Sau khi Moore trở lại phòng chỉ huy, cậu ta lập tức nhắn tin cho Lục Tắc Hiên: “Tôi vừa nhìn thấy ký ức trong thế giới tinh thần của Dụ Nhiên, cách đây không lâu em ấy đã tận mắt nhìn thấy cái chết của ba mẹ mình, thế giới tinh thần đã chịu kí©h thí©ɧ, thức tỉnh thành dẫn đường. Em ấy chỉ là một cô nhi đáng thương thôi.”
Lục Tắc Hiên trả lời: “Bên phía hiệp hội nói thế nào?”
Moore: “Họ nói nhờ tôi trước cứ chăm sóc cậu ấy, ngày mai sẽ cử người tới đón.”
Lục Tắc Hiên nhìn tin nhắn trên máy liên lạc, hơi chút suy tư.
Moore là dẫn đường cấp A, anh lẽ ra nên tin tưởng phán đoán của Moore. Nhưng không biết sao, Lục Tắc Hiên luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Vừa rồi khi anh cứu Dụ Nhiên có ngửi được mùi hương của dẫn đường, cái loại hương thơm lạnh lẽo tươi mát này, thập phần đặc biệt…… Anh tựa hồ từng ngửi được ở nơi nào đó.
Lục Tắc Hiên cẩn thận tìm tòi ký ức mình, từ sau khi tốt nghiệp quân đội từ 5 năm trước, anh liền tiếp nhận chức vụ đội trưởng chiến đội Liệp Ưng, mấy năm nay vẫn luôn ở bên ngoài chấp hành các loại nhiệm vụ, dẫn đường tiếp xúc nhiều nhất chỉ có Moore cũng như anh tốt nghiệp từ trường quân đội.
Nói cách khác, nếu anh thật sự từng ngửi được mùi dẫn đường của Dụ Nhiên, cầy cũng là ở 5 năm trước.
Trước khi chưa tiếp nhận chức vụ đội trưởng, Lục Tắc Hiên ở Thủ Đô Tinh gặp qua rất nhiều dẫn đường. Ví dụ như vũ hội tốt nghiệp chính là nơi rất nhiều dẫn đường tụ tập.
Đại học Thủ Đô Tinh có một truyền thống, mỗi năm đều sẽ tổ chức một lần “Vũ hội giao lưu của sinh viên tốt nghiệp”, các trường học sẽ chọn lựa ra một đám sinh viên tốt nghiệp ưu tú tham gia, có thể đi vũ hội tốt nghiệp đều là lính gác cùng dẫn đường cấp A trở lên.
Tên là vũ hội, kỳ thật càng giống như một đại hội xem mắt.
Bởi vì lính gác cùng dẫn đường ưu tú sau khi kết hôn sẽ càng dễ sinh ra thế hệ sau tiến hóa càng mạnh, chính phủ Liên Bang hy vọng nhóm tiến hóa giả vừa mới tốt nghiệp có thể mau chóng tìm được bạn lữ của mình, cũng sinh ra đời sau càng mạnh mẽ.
Những lính gác và dẫn đương quen biết rồi kết hôn thông qua vũ hội tốt nghiệp nhiều không đếm xuể.
Năm đó khi Lục Tắc Hiên tham gia vũ hội cũng không gặp được một dẫn đường thích hợp. Anh là lính gác cấp S duy nhất tại buổi vũ hội kia, phẫn lớn các dẫn đường đều rất sợ anh, một ít người đánh bạo tới gần cũng bị ánh mắt lạnh băng của anh dọa chạy.
Vũ hội lần đó có rất nhiều dẫn đường ưu tú tham gia. Hình như anh từng ngửi thấy mùi hương này trong đám người đó.
Lính gác cấp S có được khứu giác nhạy bén nhất trong tất cả lính gác, anh sẽ không nhớ lầm.
Moore tuy rằng đã tiến vào thế giới tinh thần của Dụ Nhiên, cũng từng nhìn thấy ký ức của cậu, thế nhưng Moore xem nhẹ một cái mấu chốt ——dẫn đường cấp S có được tinh thần lực cực kỳ cường đại, bọn họ có thể chế tạo “ảo cảnh tinh thần”, thậm chí sửa chữa một phần ký ức. Những thứ nhìn thấy trong thế giới tinh thần của họ, chưa chắc đã là sự thật.
