vậy em đi tắm trước đi rồi qua phòng cô.

– Dạ.

Tôi tắm xong rồi lật đật đi qua phòng cô Uyển, cô Uyển lúc này đang được thợ trang điểm vẽ mặt, trên người cô ấy mặc bộ váy màu hồng phấn dài đến chân, chất liệu vải xịn sò nhìn mát con mắt dễ sợ. Mà vóc dáng cô Uyển đẹp nữa, chỗ nào cần nhô thì rõ nhô, chỗ nào cần lõm vào thì xác định không dư ra miếng thịt. Bộ váy mượt mà ôm sát đường cong cơ thể, cái này phải gọi là “lụa đẹp nhờ người” mới chính xác.

Thấy tôi tới, cô Uyển khẽ nói:

– Em ngồi chờ cô một chút, sắp xong rồi.

Tôi gật đầu rồi ngồi ngay ngắn trên ghế đợi cô Uyển trang điểm, tầm 10 phút sau, cô Uyển cuối cùng cũng trang điểm xong. Lúc cô ấy đứng dậy, hai mắt tôi cứ nhìn mãi không rời, thật sự là quá xuất sắc, gương mặt xinh như minh tinh điện ảnh ấy chứ đùa.

Thấy tôi cứ nhìn, cô Uyển liền hỏi:

– Thấy cô có được không? Mặc như vậy đẹp không?

Tôi gật đầu tắp lự:

– Đẹp, siêu đẹp luôn!

Nghe tôi khen, cô Uyển cười thật tươi rồi mới quay sang thợ trang điểm, cô ấy nói:

– Cô làm cho em ấy giúp tôi, nhớ phải trang điểm thật đẹp đó.

Cô thợ trang điểm cười nói:

– Trang điểm cho khách thiệt đẹp là nghề của em mà chị.

Nói rồi, cô thợ trang điểm đi tới chỗ tôi, cô ấy bắt tay vào công việc “hoạ mặt” cho đứa ti tỉ năm mới đυ.ng đến phấn son vài lần như tôi. Thật ra ấy, tôi cũng không phải đứa không biết chăm chút cho gương mặt của mình, nhưng khổ nỗi đồ trang điểm đắc tiền quá, tôi cùng lắm là mua được thỏi son, hộp phấn giá bèo. Chứ mua đầy đủ đồ trang điểm như người khác, tôi không có đủ khả năng. Nếu sau này cuộc sống tôi đỡ vất vả hơn, tôi tự hứa với lòng là không để mặt mộc ra ngoài nữa. Tự làm đẹp cho mình vừa là tôn trọng người nhìn, cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng bản thân mình.

Ngồi tầm 20 phút, đến khi được nhìn mình trong gương, tôi phải nói là giật mình đến ngỡ ngàng. Ôi mẹ ơi, tôi có thể đẹp đến mức này cơ á? Trong gương kia là ai chứ có phải tôi đâu, tôi làm sao xinh được như thế chứ?

Thấy tôi cứ nhìn mình trong gương, cô thợ trang điểm liền cười, nói:

– Gì mà em nhìn chằm chằm vậy, có chỗ nào không ưng ý hả?

Tôi lắc lắc đầu:

– Dạ không, em chỉ thấy… em lạ quá trời luôn á chị.

– Có gì đâu mà lạ, chắc tại bình thường em ít trang điểm phải không? Em rất là có nét luôn, chị chỉ cần làm sơ sơ là em đẹp lên liền. Chà, cho chị xin tấm ảnh với, đẹp gái quá trời đi.

Phải thế không nhỉ? Mà chắc là thế thật, chắc bình thường tôi ít khi trang điểm nên giờ nhìn mình trong gương, tôi có chút ngỡ ngàng. Eo ôi, tôi mà biết tôi xinh thế này thì tôi đã chăm học trang điểm rồi.

Đợi chị trang điểm chụp xong vài tấm ảnh, cô Uyển liền kéo tay tôi đi ra xe, cả hai ngồi vào trong xe rồi, tôi vẫn chưa tự tin lắm về bản thân mình, tôi khẽ hỏi:

– Cô Uyển, cô nhìn em có được không? Có ổn không?

