Sau khi Lục Tắc Hiên trở về phòng mình, máy liên lạc vừa lúc sáng lên, là tin nhắn đến từ bạn tốt Medis: “Đây là tư liệu tất cả thành viên tham gia vũ hội năm 494 cậu muốn, nhớ rõ lúc về mời tôi ăn cơm.”
Lục Tắc Hiên: “Cảm ơn.”
Medis là bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên với Lục Tắc Hiên, so với Lục Tắc Hiên thì lớn tuổi hai tuổi, trước mắt nhận chức tại trung tâm tình báo Liên Bang, là trưởng khoa khoa tình báo.
Lục Tắc Hiên mở danh sách ra nhìn kỹ một lần, tên họ, tuổi, chiều cao cân nặng, bối cảnh gia đình cùng thành tích các dẫn đường, tất cả đều bày ra rành mạch, ngay cả hướng đi sau khi tốt nghiệp cũng được liệt kê đến rành mạch, tỷ như cùng ai kết hôn, sinh ra mấy hài tử, làm việc tại đơn vị nào…… Tư liệu của trưởng phòng tình báo quả nhiên vô cùng đầy đủ.
Tham gia vũ hội tốt nghiệp năm ấy tổng cộng có 186 dẫn đường, trong đó có 124 người tại vũ hội tìm được lính gác bạn đời của mình, những dẫn đường sau khi kết hôn với lính gác xong thường sẽ không cách người yêu mình quá xa, những người này tạm thời có thể loại trừ. Dư lại 62 người cũng không có người nào ngoài ý muốn tử vong, mất tích, trước mắt đều công tác ở các bộ phận tại Thủ Đô Tinh, đều có dấu vết để lại, nhìn không ra điểm gì đáng ngờ.
Kỳ quái, chẳng lẽ thật sự là do mình suy nghĩ nhiều?
Lục Tắc Hiên cau mày lại lần nữa tìm kiếm ký ức trong đầu, người tham gia vũ hội lần đó quá nhiều, có rất nhiều lính gác cùng dẫn đường khiêu vũ trên sân nhảy, bữa tối tự phục vụ bày chung quanh cũng tỏa ra hương thơm của mình, đủ loại hơi thở dẫn đường cùng mùi hương đồ ăn trộn lẫn bới nhau, muốn phân biệt rõ ràng hương vị dẫn đường trên một người nào đó cũng không dễ dàng. Mùi hương vừa trong trẻo và lạnh lẽo này ngửi được trên người người nào, Lục Tắc Hiên hoàn toàn không có ấn tượng.
Tư liệu cục tình báo đưa tới cũng không có khả năng sai sót.
Có lẽ thật sự là trùng hợp?
Hương thơm dẫn đường ngửi được năm đó cùng hương dẫn đường của Dụ Nhiên có chút tương tự, cũng có thể là hai người khác nhau?
Trước mắt xem ra chỉ có thể giải thích như vậy.
Lục Tắc Hiên xoa xoa huyệt thái dương trướng đau, vào phòng tắm nhanh chóng tắm rửa, thay một thân quần áo sạch sẽ.
Lúc này Moore cũng vừa mới vội vàng trở về vừa lúc gặp phải Dụ Nhiên đi qua đi lại ở cửa tinh hạm, thiếu niên tựa hồ có chút nôn nóng, sau khi nhìn thấy Moore, hai mắt cậu sáng ngời, nhanh chóng tiến lên hỏi: “Bác sĩ Moore, nghe tướng quân nói người của hiệp hội dẫn đường buổi chiều sẽ tới đón em, em có thể về nhà một chuyến sao? Em muốn tìm một món đồ, là di vật của ba mẹ em lưu lại.”
Tinh thần thể bạch hồ nhìn thấy Moore cũng vô cùng vui vẻ, chạy tới dùng đầu cọ cọ ống quần Moore, tỏ vẻ tin cậy cùng yêu thích.