Lục Tắc Hiên tự hỏi một lát, có lẽ khí vị dẫn đường năm đó ngửi được vừa lúc tương tự Dụ Nhiên, đây là trùng hợp. Hoặc là anh thật sự từng gặp người này, mà tất cả mọi thứ theo lời Dụ Nhiên, đều là nói dối bịa đặt. Nếu là trường hợp thứ hai, Dụ Nhiên ít nhất là dẫn đường cấp S trở lên, tinh thần lực so Moore cao hơn quá nhiều, mới có thể nhẹ nhàng giấu diếm được Moore.
Dẫn đường cấp S trong Liên Bang trước mắt có không đến mười người, đều là những nhân vật đứng đầu các ngành nghề. Lục Tắc Hiên ở trong đầu nhanh chóng lướt qua tên của bọn một lần họ, không có một người nào giống Dụ Nhiên. Huống hồ, tròng mắt một đen một đỏ Dụ Nhiên rất dễ nhận ra. Nếu cậu thật sự là dẫn đường cấp S, tại sao anh chưa từng nghe qua?
Lục Tắc Hiên mở ra máy liên lạc, phát một tin nhắn cho một người: “Giúp tôi tra một chút, tinh lịch năm 494 danh sách tất cả dẫn đường tham gia vũ hội tốt nghiệp Thủ Đô Tinh.”
Đối phương rất nhanh đã nhắn lại: “Chậc, tên lính gác độc thân bằng thực lực như cậu sao lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với dẫn đường?”
Lục Tắc Hiên không để ý anh ta trêu chọc: “Mau chóng gửi kết quả cho tôi.”
“Được, bao giờ về Thủ Đô Tinh nhớ mời tôi ăn cơm.”
Sau khi tất thiết bị liên lạc lại, Lục Tắc Hiên tạm thời buông lỏng nghi hoặc nơi đáy lòng, bước nhanh về phía trước.
Mưa to còn chưa ngừng lại, bên ngoài căn cứ nhân loại đã bị cự thú dẫm đạp thành một mảnh hỗn độn, không ít kiến trúc bị sập, gia tăng không ít khó khăn cho đội cứu viện.
Chiến đội Liệp Ưng chia làm ba tổ chính cứu hộ người sống sót, trong nháy mắt liền từ c phía dướikiến trú đào ra mười mấy người sống sót, đưa bọn họ đi tập trung ở quảng trường khu an toàn.
Tinh cầu B73 tài nguyên phong phú, nhưng hoàn cảnh ác liệt, khí hậu rét lạnh, chất lượng không khí rất kém, một năm có 300 ngày đều đang mưa, cũng không thích hợp cư trú. Căn cứ được xây dựng ở đây chỉ là loại thị trấn nhỏ chứa được khoảng 10 vạn người. Người sinh sống ở chỗ này phần lớn là công nhân thược các công ty khác thác và người nhà của họ.
Liên Bang phái một một đội lính gác phụ trách nhiệm vụ bảo vệ, hơn nữa bổ nhiệm mmootj vài quan chức chính phủ phụ trách giám sát.
Lục Tắc Hiên mang theo hai thân vệ một đường đi về phía tây, đi vào khu vực người trong chính phủ sinh sống. Điều kí lạ chính là khi quân đoàn Liệp Ưng cứu viện cũng không phát hiện được địa điểm đóng quân cho quân đội, nếu như nhớ không lầm thì bộ đội đóng quan nơi này hẳn là lệ thuộc “quân đoàn Nhật Diệu”.
Ánh mắt Lục Tắc Hiên đảo qua tòa nhà căn cứ chính phủ trong bóng đêm, anh nghe được tiếng tim đập hết lần này đến lần khác truyền tới, hiển nhiên có rất nhiều người trốn ở chỗ này.
Lục Tắc Hiên tiến lên một bước, cất cao giọng nói: “Người bên trong nhanh mở cửa, chiến đội Liệp Ưng đã tiến tới cứu viện.”
Rầm một tiếng, cửa bị mở ra, vài người cầm ô, nơm nớp lo sợ mà đi ra.
Đi tuốt đàng trước chính là một nam nhân trung niên ước chừng 45 tuổi, hắn có một khuôn mặt mượt mà, hình thể to mọng, khi đi đường thịt bụng đều đong đưa, hắn mồ hôi đầy đầu mà đi đến trước mặt Lục Tắc Hiên, nắm lấy tay Lục Tắc Hiên, tựa như nhìn thấy người thân kích động mà hô: “Lục tướng quân, thật tốt quá, các ngươi rốt cuộc tới rồi!”