Cô Uyển trấn an tôi:

– Rất là đẹp, sau này em học trang điểm kiểu này đi, nhẹ nhàng xinh lắm. Con gái mà để mặt mộc rồi không tô son, trông thiếu khí sắc lắm.

– Thì em cũng biết vậy mà ngại là chỗ làm… nên không tiện tô son á cô.

– Có gì đâu mà ngại, son của mình mình tô, công việc của mình thì mình vẫn làm tròn mà.

– Dạ, em hiểu rồi cô.

Cô Uyển nói cũng đúng, con gái mà không chăm chút cho mình thì ai mà thương cho được chứ. Đừng nói là gái quê, con gái ở quê giờ cũng đẹp lắm chứ đừng có đùa.

Xe đến trước cổng nhà cậu Trung, tôi bước xuống xe rồi đi theo sau cô Uyển. Trời đất, xe hơi ở đâu mà đậu quá trời, người ra người vô nồm nộp, tiếng nói tiếng cười vang vọng khắp một vùng. Vì ít khi đến chỗ tiệc tùng sang trọng đông người, tôi có hơi ngại ngùng một chút. Tôi và cô Phi Uyển đi tới đâu, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn hết về phía bọn tôi ở đó. Mà người khác càng nhìn thì tôi lại càng ngại, bước chân cũng run run hơn trước khá nhiều.

– Chị Uyển… Lam Nghi…

Nghe tiếng của Quý Phong gọi, tôi và cô Uyển liền dừng bước chân. Quý Phong nhìn thấy tôi, cậu ấy nhìn tôi chằm chằm không chớp mắt, vài giây sau mới gật gù khen gợi:

– Chà, đẹp đó, bữa nay bà đẹp lắm.

Được khen, tôi khoái chí cười tủm tỉm, cô Uyển lại được dịp chọc ghẹo:

– Còn chị thì sao hả Phong, sao không nghe em khen chị vậy?

Quý Phong cười trừ:

– Chị Uyển thì lúc nào cũng đẹp mà, chị là nữ thần trong lòng em rồi.

– Chỉ được cái dẻo miệng, em đưa Mùa vào trong đi, chị đi tìm ông ngoại chị cái đã.

– Dạ, em thấy ông ở chỗ ông nội em á chị Uyển.

– Ừ, chị giao Mùa lại cho em nha, đừng để em ấy đi lạc.

Quý Phong nhìn tôi, giọng thinh thỉnh:

– Bà ấy mà đi lạc mới sợ á, chị đừng lo.

Đợi cô Uyển đi rồi, tôi mới quay sang nhìn Quý Phong, khẽ nói:

– Ông có cần làm gì không, nếu cần thì làm đi, tôi tìm chỗ ngồi xuống là được rồi.

Quý Phong gật đầu:

– Vậy để tôi đưa bà tới chỗ dì Tư, dì ấy ngồi đằng kia kìa.

Nói rồi, cậu Phong dẫn tôi tới chỗ dì Tư rồi cậu ấy phụ đi tiếp khách vào trong. Dì Tư lúc này đã thay đồ khác, đang bận chỉ đạo người làm, thấy tôi tới, dì ấy xuýt xoa khen ngợi:

– Chà, mày đẹp quá vậy Mùa, đâu… quay một vòng tao coi.

Tôi xua xua tay:

– Thôi, quay gì… người ta nhìn kỳ lắm dì.

– Mày nhát như thỏ đế, mà thôi đi, bữa nay tao thấy mày đẹp vậy tao ưng cái bụng lắm. Mày ngồi đây đi, tao làm công chuyện chút.

– Có cần con phụ gì không dì Tư?

Dì Tư xua xua tay:

– Khỏi cần, bữa nay mày là khách, không cần làm gì hết, cứ ngồi đây đi, lát nữa tao lại.

– Dạ.

