Chương 2: thiếu niên có đôi "dị đồng"



Lục Tắc Hiên nhìn về phía chung quanh, bên cạnh thùng rác cách đó không xa có một cánh tay con người, thân thể cùng những bộ phận khác không rõ tung tích; góc đường bên phải là thi thể một đứa bé, trước khi chết đứa bé có vẻ quá mức hoảng sợ, tròng mắt trừng lớn cơ hồ muốn rớt khỏi hốc mắt; bên cạnh còn có mấy thi thể bị dã thú giẫm nát thành bùn, huyết nhục mơ hồ, nội tạng rơi rụng đầy đất.

Nơi nơi đều là chân tay cùng các cơ thể bị cụt. Hiển nhiên, nhân loại nơi này vừa mới trải qua trận tàn sát của thú tinh.

Nhóm lính gác của chiến đội Liệp Ưng mặc dù đã nhìn quen những cảnh tượng khủng bố đáng sợ, tận mắt nhìn thấy một màn này, cũng không khỏi cảm thấy kinh hãi.

Mấy cái lính gác nhịn không được mắng ra: “Mẹ kiếp, đám thú tinh đó rốt cuộc đã ăn bao nhiêu người?”

“Bị chúng nó dẫm một chân, ngũ phủ lục tạng* đều bị dẫm nát đi!”

(Ngũ tạng: gồm 5 cơ quan là tâm (tim), tỳ (lách), phế (phổi), can (gan), thận (cật).

Lục phủ: gồm 6 cơ quan là đởm (mật), tiểu trường (ruột non), vị (dạ dày), đại trường (ruột già), tam tiêu (thượng tiêu, trung tiêu, hạ tiêu), bàng quang (bọng đái)).

“Tại sao chúng nó lại đột nhiên tập kích nhân loại?”

Loại cự thú kỳ quái này Lục Tắc Hiên cũng chưa từng gặp qua, trong cơ sở dữ liệu Liên Bang cũng không có bất kì thông tin nào về chúng nó.

Nhưng thông thường những sinh vật có hình thể thường hành động vụng về, đối với những lính gác tiến hóa về mặt tốc độ cũng không quá đáng sợ. Lục Tắc Hiên cầm lấy tai nghe vô tuyến, bình tĩnh ra lệnh: “Chim ruồi, đi tới khu vực giữa đàn thú điều tra, nhìn xem chúng nó có con đầu đàn hay không.”

“Đã rõ!” -Tai nghe truyền đến giọng nữ thanh thúy lưu loát.

Chim ruồi là danh hiệu của một lính gác nữ 24 tuổi, cô là trinh sát viên của chiến đội Liệp Ưng, có được thị giác cùng tốc độ hàng đầu trong nhân loại, tinh thần thể* của cô là một con chim ruồi hình thể linh hoạt, cô cũng rất am hiểu che giấu.

(Tinh thần lực dưới dạng cơ thể thực).

Sau khi thu được mệnh lệnh, nữ lính gác một thân trang phục chiến đấu màu đen quyết đoán quay đầu lại nhảy vào giữa đàn thú. Lính gác như chim nhỏ bay vào rừng rậm, nhẹ nhàng linh hoạt xuyên qua giữa đàn thú, đàn thú cũng không phát hiện cô gái có dáng người nhỏ nhắn vô cùng linh hoạt này ——tốc độ quá nhanh, tựa như một làn gió nhẹ xoạt qua bên chân.

Tai nghe vang lên thanh âm đội cứu hộ: “Đội trưởng, phát hiện một cái hầm ngầm tránh nạn, có rất nhiều học sinh trốn ở chỗ này!”

Lục Tắc Hiên nói: “Lưu lại hai người bảo hộ bọn họ, những người khác tiếp tục cứu hộ. đội 1 chú ý chặn tinh thú lại, đừng để cho chúng nó tiến lên!”

Chiến đội Liệp Ưng được huấn luyện theo tố, mọi người cũng đã hợp tác với nhau rất nhiều lần, giải quyết loại tinh thú “Chỉ số thông minh thấp” này cũng không khó. Chỉ là số lượng tinh thú quá nhiều, cứ giết từng con từng con một hiệu suất quá chậm. Huống chi căn cứ còn có lượng lớn nhân loại chờ đợi bọn họ cứu viện.

Lục Tắc Hiên tự hỏi một lát, dứt khoát triệu hồi ra “Tinh thần thể” của mình.