Lục Tắc Hiên bất động thanh sắc mà đem tay rút về: “Trưởng quan Leonard, đã lâu không gặp.”
Leonard, quan viên Liên Bang cắt cử đến căn cứ B73. Căn cứ xảy ra chuyện, hắn thì hay rồi, không đi cứu viện, ngược lại cùng một đám thuộc hạ lén lút trốn ở chỗ này, hơn nữa đem số lượng lính gác không nhiều lắm toàn bộ điều động lại đây bảo hộ bên người hắn —— trách không được hiện trường cứu viện ngay cả một lính gác địa phương cũng không có, hóa ra đều bị hắn gọi tới nơi này.
Khi cự thú nhảy vào căn cứ nhân loại không gặp được bất kì sự chống cự nào, này cũng dẫn tới cư dân bên ngoài căn cứ thương vong thảm trọng.
Ánh mắt Lục Tắc Hiên lạnh lùng đảo qua nhóm lính gác cầm súng bảo hộ Leonard, những tên lính gác đó tựa hồ cũng biết tai vạ đến nơi lại trốn đi làm rùa rụt đầu thật sự rất trơ trẽn, có chút người hổ thẹn mà cúi đầu, có chút người da mặt dày dời tầm mắt.
Leonard ho khan một tiếng, làm bộ quan tâm hỏi: “Tướng quân, tình huống bên ngoài căn cứ thế nào?”
Lục Tắc Hiên lạnh nhạt nói: “Thương vong thảm trọng.”
Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Bên cạnh có người tới hoà giải: “Kia, những quái vật kia thì sao? Đã đuổi đi rồi sao?”
Thân vệ bên cạnh Lục Tắc Hiên liếc mắt nhìn tên kí, lạnh lạnh mà nói: “Yên tâm, tướng quân chúng ta đánh chết thủ lĩnh chúng nó, quái vật đã lui lại, không uy hϊếp tới các ngươi.”
Chung quanh vang lên thanh âm nhẹ nhàng thở ra vô cùng đồng đều.
Leonard xoa xoa mồ hôi trên trán, đầy mặt tươi cười: “Không hổ là chiến đội Liệp Ưng, khụ khụ, nhanh như vậy liền giải quyết xong những quái vật đó, thật là vất vả, vất vả……”
Lục Tắc Hiên thấp giọng đánh gãy hắn: “Trưởng quan, ta muốn mượn khoang trị liệu của căn cứ.”
Leonard ngẩn người: “Khoang trị liệu? Là nhóm lính gác chiến đội bị thương sao?”
Lục Tắc Hiên nói: “Không phải. Chỉ là cư dân bên ngoài căn cứ bị thương thảm trọng, nếu không có khoang trị liệu khẩn cấp cứu trị, chỉ sợ bọn họ sống không qua được đêm nay. Ta muốn nói, trưởng quan cũng không hy vọng nhìn thấy những cư dân đó vô tội uổng mạng đi?”
Leonard cười gượng hai tiếng: “Đó là, đó là đương nhiên. Bất quá, khởi động khoang trị liệu một lần nói, phí dụng có điểm cao a……”
Lục Tắc Hiên nói: “Tình huống cứu trợ khẩn cấp, phí dụng có thể từ tài chính dự toán khấu trừ, đúng không?”
Leonard á khẩu không trả lời được. Biểu ình kia, cứ như sống sờ sờ xé một miếng thịt trên người hắn ta.
Viện khoa học Liên Bang nghiên cứu ra khoang trị liệu kiểu mới, chỉ cần người chưa chết, dù thân thể bị tổn thương nghiêm trọng đều có thể nhanh chóng chữa trị. Chẳng qua, giá cả khoang trị liệu rất cao, phí dụng đều là tính toán bằng giây, dùng một lần mất vài trăm vạn tinh tệ, người bình thường căn bản không đủ sức!
Lấy khoang trị liệu đi cứu mạng những cái tiện dân đó? Kinh phí còn bắt hắn bỏ ra? Leonard thật sự trăm ngàn lần không muốn. Những cái mạng đó ở trước mặt hắn mẹ nó đều không chút giá trị.
Bất quá, đối diện ánh mắt lạnh nhạt của lính gác cấp S ệ, lại nghĩ đến cự thú đáng sợ, vạn nhất chúng nó lại trở về đâu? Tạm thời còn không thể đắc tội cái tên họ Lục này…… trán Leonard chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, vội nói: “Không thành vấn đề, tôi lập tức an bài cứu trị.”