Dì Tư đi rồi, tôi ngồi một mình đưa mắt nhìn dáo dác xung quanh. Công nhận đông thật, người đâu mà quá trời đông luôn, tôi ngồi ở đây nhìn người đi tới đi lui thôi cũng muốn hoa mắt chóng mặt. Mà suốt từ nãy tới giờ, tôi không thấy cậu Ba ở đâu, cả cậu Tư cũng không thấy đâu luôn. Giờ muốn đi tìm bà chủ với ông Năm để chào hỏi thì tìm ở đâu nhỉ? Đông quá đi lung tung có khi nào lạc thật không ta? Mà bữa nay tới dự tiệc mừng thọ của ông Năm mà không chào hỏi ông ấy thì coi sao được. Nghĩ nghĩ, tôi liền đứng dậy đi tìm ông Năm, đi qua mấy lớp người, tôi vẫn chưa định hình được ông Năm đang ngồi đâu. Đang lơ tơ mơ không biết nên đi hướng nào thì đột nhiên có người chắn trước mặt, tôi giật mình lùi về phía sau, một giọng trầm ấm liền vang lên:

– Em đi đâu vậy?

Ngước mắt lên nhìn, tôi liền thấy gương mặt soái ca của cậu Ba hiện rõ trong tầm mắt. Chu choa, cậu chủ nhà ai mà đẹp trai dữ vậy trời!

– Tôi hỏi em đi đâu? Tìm ai?

Cậu hỏi lại lần nữa, mắt cậu nhìn tôi chằm chằm, có chút hoảng loạn, tôi lúng túng trả lời:

– À em… em đi tìm ông Năm… em muốn gặp để chúc thọ cho ông…

Cậu Ba vẫn nhìn tôi chăm chú, ánh nhìn giống như là đang dò xét vậy. Tự dưng có hơi chột dạ, tôi liền trốn nhìn vào tầm mắt của cậu, lại hỏi cho đỡ ngại:

– Cậu Ba… quà của em cậu đưa cho ông Năm chưa?

Cậu Ba gật đầu:

– Đưa rồi, để tôi đưa em tới chỗ ông nội.

Tôi nhìn nhìn cậu, lí nhí trả lời:

– Dạ, cảm ơn cậu.

Cậu Ba đi truớc, tôi đi theo sau, người cũng đông nên tôi toàn phải nấp sau lưng của cậu. Vì khoảng cách hai cơ thể quá gần, tôi đôi khi ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên người cậu, không phải thơm nồng nặc, mà là thơm nhẹ dịu, lại giống như mùi gỗ vậy, thật sự rất dễ chịu. Tôi đi vòng qua chỗ đông người, lại tới chỗ đông người hơn, ở giữa gian phòng, tôi loáng thoáng thấy được ông Năm đang ngồi trên ghế gỗ lớn, gương mặt tươi cười tràn đầy niềm vui. Cậu Ba lúc này mới quay sang tôi, nói:

– Ông nội ở đằng kia, em muốn tới chào luôn hay để tản người bớt rồi đến chào?

– Để bớt người rồi đến chào cậu, giờ đông quá, ông cũng bận tiếp khách mà.

– Ừ, vậy chờ một chút.

Tôi đứng chung với cậu một góc, người ra ra vào vào gặp cậu đều chào hỏi bắt tay, có vài người tò mò cũng hỏi xem tôi là ai. Với những câu hỏi như vậy, cậu Ba chỉ cười trừ rồi bảo là bạn chứ cũng không có nói tôi là người làm. Cậu Ba cũng biết giữ thể diện cho tôi đó chứ, cỡ mà cậu nói tôi là người làm nhà cậu thì có chút quê quê thiệt.

– Được rồi, người đi bớt rồi, em qua ông nội đi.

Tôi gật gật rồi đi về phía trước, tới trước mặt ông Năm, tôi cúi đầu chào lễ phép:

– Ông Năm, con chúc ông phước như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn, lúc nào cũng vui vẻ, mạnh khỏe, sống đời với con cháu.

