Chương 6

Nghe Cố Văn Văn nói vậy, trong lòng tôi căng thẳng, tức khắc hiểu rằng cô ấy đang thử Tống Dữ.

Nhưng Tống Dữ không biết hôm nay là sinh nhật của tôi, sao có thể chuẩn bị quà cho tôi chứ?

Tôi sợ Tống Dữ không xuống đài được, vội vàng nháy mắt với anh ấy mấy cái, đang định nói với mọi người rằng Tống Dữ đã tặng quà cho tôi rồi.

Nhưng anh ấy lại đứng dậy.

Tôi: ......

"Ban đầu tôi định tặng quà riêng cho vợ tôi, nếu mọi người đặc biệt đến đây chúc mừng sinh nhật cô ấy, vậy tôi sẽ tặng quà dưới sự chứng kiến

của mọi người..." Lúc anh ấy nói chuyện, đôi mắt đào hoa chưa bao giờ rời khỏi tôi .

... làm sao đây, tôi, tôi, tôi sắp đỏ bừng cả mặt nữa rồi!

Tống Dữ nói xong, đột nhiên quỳ một chân ở trước mặt tôi, nhìn tôi với ánh mắt ấm áp và đầy tình cảm: "Vợ, chúc mừng sinh nhật..."

Đám bạn thấy vậy, có người bắt đầu hoan hô, có người bắt đầu huýt sáo.

Bầu không khí đã nóng lên rồi, thành thật mà nói, tôi thực sự không thể nghĩ ra thứ gì có thể tạm thời lấy ra sử dụng trong tình huống này, thứ được gọi là "quà tặng" có thể đánh lừa đám người Cố Văn Văn.

Tôi đoán mò quà tặng anh ấy nói hẳn là một nụ hôn nhỉ? Trừ cái đó ra thì không có thứ nào tốt hơn.

Thế là tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngẩng mặt lên, mím môi...

Đã qua một lúc lâu rồi mà tôi vẫn chưa nhận được nụ hôn như đã dự đoán.

Thay vào đó, tôi lại nghe thấy tiếng kêu đầy kinh ngạc của Cố Văn Văn.

Sau đó tôi cảm thấy trên cổ hơi lành lạnh...

Tình huống gì đây?

Tôi vội vàng mở mắt ra, đưa tay chạm lên cổ mình.

Cảm giác mát lạnh, trơn trơn, như là...

"Má ơi, sợi dây chuyền này đẹp quá!" Cố Văn Văn nhìn tôi kinh ngạc.

Một số bạn nữ khác cũng vây quanh, rất nhanh đã có người nhận ra đây là dòng LOVE của Cartier.

Tôi cũng ngạc nhiên đến ngây người, quay đầu nhìn Tống Dữ vừa đeo sợi dây chuyền cho tôi.

Sợi dây chuyền này ở đâu ra vậy? Chẳng lẽ anh ấy là ảo thuật gia à?

Lúc này đã có người bắt đầu cổ vũ tôi hôn Tống Dữ. Bọn họ nói chồng đã tặng một món quà tuyệt vời như vậy, chẳng lẽ tôi không nên bày tỏ một chút sao?

Tôi: "......"

Đây là bạn bè kiểu gì vậy, ai nấy cũng đều quá đáng quá đi?

Tôi không hôn, đám bạn vẫn còn cổ vũ.

Tôi ngơ ngác nhìn Tống Dữ, có chút không biết làm thế nào.

Một giây tiếp theo, Tống Dữ đã giữ chặt gáy tôi, môi tôi áp chặt vào bờ môi ấm áp của anh!