Hơn một ngàn khối khí thạch đã bị cắt vỡ, thế nhưng số đá vụn lớn nhỏ đó vẫn quay quanh người Tần Thiên, hóa thành một mảnh phi long dài hẹp, một đầu thần phượng, xoay chung quanh hắn.
Lôi Đình thấy thế sắc mặt kinh biến, thốt lên: “Long phi Phượng vũ, đây là một loại dị tượng hiếm thấy. Người có thể luyện ra loại di tượng này, không ai không phải nhân trung long phượng.”
Tần Thiên ngạo nghễ đứng giữa không trung, thúc dục Cửu Huyền tâm Pháp, để cho dị tượng trong khí hải biểu hiện ra ngoài, chân khí trong cơ thể tỏa ra bốn phía, tạo thành một mảnh phi long dài hẹp, một đầu thần phượng, bay lượn trên không.
Bốn phía, đất đá bị chân khí dẫn dắt, khiến cho hóa long phượng từ hư ảo càng trở nên chân thực, phối hợp với màu sắc của các loại chân khí, từ xa nhìn lại hình thái rất thật, uy vũ vô cùng.
Kêu nhỏ một tiếng, Tần Thiên bắn thẳng đến giữa không trung, thân pháp, bộ pháp, quyền pháp, chưởng pháp, kiếm pháp, đao pháp, cước pháp từng cái thi triển ra, tất cả đều tuyệt học trong võ học.
Cửu Huyền Tâm pháp dung hợp Khởi Nguyên chi đạo cùng Tạo Hóa thuật của Khởi Nguyên đại thế giới, Huyền Hoàng đại thế giới và Phật giới, tại cảnh giới Khí Biến, có không ít công thủ thuật, Tần Thiên tùy thời vận dụng.
Lôi Đình nhìn bằng mắt, nhưng trong lòng lại kinh hãi, đối với công pháp mà Tần Thiên tu luyện cảm thấy cực kỳ khϊếp sợ.
Ban đêm, Tần Thiên tĩnh tọa tu luyện.
Ba ngày cắt thạch hắn vẫn luôn ở trong trạng thái vận động liên tục.
Hôm nay an tĩnh lại, cẩn thận lĩnh ngộ, thu hoạch được rất nhiều.
Tu luyện chi đạo, động tĩnh kết hợp, như âm dương luân chuyển, như nhật nguyệt giao thế, thiếu một thứ cũng không được.
Sáng sớm, Tần Thiên tỉnh lại, trên khuôn mặt tuấn lãng càng thêm nét thong dong.
Liên tục tu luyện bốn ngày, hắn mặc dù không tiến vào cảnh giới Chân Nguyên, nhưng đã đạt đến cảnh giới Khí Biến đỉnh phong, thu hoạch kinh người.
“Hai ngày nữa chính là đêm trăng tròn, ta cảm giác được lúc này so với lúc trước có một chút khác biệt”
Lôi Đình đi đến bên cạnh Tần Thiên, nhắc nhở hắn thời gian không còn nhiều.
Tần Thiên nhìn đường về, cười nói: “Cao thủ cửu đại môn phái hiện giờ vẫn chưa xuất hiện, xem ra bọn họ vẫn đang ở bên trong địa cung”
Lôi Đình cười mắng: “Chỗ kia là cửu tử nhất sinh, ngươi lại thành tâm đem bọn họ chôn vùi trong đó.”
Tần Thiên cười ha ha, nói: “Bọn họ ngàn dặm xa xôi bám đít ta, ta ít nhiều cũng mang đến cho bọn hắn một chút hi vọng chứ”
Lôi Đình trừng mắt liếc hắn một cái, không nói thêm gì.
Lôi Đình tính cách lãnh ngạo, loại chuyện hãm hại này hắn sẽ không làm.
Nhưng Tần Thiên khác với Lôi Đình, hắn sáu năm cầu y chịu nhiều đau khổ, sinh tồn đối với hắn mà nói, đã vượt qua tất cả!
Từ khi rời khỏi tiểu trúc Thiên Y, cửu đại môn phái bức bách đến đau khổ, theo sát không ngừng nghỉ.
Tần Thiên đối với chuyện này vô cùng tức giận, nhưng thực lực của hắn có hạn, không thể làm gì được, chỉ có thể chơi đùa một chút, hãm hại cao thủ cửu đại môn phái, coi như là một loại trả thù.
Từ Xích Huyết cốc đến Phổ Độ tự, rồi đến Ngọa Hổ Tàng Long, Tần Thiên vận dụng trí thông minh của hắn, dắt mũi bọn chúng, để cho bọn họ hao tổn binh tướng, chịu nhiều đau khổ.
Đây là một loại đối kháng, cho thấy trong lòng Tần Thiên không phục.
Buổi sáng giờ tỵ, sa mạc gió bắt đầu thổi.
Nơi xa xa một đạo phong trụ đột ngột hiện ra, khiến Tần Thiên cùng Lôi Đình chú ý.
Kể từ khi Lôi Đình đánh nát cửu đầu long quyển phong, mấy ngày qua trong sa mạc không còn xuất hiện long quyển phong.
Hôm nay lại thấy long quyển phong, chẳng lẽ có người tiến vào sa mạc.
Tần Thiên cùng Lôi Đình cùng trao đổi ánh mắt, cả hai ngưng mắt nhìn nơi xa, chỉ thấy số lượng long quyển phong từ từ tăng lên, một, hai, ba, hiện lên hình chữ phẩm.