Lục Tắc Hiên nhìn về phía hộ vệ phía sau hắn, nói: “Các ngươi cùng ta đi hỗ trợ, đi giải quyết hậu quả của các ngươi.”
Một đám lính gác bảo hộ bên người Leonard rốt cuộc có việc làm, đi theo Lục Tắc Hiên đi vào phụ cận quảng trường lâm thời xây dựng cứu viện.
Hình ảnh trên quảng trường thảm không nỡ nhìn, trong đó có mấy người bị thương cực kì nghiêm trọng. Một bé gái bị cự thú cắn đứt hai chân, còn có một nam nhân nội tạng đều rớt ra ngoài, chỉ còn một hơi.
Moore mặc áo khoác trắng đang nhanh chóng xử lý vết thương, Lục Tắc Hiên đi đến trước mặt cậu ta, thấp giọng nói: “Vất vả. Leonard đồng ý bắt đầu dùng khoang trị liệu, khoang trị liệu trên tinh hạm Liệp Ưng cũng khởi động đi, trước tiến cứu những người bệnh nghiêm trọng nhất.”
“Đã rõ, tôi sẽ căn cứ mức độ nghiêm trọng chia bọn họ ra, có nguy hiểm sinh mệnh lập tức cứu trị, một ít người bệnh chỉ bị ngoại thương có thể chờ một chút.” Moore ngẩng đầu nhìn không trung, nói: “Trời vẫn luôn mưa to, miệng vết thương dễ bị nhiễm trùng. Kiến trúc bên ngoài căn cứ đều tổn hại, tìm một nơi nào đó ấm áp cho những người này thôi.”
“Dùng cáng nâng bọn họ đến bệnh viện bên kia.” Lục Tắc Hiên chỉ một kiến trúc được treo chữ thập đỏ phía trước.
Điều kiện chữa bệnh trên hoang tinh hữu hạn, bệnh viện cũng chỉ có mấy cái bác sĩ hộ sĩ ít ỏi, lượng lớn người bệnh dũng mãnh tiến vào làm cho bọn họ luống cuống tay chân.
Cũng may có Moore chỉ huy, tinh thần lực hệ chữa khỏi cường đại của Moore vào lúc này phát huy tác dụng, những người khủng hoảng do bị thương nghiêm trọng dưới sự trấn an của cậu ta cảm xúc dần dần bình tĩnh trở lại, đối công tác của bác sĩ cực kì phối hợp.
Cô gái bị chặt đứt hai chân nằm trên cáng, trên mặt tràn đầy nước mắt, nữ nhân trung niên gắt gao ôm bả vai cô, nghẹn ngào an ủi nói: “Oánh Oánh, không sao,mẹ sẽ mua xe lăn tốt nhất cho con…… Có thể giữ được mạng đã rất khó có được……”
Nam nhân nội tạng bị rớt ra bên ngoài, bên cạnh có một bé trai vẫn luôn nắm chặt tay hắn: “Ba ba! Mau cứu ba ba con……”
Moore đi đến giữa những người bệnh, an ủi: “Không cần lo lắng, bệnh viện đang khởi động khoang trị liệu, các ngươi sẽ không có việc gì.”
Nghe thấy khoang trị liệu, hai mắt một đám người lập tức sáng lên. Nhưng theo sát, trong đám người vang lên một thanh âm thống khổ: “Chính là, khoang trị liệu quá quý!” “Đúng vậy, phí chữa bệnh cao như vậy, chúng ta căn bản không đủ sức……”
Leonard lúc trước ra giá cao để bệnh viện nhập về vài cái khoang trị liệu, là lo lắng mình cùng người nhà một ngày nào đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dưới tình huống khẩn cấp lấy ra cứu mạng. Leonard đi theo Lục Tắc Hiên đi vào đại sảnh khám gấp vừa lúc nghe thấy được những câu đó. Trong lòng nhịn không được phun tào: Lũ người này còn không chết đi, còn lãng phí tài nguyên khám bệnh của hắn.
Lục Tắc Hiên nhìn về phía người bệnh cùng nhóm người nhà, nói: “Đại gia yên tâm, tất cả phí dụng khoang trị liệu sẽ quỹ cứu trợ của trưởng quan Leonard hoàn toàn chi trả.”