Moore mỉm cười cúi người, sờ sờ cái đầu lông xù xù của tiểu hồ ly, nói: “Đương nhiên có thể. Cần anh tìm người đưa em đi không?”
Vừa dứt lời, liền nghe phía sau vang lên thanh âm Lục Tắc Hiên: “Tôi đưa cậu ấy đi, thuận tiện bảo hộ cậu ấy.”
Dụ Nhiên: “……”
Nói là bảo hộ, thật ra là giám thị đi?
Xem ra Lục Tắc Hiên vẫn như cũ không tin cậu, cái tên lính gác này cũng thật là phiền toái. Đáy lòng Dụ Nhiên có chút không vui, tiểu hồ ly cũng không cao hứng mà trốn phía sau Dụ Nhiên.
Lục Tắc Hiên đi đến bên người Dụ Nhiên, giải thích: “Cái cửa hàng bánh kem kia của em đã sụp, đi tìm đồ vật rất nguy hiểm, lỡ đâu bị thương tôi cũng khó nói với hiệp hội.”
Dụ Nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh. Ánh mắt lính gác thâm thúy, thần sắc lãnh đạm, lời nói ra lại không cho phép người ta cự tuyệt. Vị lính gác cấp S trẻ tuổi nhất trong lịch sử Liên Bang này, tựa hồ còn thông minh và cẩn thận hơn trong tưởng tượng. Nếu hắn anh đã khăng muốn đi theo, Dụ Nhiên đành phải gật gật đầu: “Vậy phiền toái tướng quân.”
Lục Tắc Hiên cùng Dụ Nhiên cùng nhau ra cửa.
Phần lớn lính gác có được thân thể cường kiện, Lục Tắc Hiên còn cao tới 1m95, dáng người thon dài cân xứng, cho người ta cảm giác uy hiếp mạnh mẽ. So sánh với dẫn đường đi bên cạnh chỉ cao 1m75, nhìn qua đơn thuần vô hại, tiểu hồ ly trên vai còn run bần bật, một bộ lo lắng hãi hùng.
Mưa to còn chưa ngừng lại, Lục Tắc Hiên mở ra một chiế dù đen rất lớn, tán dù còn rất săn sóc nghiêng về phía Dụ Nhiên, bảo đảm cậu sẽ không bị mưa tạt ướt. Dụ Nhiên ngoan ngoãn đi bên người nam nhân, hai người một đường không nói chuyện, thực mau liền đi bộ tới bên cạnh cửa hàng bánh kem.
Dụ Nhiên nhìn tòa nhà đã lún xuống trước mặt, nhíu nhíu mày: “Phòng ở sụp rồi, không biết đồ tôi muốn tìm còn có thể tìm được hay không.”
Thiếu niên đi qua, ở trong đám tạp vật hỗn loạn cúi đầu tìm kiếm. Lục Tắc Hiên hỏi: “Em muốn tìm thứ gì?”
“Một cái vòng cổ, là quà sinh nhật mẹ để lại cho tôi.” -Tựa hồ là do nhắc tới mẹ mình, thanh âm Dụ Nhiên nghe tới có chút hạ xuống.
Lục Tắc Hiên ngồi xổm xuống giúp cậu cùng nhau tìm kiếm, hai mắt nhạy bén của lính gác nhanh chóng đảo qua tòa nhà bị lún, một lát sau anh tìm thấy một sợi dây xích bị hòn đá đè lên nơi góc phòng. Lục Tắc Hiên mạnh mẽ đem hòn đá đẩy ra, lấy sợi dây xích bị chôn dưới đất, đưa đến trước mặt Dụ Nhiên hỏi: “Là cái này sao?”