Ông Năm chau mày nhìn về phía tôi, giọng ông hơi ngập ngừng:

– Cảm ơn con… nhưng con là…

Biết là ông không nhận ra tôi, tôi liền cười nói:

– Là con nè… bé Mùa làm bên nhà bà Hằng nè ông, sáng nào con cũng pha trà cho ông hết á.

Ông Năm nhận ra tôi, ông cười rạng rỡ:

– À ông nhớ ra mày rồi, con bé Mùa pha trà sen là số 1. Bữa nay lên đồ lạ quá, ông xém chút nữa là nhìn không ra rồi.

Tôi cười e thẹn, cậu Ba liền tiếp lời:

– Mùa bữa nay đẹp quá hả ông nội?

Ông nội gật gật đầu, trên môi toàn là sự vui vẻ:

– Rất đẹp, bữa nay ông thấy nó với con bé Phi Uyển là đẹp nhất. Con nhỏ này, mày đi làm diễn viên được nha con.

– Ông Năm đừng có khen con quá, con bể mũi bây giờ.

Ông Năm phá lên cười, cả tôi và cậu Ba cùng cười. Nói chuyện thêm vài câu nữa, khách khứa đến chúc thọ ông đông hơn, tôi với cậu Ba mới lùi ra chỗ khác. Biết là cậu Ba cũng bận, lại thấy Quý Phong đi tới gần, tôi mới quay sang nói với cậu Ba:

– Để Phong đưa em ra đằng kia ngồi là được rồi cậu, dì Tư dặn em lát ngồi chung với dì.

Cậu Ba khẽ gật:

– Cũng được, ở đây em cũng không có quen ai, em ra đó với Phong, lát nữa tôi đưa em về.

– Ý… khỏi cần đi cậu, em tự đi về được mà, cũng gần chứ đâu có xa đâu.

Cậu Ba nhìn xuống đôi giày cao gót dưới chân tôi:

– Đi bộ với đôi giày này?

Tôi gãi gãi đầu, cười trừ:

– Thì lát em mượn dì Tư đôi dép mấy hồi.

Cậu Ba chau mày nhìn tôi, giọng cứng rắn:

– Để tôi đưa em về, tôi cũng có chuyện muốn nói với em.

Nghe cậu nói có chuyện muốn nói với tôi, hai mắt tôi tròn xoe nhìn cậu, giọng tò mò:

– Chuyện… chuyện gì hả cậu?

– Lát nữa nói sau, ở đây không tiện… mà kẹp tóc của em đâu, em không kẹp lên à?

Nghe cậu nhắc tới kẹp tóc, tôi mới sựt nhớ mà lấy từ trong túi xách ra, kẹp cây kẹp lên đầu, tôi cười hề hề:

– Nãy đi vội quá em quên.

Cậu Ba nhìn tôi, ý như là hài lòng, cậu gật gật nói:

– Em mà quên thì đừng trách tôi, đi theo Quý Phong ra kia ngồi đi…

– Dạ…

Ngay lúc tôi quay lưng đi, cậu Ba liền kề sát tai tôi, nói nhỏ:

– Đừng đi quá xa… tôi nhìn không thấy em.

Dứt lời, cậu liền đẩy nhẹ vai tôi về phía trước, trái tim đang bình yên của tôi đột nhiên vì câu nói của cậu mà đập loạn lên. Tôi bước vô thức đến chỗ của Quý Phong, lúc lén quay đầu nhìn lại vẫn thấy cậu Ba đang đứng nhìn. Đưa tay đặt lên ngực, trái tim không yên phận kia đập thình thịch thình thịch từng nhịp thật mạnh. Nó như kiểu muốn chứng minh vị trí của nó ở trong cơ thể tôi vậy, tim đập mạnh đến mức l*иg ngực của tôi cũng thấy tê tê. Bước đến chỗ Quý Phong, cậu ấy lại cúi đầu lo lắng hỏi:

– Bà bị gì vậy? Đông người quá nên lên tăng xông hả, sao mặt bà đỏ rực lên vậy?

Tôi lắc lắc đầu:

– Đâu có gì… tôi bình thường mà… bình thường.

