Chương 4

Trong thế giới ban đầu của cậu, có người nói cậu là một kẻ võ si, điều này bản thân Thẩm Di cũng không phủ nhận. Trong quá trình giao đấu với các cao thủ, cậu không ngừng nâng cao bản thân, giống như một thanh kiếm sắc bén luôn được mài dũa, cậu hưởng thụ cảm giác chạm đến Võ Đạo Cực Ý* trong tình thế sống chết trong gang tấc, cho dù vì thế mà suýt mất mạng cũng không màng.

(*) Võ Đạo Cực Ý" (武道极意) là một thuật ngữ thường xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp hoặc truyện tu chân; tiên hiệp. Là khái niệm trừu tượng, biểu thị cho lý tưởng theo đuổi của người võ giả, không chỉ đơn thuần là sức mạnh mà còn là sự kết hợp hoàn hảo giữa kỹ thuật, tinh thần và cảnh giới giác ngộ.



Cực ý của võ đạo ở đâu? Cậu tạm thời chưa biết, nhưng giờ đây, ở thế giới mới này, có lẽ cậu lại có mục tiêu mới.

"Làm ơn, làm ơn..."

Trước mặt xuất hiện một người ăn mày, chống gậy hợp kim, cầm bát vỡ, chắn trước tầm mắt Thẩm Di: "Làm ơn đi, cậu chủ."

Thẩm Di ngẩn người, hỏi: "Trong thành Thượng Kinh có thể hành nghề ăn mày sao?"

Người ăn mày từ trong túi móc ra một cuốn sổ nhỏ: "Tôi có chứng chỉ."

Thẩm Di nhìn kỹ.

Ồ, của Cái Bang.

Thẩm Di tùy tay móc ra một úy lam tệ, thả vào bát vỡ, đổi lấy một câu cảm ơn của người ăn mày: "Người tốt bình an, người tốt bình an, thưa cậu chủ."

Thẩm Di biết Cái Bang ở thế giới này là một môn phái khá đặc biệt, bang chúng đông đảo, thông tin rộng rãi. Cậu bỏ úy lam tệ vào bát, hỏi: "Hỏi ông một chuyện."

"Cậu chủ cứ hỏi." Người ăn mày cười hề hề.

"Gia nhập Liên Minh Cơ Giáp, trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, cần điều kiện gì?"

"Chuyện này, phương pháp thì nhiều lắm."

Người ăn mày nghiêng đầu: "Gia nhập Liên Minh Cơ Giáp không khó, chỉ cần vượt qua bài kiểm tra của Liên Minh Cơ Giáp là có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp đã đăng ký. Thế nhưng, muốn gia nhập chiến đội, vậy thì khác, mỗi chiến đội có một ngưỡng cửa khác nhau, điều kiện của chiến đội Liên minh cấp cao lại càng hà khắc. Cậu chủ là học sinh phải không?"

Thẩm Di gật đầu.

"Đã có môn phái nào chưa?"

Thẩm Di lắc đầu.

"Không môn phái, vậy thì hơi khó. Nhưng cũng không phải là không có khả năng, có một con đường, có thể có cơ hội vào trại huấn luyện của chiến đội Liên Minh cấp cao, nhưng muốn vào được, bản thân phải có thực lực mới được, cậu chủ có muốn nghe không?"

Thẩm Di hứng thú: "Ông nói đi."

Người ăn mày vừa định lên tiếng, đột nhiên giơ tay lên, nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Để lần sau nói tiếp, tôi tan ca rồi."

"?"

Nói xong, người ăn mày trước mặt nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo rách rưới trên người, lộ ra bộ vest lịch lãm, chất liệu cao cấp bên trong, từ trong túi móc ra chiếc kính gọng vàng đeo lên, khí chất cả người cũng thay đổi chóng mặt.

Ông ta vẫy tay với Thẩm Di: "Xin lỗi nhóc, người của Cái Bang không bao giờ tăng ca, đây là quy củ."

Nói xong, ông ta đi thẳng sang bên cạnh, bên đường đã đậu sẵn một hàng phi toa cao cấp màu đen, một đám vệ sĩ đeo kính râm cung kính cúi đầu: "Chủ tịch, mời lên xe."

Thẩm Di: "..."