“Thật tốt quá, chính là nó, cảm ơn!” - Đôi mắt Dụ Nhiên sáng lên, thật cẩn thận mà tiếp nhận vòng cổ, dùng tay áo xoa xoa tro bụi phía trên. Trên dây xích còn treo một mặt dây chuyền. Mặt dây có thể mở ra, bên trong kẹp một tấm ảnh rất nhỏ—— là ảnh chụp chung của một đôi vợ chồng chung niên Dụ Nhiên, ba người đều cười thực vui vẻ.
Dụ Nhiên nhìn ảnh chụp, hốc mắt không khỏi hơi hơi phiếm hồng: “Đây là ảnh chụp chung của người một nhà chúng tôi, mẹ đem nó làm thành vòng cổ coi như quà sinh nhật cho tôi, vốn là hy vọng người một nhà có thể bình bình an an cùng nhau sinh hoạt, không nghĩ tới, ngày sinh nhật đó……”
Dựa theo cách nói của Moore, ngày sinh nhật đó của Dụ Nhiên vừa lúc phát sinh sụp mỏ quặng, cha mẹ song song ly thế, tinh thần cậu dưới tác động của bi thương mà thức tỉnh thành dẫn đường.
Nhìn bộ dáng thiếu niên cơ hồ khổ sở muốn khóc ra, Lục Tắc Hiên nhất thời không biết nên an ủi như thế nào.
Nam nhân trầm mặc một lát, mới vụng về mà vươn tay, cứng đờ mà vỗ vỗ bả vai Dụ Nhiên: “Đừng khóc, người chết không thể sống lại, về sau sẽ có hiệp hội dẫn đường bảo hộ ngươi.” -Anh dừng một chút, bổ sung: “Nếu có gì cần hỗ trợ, cũng có thể tìm tôi.”
Dụ Nhiên hít hít cái mũi, nỗ lực khống chế cảm xúc, đem vòng cổ cẩn thận mang ở trên cổ. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tắc Hiên: “Đúng rồi, có một việc xác thật tôi cần thiếu tướng giúp đỡ.”
Lục Tắc Hiên sửng sốt một chút: “Chuyện gì vậy?”
Dụ Nhiên nói: “Tôi muốn đi bệnh viện tìm một người, tối hôm qua tôi thấy chị ấy bị thú đàn truy đuổi, nhưng mà tôi không kịp cứu cô ấy, không biết cô ấy thương thế thế nào.”
Nếu như cậu từ nhỏ đến lớn đều lớn lên ở đây, có bằng hữu thân nhân cũng không kỳ quái. Lục Tắc Hiên không hoài nghi, mang theo cậu xoay người đi bệnh viện.
Làm Lục Tắc Hiên ngoài ý muốn chính là, cửa bệnh viện lúc này bị vây quanh bởi mấy cái phóng viên, mà trưởng quan căn cứ Leonard đang ở cửa bệnh viện tiếp thu phóng viên phỏng vấn.
“Tối hôm qua căn cứ tao ngộ đột kích của thú tinh, vô cùng cảm tạ chiến đội Liệp Ưng kịp thời cứu viện! Đối với công dân Liên Bang gặp nạn tại tai nạn này, tôi xin chia buồn, tôi hứa hẹn tại đây, tôi xin cam đoan thân nhân của người gặp nạn sẽ được an bài thỏa đáng.”
“Trưởng quan Leonard, nghe nói tối hôm qua dân chúng bị thương nghiêm trọng đều được đưa vào khoang trị liệu, ngài còn giúp bọn họ chi trả phí dụng chữa bệnh, đúng không?”
“Đúng vậy. Mọi người đều biết, khoang trị liệu mở ra một lần đều phải tiêu phí vàn trăm vạn phí dụng. Nhưng là…… so với phí dụng tốn kém, tính mạng mỗi công dân càng quan trọng, là vô giá! Tôi đã an bài khoa tài vụ lấy ra tài chính cứu trợ trợ giúp dân chúng bị thương, chính phủ Liên Bang sẽ không từ bỏ bất kì công dân nào, cho dù bọn họ không phải tiến hóa giả, sinh mệnh bọn họ cũng quý giá như nhau!”