Mọi người thụ sủng nhược kinh mà nhìn về phía Leonard: “Cảm ơn trưởng quan!”
Leonard: “…………”
Mặt ngoài tươi cười, đáy lòng lại đem Lục Tắc Hiên thăm hỏi mấy chục lần.
Công tác cứu viện khẩn trương traaitj tự tiến hành.
Thời gian sắp tới hừng đông, mấy người bị trọng thương đã nhờ vào khoang trị liệu vượt qua nguy hiểm, những người bệnh khác cũng được an bài thỏa đáng.
Lục Tắc Hiên bận rộn một suốt đêm, rốt cuộc đã về tinh hạm Liệp Ưng.
Lục Tắc Hiên nhanh chân đi về hướng phòng mình, lại ở hành lang thấy được dẫn đường được cứu tối hôm qua. Thiếu niên tựa hồ vừa mới tỉnh ngủ, một bộ còn buồn ngủ, tóc lộn xộn, vẻ mặt mang theo một tia mờ mịt, mặt ngoài nhìn qua chính là một tên nhóc đơn thuần, vô tội.
Lục Tắc Hiên đột nhiên hỏi: “Cậu tốt nghiệm Tinh lịch năm 494 đúng không?”
Dụ Nhiên hoang mang mà gãi gãi đầu: “Anh là nói tốt nghiệp sơ trung sao? Tôi tốt nghiệp sơ trung là tinh lịch năm 496, năm 499 tốt nghiệp cao trung.”
Phản ứng rất nhanh, cũng không có do dự, không giống như nói dối.
Lục Tắc Hiên tiến lên một bước, nhìn chằm chằm đôi mắt cậu, tiếp tục hỏi: “Cậu từng nghe qua ảo cảnh tinh thần của dẫn đường cấp S chưa?”
Dụ Nhiên lắc đầu: “Chưa từng nghe nói qua.”- Cậudừng một chút, lại hiếu kỳ nói: “Ảo cảnh tinh thần? Đó là cái gì?”
Lục Tắc Hiên: “……”
Cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt thiếu niên, cậu vẫn như cũ một bộ lo lắng sợ sệt, tựa hồ có chút sợ hãi Lục Tắc Hiên. Đôi mắt cậu vẫn như cũ thanh triệt sáng ngời, chân thành tha thiết thẳng thắn thành khẩn, nhìn không ra “Nói dối chột dạ”chút nào. Tinh thần thể của cậu cũng bị Lục Tắc Hiên dọa tới mức súc thành một cục lông, ghé vào trên vai chủ nhân không dám ngoi đầu.
Chẳng lẽ thật sự là mình đa tâm?
Sao có thể có người ngụy trang đến loại trình độ này, liền tinh thần thể đều không hề sơ hở, thậm chí có thể giấu diếm được sức quan sát rất tỉ mỉ của lính gác đỉnh cấp?
Lục Tắc Hiên ở hiện trường cứu viện một đêm không ngủ, lúc này đã vô cùng mỏi mệt, anh cũng không tiếp tục hỏi thiếu niên, từ bên người thiếu niên lướt qua, nhàn nhạt nói: “Về sau cậu sẽ biết. Chiều nay người của hiệp hội dẫn đường dẽ đến đón cậu, cậu chuẩn bị chút đi.”
Dụ Nhiên gật đầu: “Vâng, cảm ơn tướng quân.”
Hai người đi thoáng qua, tiểu hồ ly trên vai Dụ Nhiên dường như sợ hãi hơi hơi run run da lông trên người, diễn thật sự chi tiết.
“Anh ta cũng chưa tin tưởng ngài.” Cửu Vĩ Hồ ở trong đầu nói.
“Ừ, trực giác lính gác thật phiền toái.” Dụ Nhiên ở trong đầu đáp lại: “Hiệp hội dẫn đường người buổi chiều sẽ tới đây, thời gian không nhiều lắm, trước hết nghĩ biện pháp tìm ra vị trí Leonard.”
-----editor không thèm nói nhỏ-----
Ngồi edit mà tức sắp chết, ăn cơm của dân bóc lột của dân, có việc kiếm cho tốt ngủ, ** nó chứ thứ u nhọt xã hội. Cũng không phải thánh mẫu gì, chỉ là làm phát bực thôi.
Đầu truyện thì khá nhạt, sau này thụ vô quân đoàn của công rồi thì sẽ vui hơn…theo mọi mặt =)).
Chuẩn bị tàn sát thui nèo~~