Quý Phong thấy tôi nói năng không lưu loát, cậu ấy liền nắm tay tôi kéo tôi đi nhanh ra ngoài. Ra đến bên ngoài, cậu ấy đưa nước lọc có đá cho tôi uống, vẫn quan tâm hỏi thăm sức khỏe tôi như thế nào. Tôi thì có làm sao, chỉ là trái tim mỏng manh của thiếu nữ không chịu nổi lời nói ngọt ngào của cậu Ba mà thôi. Thiệt tình, cậu Ba soái thì soái vừa vừa thôi, soái quá ai mà chịu cho nổi.

Tôi uống hết ly nước, Quý Phong lại nhìn tôi, cậu ấy tò mò hỏi:

– Bà mua kẹp tóc từ khi nào vậy?

Tôi sờ sờ kẹp tóc trên đầu mình, cười bẽn lẽn:

– À cũng mới mua… mới mua à, đẹp không?

Quý Phong nhàn nhạt trả lời:

– Cũng được, không quá đẹp.

Tôi bĩu môi nhìn cậu ta, đúng là đồ khó tính, kẹp tóc đẹp vậy mà nói là cũng được.

Tôi với Quý Phong sáp lại là như chó với mèo, hai đứa làm rần rần một góc. Đến khi tiệc chính thức bắt đầu, bọn tôi mới chịu im lặng mà nghe ông Năm phát biểu. Đáng lẽ mọi chuyện sẽ không có gì nếu ông Năm không giới thiệu cậu Ba là cháu nội đích tôn… và cô Phi Uyển là cháu dâu tương lai của ông ấy.

Tôi ngước mắt nhìn lên sân khấu, chỗ có cậu Ba với cô Uyển đang đứng chung một chỗ, mặc dù trong lòng có không vui thật nhưng tôi vẫn phải công nhận một điều… là cậu Ba và cô Uyển thật sự rất đẹp đôi, thật sự rất đẹp.

Chợt nhìn kỹ về phía cô Uyển, tôi lại vô thức nở nụ cười nhạt cho chính bản thân mình. Bàn tay khẽ run sờ sờ lên chiếc kẹp tóc trên đầu, cũng không ngần ngại mà tháo phăng nó xuống. Cầm chặt chiếc kẹp tóc trong tay, tôi mím môi cố ngăn cảm giác bất lực trong lòng mình lại…

– Sao lại tháo kẹp tóc xuống?

Nghe Quý Phong hỏi, tôi khẽ run trả lời:

– Chắc là… không hợp.

Quý Phong lại nói, câu nói vô tình của cậu ấy như đánh một cái thật mạnh vào lòng tôi:

– Ừ, tôi thấy chị Uyển kẹp hợp hơn bà.

Tôi vô thức nhìn lên sân khấu, cô Uyển lúc này đang cười vô cùng rực rỡ nhìn cậu Ba. Trên mái tóc uốn xoăn đen mượt kia cũng có một chiếc kẹp tóc… giống y hệt với chiếc tôi đang cầm. Thế nhưng khác xa với tôi, cô Uyển lại kẹp nó rất hợp… thật sự là rất hợp.

Tôi chăm chú nhìn cậu Ba với cô Uyển, tôi không thấy cậu Ba cười nhưng biểu cảm kia cũng không phải là không vui. Trong phút chốc, tôi lại thấy tôi giống như một con lừa, đơn phương ngu ngốc tin vào lời nói của người phong lưu. Thử nhìn lại xem, hai người đang đứng trên sân khấu kia thật sự rất hợp, lại rất đẹp đôi, tôi có là gì mà dám suy nghĩ là sẽ chen ngang được vào mối quan hệ của họ. Đùa, suy nghĩ đó đúng là sai trái, quá là sai trái rồi.

Tôi quay mặt nhìn sang hướng khác, chiếc kẹp tóc cũng được cất vào trong. Có những thứ không hợp thì không nên miễn cưỡng, có những sự dịu dàng… vốn cũng không dành riêng cho một mình tôi!