“Bạch bạch bạch”, chung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Dụ Nhiên cúi đầu, tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, khóe miệng lại đang âm thầm hơi giơ lên —— đoán trúng, gia hỏa này quả nhiên tới bệnh viện thăm người bệnh, còn kêu phóng viên truyền thông phát sóng trực tiếp phỏng vấn, dối trá kinh tởm đến mức khiến người ta buồn nôn.
Lục Tắc Hiên mặt vô biểu tình vòng qua phóng viên mà đi vào từ cửa hông. Anh đã thay một thân thường phục, cũng không bị người khác nhận ra. Dụ Nhiên cũng đi theo phía sau Lục Tắc Hiên từ cửa hông đi vào. Chỉ là khi đi ngang qua bên cạnh Leonard, cậu đột nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn đối phương một cái.
Chung quanh có rất nhiều phóng viên, Leonard cũng không nhận ra một ánh mắt nhìn hắn từ phía sau.
Không ai thấy được, trong bóng tối dưới mái hiên, một cái xúc tua mảnh khảnh màu đỏ giống như sợi tơ không một tiếng động lặng yên vươn dài về phía trước, nó tựa như mọc ra một đôi mắt, di chuyển hình chữ S trái phải tiến lên, từ dưới chân nhân loại chung quanh linh hoạt mà lướt đi, nhanh chóng quấn lên gót chân Leonard.
Hôm nay Leonard mặc một thân tây trang, lúc này xúc tua màu đỏ kia từ ống quần hắn chui vào, nhanh chóng leo lên, trong nháy mắt liền bò tới sau cổ Leonard. Sau đó tựa như mũi kim chui vào não hắn, chiếm cứ!
Leonard chỉ cảm thấy trong đầu “Ong” một tiếng, cảm giác kia giống như bị điện giật, làm hắn trong phút chốc mất đi năng lực tự hỏi.
Nhưng rất mau hắn liền khôi phục ý thức.
Leonard nghi hoặc mà lắc lắc đầu, tiếp tục ra vẻ bi thống mà diễn thuyết: “Động vật biến dị vì sao lại bất ngờ đánh vào căn cứ nhân loại, chuyện này trước mắt còn đang điều tra. Nhưng xin mọi người yên tâm, chúng ta sẽ dùng tốc độ nhanh nhất xây lại hàng rào điện xung quanh căn cứ, bảo hộ đại gia an toàn……”
Nam nhân thanh âm dần dần đi xa, Dụ Nhiên đi theo Lục Tắc Hiên đi vào khu nằm viện.
Lục Tắc Hiên hỏi: “Bằng hưu em muốn tìm tên là gì?”
Dụ Nhiên nói: “Chị ấy tên Vinh Oánh Oánh, là một cô gái có mái tóc dài màu đen, tướng quân từng gặp cô ấy chưa?”
Lục Tắc Hiên: “…… Cùng tôi vào.”
Cư nhiên đúng cô gái tôi hôm qua bị cự thú cắn đứt hai chân suýt chút nữa mất mạng. May mắn Lục Tắc Hiên kịp thời khởi động khoang trị liệu, phần dưới đầu gối bị cắn đứt của cô đã mọc ra tứ chi mới, chỉ là thần kinh cùng công năng của cơ bắp còn chưa hoàn toàn khôi phục. Nhưng nhất định trong vòng một tháng cô ấy có thể đi lại bình thường.
Lục Tắc Hiên mang theo Dụ Nhiên đi vào phòng bệnh số 1, sắc mặt cô gái nằm ở trên giường bệnh tuy rằng tái nhợt, nhưng nhìn qua tinh thần không tồi. Nhìn thấy Dụ Nhiên, cô lập tức giãy giụa ngồi dậy: “Nhiên Nhiên, em còn sống! Thật tốt quá!”
Dụ Nhiên đi qua nói: “Chị, Chị không sao chứ?”