Tinh thần thể tựa như một loại sủng vật cộng sinh, trước sau làm bạn chủ nhân. Lính gác cùng tinh thần thể dẫn đường, ở một mức độ nhất định có thể biểu hiện ra năng lực cùng tính cách chủ nhân.

Tinh thần thể của Lục Tắc Hiên là một con chim ưng màu trắng có hình thể rất lớn, khi hai cánh mở ra có thể dài đến vài trăm thước (1 thước ≈33cm), cơ hồ có thể che trời. Nó dùng một đôi tròng mắt màu xám nhạt lẳng lặng nhìn chăm chú mặt đất, phảng phất như một con thần điểu (thần chim) cao cao tại thượng.

Trong nháy mắt nó xuất hiện trên bầu trời, bả vai Lục Tắc Hiên đột nhiên “Rầm” một tiếng xòe ra một đôi cánh chim màu trắng xinh đẹp, sau đó nam nhân thả người nhảy xuống*, lấy tốc độ tia chớp bay đến phía trên đàn thú.

( Chỗ này hơi cấn, ảnh ở trên mặt đất mà ảnh thả người nhảy xuống =_= , nếu nhảy lên thì không thể gọi là thả người được).

—— chia sẻ năng lực cùng tinh thầ thể, đây là dị năng lính gác cấp S mới có thể tiến hóa ra.

Lục Tắc Hiên ở phía trên đàn thú nhanh chóng lướt qua, liếc mắt một cái liền thấy được chiến hữu chim ruồi xen lẫn trong thú đàn phía dưới. Tốc độ cô thực mau, cũng không có kinh động thú đàn, bất quá cô chỉ là lính gác cấp A, không thể tiến hóa ra năng lực phi hành, trinh sát trên mặt đất rất khó thấy rõ toàn bộ hướng đi của đàn thú.

Lục Tắc Hiên ngưng mắt quan sát, thị giác nhạy bén khiến anh có thể nhìn rõ đàn thú phía dưới vô cùng rõ ràng. Mấy trăm con tinh thú đang chạy như điên về phía căn cứ của nhân loại, những con thú này hình thể khổng lồ, hành động vụng về nhưng lại ngay ngắn trật tự, tựa như bị điều khiển.

Đột nhiên, ánh mắt anh dừng lại trên người một con tinh thú có hình thể nhỏ hơn một vòng, da lông cũng đẹp hơn nhưng con khác, lại cẩn thận quan sát, phát hiện trái phải con tinh thú này có đồng loại luôn bên cạnh bảo hộ.

“Chim ruồi, phương hướng11 giờ, đi phía trước hơn 300 mét.”

Chim ruồi xen lẫn trong đàn thú lập tức căn cứ theo nhắc nhở đội trưởng, nhanh chóng tới gần mấy con tinh thú kia. Tai nghe thực mau truyền đến thanh âm thanh thúy của cô: “Đội trưởng, tìm được rồi!”

“Hành động.”

Lục Tắc Hiên vừa dứt lời, nữ lính gác trên mặt đất liền lấy ra đao điện từ luôn luôn tùy thân mang theo, dứt khoát lưu loát mà chém đứt chân trước thủ lĩnh tinh thú! Cơ hồ đồng thời Lục Tắc Hiên từ trên bầu trời đột nhiên đáp xuống, tốc độ lính gác nhanh như tia chớp, vững vàng mà dừng ở đỉnh đầu thủ lĩnh.

Trường đao trong tay anh hung hãn đâm xuống, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, trường đao sắc bén nháy mắt đâm sâu vào đầu cự thú, ngay lập tực, anh xoay mạnh cán đao, khởi động điện từ trên lưỡi đao, đem đầu con thú đốt cháy!

“Ngao ——”

Giữa thú đàn truyền đến tiếng tru chói tai, tất cả tinh thú tựa như thước phim bị dừng, bước chân bị đóng băng.

Sau đó, tinh thú mất đi lãnh tụ bắt đầu chạy trốn khắp nơi, âm thanh dẫm đạp ầm ầm khiến mặt đất cũng rung lên.

“Để chúng nó đi, đừng đuổi theo.” Lục Tắc Hiên mệnh lệnh về phía tai nghe.

“Đã rõ!”

Một lát sau, căn cứ nhân loại khắp nơi hỗn độn an tĩnh lại, tiếng bước chân thú đàn cuồng loạn càng lúc càng xa.