“Thu thập một chút, sau đó chúng ta tạm thời lánh mặt”.
Tần Thiên khẽ gật đầu, đem toàn bộ khối đá vụn chấn vỡ, hóa thành phấn vụn, không để lại bất cứ dấu vết gì.
Phóng lên cao, Tần Thiên đứng ngạo nghễ giữa không trung, nhãn thần nhìn về phương xa, trong ánh mắt thẩm thấu ra ánh kim hồng.
Tu luyện tới cảnh giới Khí Biến đỉnh phong, trong cơ thể Tần Thiên chân khí trải rộng toàn thân, đem cảnh vật ngoài mười dặm thu hết vào tầm mắt.
Ba đầu long quyển phong di chuyển rất nhanh, tựa hồ đang truy đuổi cái gì đó.
Tần Thiên chỉ nhìn trong chốc lát, liền phát hiện ra đóa phi vân xuyên qua ba đạo phong trụ.
Phi vân là một loại pháp khí, lóe ra quang mang nhàn nhạt, giúp mấy người trốn tránh khỏi sự truy đuổi của long quyển phong, liều mạng hướng phía bên này bay tới.
“Tổng cộng có năm người, tu vi đều rất thấp, lại dám xông vào nơi này, hơn phân nửa là có mưu đồ”.
Lôi Đình nhìn lại, thần niệm trong nháy mắt nắm rõ tình huống của phi vân, so với Tần Thiên thì quan sát mạnh hơn nhiều.
Giờ phút này, phi vân đã xuyên qua ba đầu long quyển phong, chạy thẳng tới nơi Tần Thiên cùng Lôi Đình đang đứng.
“Chúng ta trước tránh một chút, nhìn năm người này có lai lịch như thế nào, vì sao lại xông vào nơi này”.
Lôi Đình bắt lấy Tần Thiên, đang chuẩn bị che giấu khí tức, Tần Thiên đột nhiên phát hiện tại phía sau long quyển phong kia, xuất hiện một đạo hư ảnh nhàn nhạt, nhìn qua giống như một tòa núi lớn, giống như thần linh hiển hóa, một đôi mắt màu u lam phản chiếu hai thân ảnh mơ hồ.
“Đó là….”
Lôi Đình cũng nhìn thấy đạo hư ảnh kia, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng ngay sau đó biến mất, mang theo Tần Thiên biến mất trong hư không.
Lúc này, đóa phi vân kia đã tới di tích cổ.
“Đến rồi, hẳn là nơi này”.
Năm bóng người từ giữa không trung hạ xuống, người cầm đâu đem đóa phi vân kia thu lại.
“Lão đại, xác nhận là nơi này sao? Thấy không giống a”.
Một gã tầm 30 tuổi, lấm la lấm lét nhìn bốn phía, nói ra ý kiến của mình.
“Lão đại thần quang như đuốc, há ngươi có thể so sánh được, còn không mau đứng sang một bên”
Một người khác hơn hai mươi tuổi cười cười vuốt mông ngựa.
Trong số năm người, lão đại cầm đầu nhìn qua khoảng hơn 40 tuổi, dáng người hạng trung, một thân trường sam màu xám trắng có chút cũ kỹ, hai mắt híp lại, làm cho người khác cảm thấy khôn khéo, giảo hoạt.
“Hai ngày nữa chính là đêm trăng tròn, lúc đó sẽ có nhiều thế lực lớn chạy tới, trong hôm nay chúng ta phải có thu hoạch.”
“Chúng ra hạ thủ ở đâu, có thể gặp nguy hiểm hay không?”
Lão đại cười hắc hắc nói: “Đừng lo lắng, ta có bản đồ, chỉ cần tránh một số khu vực nguy hiểm, hẳn không có vấn đề quá lớn xảy ra”
Lấy ra một bức họa đã ố vàng, Lão đại từ từ mở ra, năm người vây lại cùng nhau nghiên cứu cẩn thận.
Trong hư không, Tần Thiên đang cùng Lôi Đình trao đổi.
Mấy người này có lai lịch gì, sao có thể có được địa đồ Trầm Nguyệt Cổ Quốc?”
Lôi Đình khinh thường nói: “Người cầm đầu kia có cảnh giới Chân Nguyên, bốn người còn lại đều là cảnh giới Khí Biến, tu vi không đáng nhắc tới. Về phần thân phận, xem bọn hắn lấm la lấm lét, hơn phân nửa đều là hạng người trộm cắp.”
Tần Thiên nhãn thần sáng ngời, cười nói: “Cao thủ cảnh giới Khí Biến, vừa lúc thích hợp cho ta luyện tay a.”
Lôi Đình nói: “Những người kia không phải đối thủ của ngươi, bất quá có thể dùng để gia tăng kinh nghiệm chiến đấu. Chúng ta hiện tại không vội, xem bọn hắn có thể hay không tìm ra Trầm Nguyệt Cổ Quốc.”
Dưới mặt đất, năm người nghiên cứu chốc lát, tên lão đại nhìn kỹ bốn phía, bấm tay tính toán một hồi, cười nói: “Chính là chỗ này, chỉ bất quá hoang phế nhiều năm, cần nghĩ cách mở ra cổ trận, cửa vào mới xuất hiện.”