Vinh Oánh Oánh nghẹn ngào nói: “Không sao, bọn họ đem chị đưa đi khoang trị liệu, chân chị đã không sao. Còn em?”
Dụ Nhiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Tắc Hiên một cái: “Là vị tướng quân này đã cứu em.”
Vinh Oánh Oánh vội vàng nói: “Cảm ơn tướng quân đã cứu em trai tôi, thật sự cảm ơn ngài!”
“Không có gì.” Lục Tắc Hiên nhìn về phía hai người: “Các người là…… Tỷ đệ?”
Dụ Nhiên nói: “Chị ấy là chị họ tôi. Đúng rồi, dì đâu?”
Vinh Oánh Oánh nói: “Đi mua thức ăn cho chị rồi.”
Dụ Nhiên gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chị, chiều nay người của hiệp hội dẫn đường sẽ tới đón em, về sau em phải đi Thủ Đô Tinh sinh hoạt…… Khả năng rất khó gặp mặt mọi người.”
Vinh Oánh Oánh ngẩn người, rất không nỡ mà nhìn về phía Dụ Nhiên: “Một mình em đi Thủ Đô Tinh, không thành vấn đề sao?”
Dụ Nhiên nói: “Hiệp hội dẫn đường sẽ an bài tốt mọi thứ. Em cũng không muốn rời đi nơi này, nhưng mà em đã thức tỉnh thành dẫn đường, chị cũng biết, em phải làm theo an bài của hiệp hội……”
Chị em hai người ở bệnh viện lưu luyến không rời mà cáo biệt.
Lục Tắc Hiên nhìn cảnh tượng này, hoài nghi nơi đáy lòng với Dụ Nhiên lại giảm bớt vài phần.
Cậu có cha mẹ, có thân nhân, còn có kinh nghiệm cuộc sống, nếu muốn giả tạo tất cả những thứ này, cái giá phải trả quá lớn. Mặc dù dẫn đường cao cấp có thể chế tạo ảo cảnh tinh thần, sửa chữa ký ức của mình, cậu cũng không có khả năng thay đổi ký ức mọi người bên người.
Một lát sau, mẹ Vinh Oánh Oánh đã trở lại, nghe nói Dụ Nhiên phải đi, cũng thực luyến tiếc. Dụ Nhiên cùng thân nhân nghiêm túc từ biệt, ước chừng nửa giờ sau cậu mới đứng lên, nhỏ giọng nói với Lục Tắc Hiên: “Được rồi, chúng ta trở về đi.”
Thời điểm hai người ra cửa, Leonard cùng phóng viên hắn mời đến đã không còn nữa. Vị trưởng quan này tới cửa bệnh viện nhận phỏng vấn, quả nhiên chỉ là diễn kịch.
Lục Tắc Hiên nhíu nhíu mày, mang theo Dụ Nhiên trở lại trên tinh hạm.
Mới vừa bước lên tinh hạm không lâu, đột nhiên có cái lính gác vội vã mà chạy tới, báo cáo: “Đội trưởng Lục, đã xảy ra chuyện!”
Lục Tắc Hiên quay đầu lại: “Như thế nào?”
Lính gác nói: “Cái trưởng quan Leonard kia, vừa rồi mang phóng viên đi nhà mình ghi hình, kết quả trượt chân rớt xuống cầu thang, ngã chết.”
Lục Tắc Hiên: “……”
Anh theo bản năng mà quay đầu lại nhìn về phía Dụ Nhiên, đối diện đôi mắt thiếu niên mờ mịt vô tội.
Đáy lòng Lục Tắc Hiên dâng lên một loại cảm giác rất quái dị. Từ thời gian mà suy đoán, khi Leonard tử vong, anh cùng Dụ Nhiên hẳn là đang ở bệnh viện cùng thân nhân từ biệt.
Này…… Thật sự là một việc ngoài ý muốn sao?