Lục Tắc Hiên thu hồi trường đao, đi tới trước mặt các chiến hữu.

Trải qua một hồi ác chiến, không ít lính gác trên mặt đều dính đầy máu tươi. Lục Tắc Hiên nhìn về phía mọi người, quan tâm nói: “Có người nào bị thương không?”

“Đội trưởng, có mấy huynh đệ bị thương nhẹ, không đáng ngại!”

Lục Tắc Hiên gật đầu: “Được, toàn thể thành viên chia làm ba đội, tiếp tục cứu hộ.”

Sau khi thủ lĩnh bị giết những con tinh thú kia ngay lạp tức lui lại? Nhìn thấy nguy cơ thuận lợi giải trừ, nhưng Lục Tắc Hiên lại cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy —— đột nhiên xuất hiện tinh thú xa lạ, khắp nơi đều lộ ra cổ quái. Bất quá, anh hiện tại cũng không thể phân tâm đi quan tâm những việc đó.

Lục Tắc Hiên xoay người tiến về phía căn cứ căn cứ.

Đột nhiên, anh ở trước cửa một cửa hàng bánh kem dừng bước chân —— nơi này tựa hồ có hơi thở dẫn đường. Tuy rằng thực mỏng manh, nhưng lính gác cấp S có khứu giác nhạy bén, vẫn để Lục Tắc Hiên nhanh chóng phát hiện được hương thơm từ dẫn đường.

Thân thể dẫn đường sẽ tản ra một loại đặc thù “Dẫn đường tố”(tố = hương thơm) , hương vị mỗi người đều không giống nhau, chỉ có tiến hóa giả mới có thể ngửi được. Giờ phút này Lục Tắc Hiên ngửi được chính là một cỗ mùi hương trong trẻo mà lạnh lẽo, tựa như là hương vị tuyết đầu mùa rơi trên cánh hoa mai, thấm vào ruột gan.

Bởi vì số lượng dẫn đường không bằng một phần mười số lính gác, bởi vậy chính phủ Liên Bang đối với dẫn đường phá lệ coi trọng, còn cố ý ban bố 《dự luật bảo hộ dẫn đường》, mỗi một cái dẫn đường đều sẽ đăng ký trong danh sách, được “Dẫn đường hiệp hội” ttaij Thủ Đô Tinh thống nhất quản lý.

Ngoại trừ những người giống như Moore tốt nghiệp học viên quân sự nên được phép xuất chinh , đại bộ phận dẫn đường đều sống tại Thủ Đô Tinh. Hoặc là phụ trách trị liệu cùng chải vướt tinh thần cho lính gác, hoặc là đi các loại viện nghiên cứu, làm một ít nhiệm vụ tinh vi, yêu cầu sử dụng não bộ cao.

Nơi có nguồn tài nguyên hiếm giống chòm sao Norma B73 sao có thể xuất hiện một dẫn đường xa lạ?

Lục Tắc Hiên tâm sinh nghi hoặc, nhanh chóng đi vào cửa hàng bánh kem.

Cửa hàng bánh kem đã bị cự thú đâm sụp, trong phòng một mảnh hỗn loạn.

Ánh mắt Nam nhân đảo qua phòng ốc tối tăm, thực mau liền phát hiện một cái động lớn bị dã thú đâm ra trong góc nhỏ.

Lục Tắc Hiên đi về phía cửa động, thả người nhảy xuống.

Đây là một gian hầm ngầm chất đầy tạp vật, bên trong đen nhánh một mảnh, nhưng lấy đôi mặt của Lục Tắc Hiên thị lực trong đêm tối cùng ban ngày cũng không khác nhau lắm, anh thực mau liền phát hiện một thiếu niên đang ngồi trong góc.

Thiếu niên dáng người mảnh khảnh, làn da có một loại tái nhợt bệnh trạng; mắt phải cậu là màu đen, mắt trái lại là màu đỏ, là “Dị đồng”* cực kỳ hiếm thấy. Thiếu niên hô hấp mỏng manh, hiển nhiên đã bị thương, một quả cầu màu trẳng nhỏ bằng một bạn tay năm bên chân cậu.

(Mọi người cứ hiểu là mắt hai màu nha, dị đồng dịch ra là không hoàn toàn giống nhau, nhưng để mắt hai màu kì lắm =_=).

——tinh thần thể thuộc về dẫn đường.

Lục Tắc Hiên cẩn thận phân biệt, mới nhìn rõ đó là một tiểu hồ ly lông xù.

Tinh thần thể yếu như vậy, xem ra tinh thần lực chủ nhân cũng không cao, có lẽ là dẫn đường cấp C yếu nhất?

Chim ưng màu trắng của Lục Tắc Hiên nhận thấy được tiểu hồ ly, có vẻ có chút kích động. Nó vỗ cánh rút nhỏ thân thể, muốn xuống dưới chơi cùng đối phương, lại nghe Lục Tắc Hiên ở trong đầu lạnh giọng mệnh lệnh nói: “Đừng tới đây, đừng dọa đến nó, tinh thần thể của cậu ấy quá hư nhược rồi.”

Tuyết ưng: “…… Nga.”

Lính gác cùng dẫn đường sẽ bản năng hấp dẫn lẫn nhau. Tinh thần thể của lính gác nhìn thấy tinh thần thể của dẫn đường cũng sẽ nhiệt tình mà muốn tới gần. Chỉ là, thực lực Lục Tắc Hiên cùng thiếu niên trước mặt chênh lệch quá lớn, con tiểu hồ ly đáng thương này có khả năng sẽ không chịu nổi tinh thần thể cấp S như tuyết ưng tới gần. Một khi tiểu hồ ly đã chịu kinh hách, tinh thần lực chủ nhân cũng có thể bị hao tổn.

Sau khi giấu đi tuyết ưng, Lục Tắc Hiên tận lực thu liễm khí thế trên người mình, đi đến trước mặt thiếu niên, ngữ khí ôn hòa mà nói: “Đừng sợ, tôi là lính gác thuộc đội cứu viện, tôi sẽ cứu em ra ngoài.”

Anh dứt lời liền vươn hai tay, đem thiếu niên dựa vào ven tường thật cẩn thận mà ôm ngang lên.

Thật là…… Quá nhẹ.

Trong lòng ngực Lục Tắc Hiên ôm một dẫn đường đối với anh mà nói thì “Nhẹ như lông chim”, động tác nhất thời có chút vụng về, sợ mình chỉ cần hơi chút vô ý liền đem cậu nhóc hơi thở thoi thóp này ngã chết.

Thiếu niên trong lòng ngực vẫn không nhúc nhích, chỉ là một đôi mắt ở trong đêm tối phá lệ trong trẻo. Cậu nhìn chằm chằm Lục Tắc Hiên một lát, sau đó như suy tư gì đó mà cúi đầu.

Hai tay Lục Tắc Hiên vững vàng ôm thiếu niên, trực tiếp từ cửa động tầng hầm ngầm nhảy ra ngoài.

Bên tai vang lên “Rầm” một tiếng thanh âm cánh chim mở ra. Lục Tắc Hiên nhảy lên, mang theo thiếu niên bay về phía trời cao. Cơn gió lạnh buốt kéo ytheo nước mưa đạp vào mặt thiếu niên, thiếu niên bị xối ướt hơi hơi nhíu mày, mở miệng hỏi: “Anh muốn mang tôi đi nơi nào?”

Lục Tắc Hiên cúi đầu, biểu tình thiếu niên tựa hồ có chút khó chịu, hắn vội vàng dùng áo khoác mình giúp thiếu niên chặn nước mưa, một bên thấp giọng giải thích: “Căn cứ 《dự luật bảo hộ dẫn đường Liên Bang》, phát hiện dẫn đường bị thương cần phải ưu tiên trị liệu. Tôi mang em đi tinh hạm Liệp Ưng, nơi đó có bác sĩ cùng khoang trị liệu, có thể làm vết thương của em nhanh chóng khôi phục.”

Thiếu niên gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Cái trán cậu bị thương, còn đang đổ máu.

Lúc này, máu vừa lúc chảy tới tròng mắt màu đỏ kia, lộ ra một loại yêu dị kỳ quái.

Lục Tắc Hiên cảm thấy trên người thiếu niên này nơi nào cũng lộ ra thần bí, hơn nữa, hương vị dẫn đường trên người thiếu niên rất quen thuộc, tựa như đã từng ngửi được ở đâu đó. Nhưng hiện tại không phải lúc truy vấn (truy hỏi, thẩm vấn) lai lịch đối phương, cứu người quan trọng. Nghĩ đến đây, Lục Tắc Hiên tăng nhanh tốc độ, trực tiếp bay về phía tinh hạm Liệp Ưng đang bay trên bầu trời.

Trong tinh hạm, làm tổ trưởng hậu cần, Moore đã sớm thu được tin tức từ đội trưởng Lục, trước tiên đứng ở cửa khoang ra vào đợi. Thấy đội trưởng Lục ôm một thiếu niên đầy mặt toàn máu vội vã mà đi vào, Moore không khỏi ngẩn người: “Đội trưởng Lục đội, đây là……”

Lục Tắc Hiên nói: “Phát hiện một dẫn đường bị thương.”

Dẫn đường? Moore vội vàng từ trong tay Lục Tắc Hiên tiếp thiếu niên.

Nhìn bộ dáng thiếu niên đầy mặt là máu, Moore ôn nhu hỏi nói: “Chào em, ý thức em còn thanh tỉnh sao? Có thể nghe được anh nói chuyện sao?”

Thiếu niên gật gật đầu: “Có thể.”

“Anh là một bác sĩ dẫn đường.” Moore nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cậu, nói: “Đừng sợ, trước tiên anh mang em đi làm một số kiểm tra.”

Moore đem thiếu niên đưa tới phòng trị liệu cẩn thận kiểm tra, đá vụn đập cái trán của cậu bị thương, máu chảy không ngừng, nhìn qua có chút đáng sợ, kỳ thật đều là bị thương ngoài da; ngoài ra, trên người cậu còn có không ít chỗ trầy da. Moore cẩn thận giúp cậu cầm máu băng bó, thực mau liền đem miệng vết thương xử lý xong.

Lục Tắc Hiên ở cửa chờ đợi một lát, Moore liền mang theo thiếu niên ra ngoài. Trên trán thiếu niên quẩn một khối băng gạc màu trắng, sắc mặt tái nhợt nhìn qua cực kì suy yếu, tinh thần thể tiểu hồ ly ốm yếu mà ghé vào trên vai cậu, gục đầu xuống, một bộ nửa chết nửa sống.

Moore giải thích nói: “Bị thương không nặng, chỉ là mất máu quá nhiều, hơn nữa bị kinh hách, thân thể có chút suy yếu. Tôi cho cậu ắn một mũi dinh dưỡng, nghỉ ngơi một đêm là được.”

Lục Tắc Hiên yên lòng. Anh nhìn về phía thiếu niên, thấp giọng dò hỏi: “Em tên là gì? Mấy tuổi?”

Thiếu niên nhỏ giọng đáp: “Tôi tên Dụ Nhiên, 18 tuổi.”

“Em không đi hiệp hội đăng ký sao? Sao lại một mình lưu tại nơi này?”

“Tôi vừa mới thức tỉnh thags trước, còn không có kịp tới đăng ký……”

Lục Tắc Hiên còn muốn hỏi nhiều, lại bị Moore đánh gãy: “Được rồi được rồi, hiện tại em ấy còn suy yếu, anh cũng đừng vội vàng giống như muốn thẩm cấn cậu ấy.”

Thiếu niên tựa hồ có chút sợ hãi Lục Tắc Hiên, cúi đầu trộm né tránh phía sau Moore. Lục Tắc Hiên thấy một màn như vậy, liền thức thời mà nói: “Cũng được. Moore, trước dẫn em ấy đi nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

Khi Lục Tắc Hiên xoay người rời đi cho Moore một ánh mắt: Coi chừng người này.

Moore gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Xdẫn đường ký quái xuất hiện tại hoang tinh, xác thật không thể sơ ý.

Moore quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên, vừa lúc đối diện đôi mắt thiếu niên đáng thương vô tội. Thiếu niên giống như một con động vật nhỏ đã chịu kinh hách, đầy mặt khẩn trương sợ hãi, cái loại cảm xúc lo lắng hãi hùng này thậm chí rõ ràng mà truyền lại cho Moore.

Dụ Nhiên? Một cái tên thật xa lạ.

Tinh thần lực của cậu nhìn qua thực suy yếu, tinh thần thể cũng thập phần nhỏ yếu, thật sự là dẫn đường cấp C vừa mới thức tỉnh sao?

Trong lòng Moore phát lên một tia nghi hoặc.

Không bằng, tìm cơ hội thử cậu một chút.