Đường Hạo dạy dỗ Lăng Hướng Phi, trong lòng tích tụ chi khí phát tiết ra ngoài không ít.
Bởi vì thực lực của hắn thấp, thân phận lại từ trong tộc bị trục xuất ra ngoài tộc, ngày bình thường không ít bị những thiếu niên hư hỏng trào phúng, khi nhục.
Mà hắn, cho tới bây giờ chỉ có thể yên lặng nhường nhịn.
Mỗi một lần hường nhịn lại một lần khắc sâu hơn.
Cho đến hôm nay, rốt cục mới được hãnh diện.
Hắn rốt cục cũng có thực lực để cho những người trào phúng hắn phải chịu khổ.
Hắn sẽ không giống Lăng Hướng Phi, bằng vào một chút thực lực khi nhục người yếu. Mà hắn có thể bằng vào kiếm của mình giữ gìn tôn nghiêm.
Đường Hạo lưng vác hảo kiếm, đi nhanh hướng ngoài thành Thú Vân Đoạn lâm đi đến.
Săn gϊếŧ ma thú, tôi luyện vũ kỹ, đây là sự tình hắn hướng tới đã lâu.
Về phần Lăng Hướng Phi trả thù, Đường Hạo cũng không để ý. Binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, đơn giản là tái chiến một hồi.
Chiến đấu, luôn là chuyện vui sướиɠ!
"Các ma thú, ta đến rồi!"
Đường Hạo xuyên qua quan đạo hướng tây, đi vào một mảnh rừng rậm sum xuê.
Thú Vân Đoạn lâm! Thánh địa làm cho vô số võ giả đổ xô vào mạo hiểm.
Dù cho tại đây nguy cơ trải rộng, ma thú thành đàn, nhưng trong đó cất giấu thiên tài địa bảo, cùng tài liệu trên người ma thú đủ để cho từng võ giả điên cuồng.
Ngắn ngủn nửa canh giờ, Đường Hạo đã tại Thú Vân Đoạn gặp được không dưới mười mạo hiểm võ giả.
Có võ giả chứng kiến Đường Hạo một thân một mình, hảo tâm tiến lên kết bạn mà đi.
Nhưng Đường Hạo uyển chuyển cự tuyệt từng người.
Không phải hắn bất cận nhân tình, mà là Đường Hạo tinh tường, Thú Vân Đoạn lâm, nguy hiểm không chỉ là ma thú nhe nanh múa vuốt trước mặt ngươi.
Mà còn là đồng bọn sau lưng ngươi nữa, lúc nào cũng có thể cho thân thể ngươi một con dao găm!
Mưu tài cũng được nhưng trong mảnh rừng này không có bất kỳ quy củ trói buộc nào.
"Toa Toa, Toa Toa Toa."
Đường Hạo đè nặng bước chân, thận trọng xuyên qua khu rừng.
Tại đây đã là bên ngoài Thú Vân Đoạn lâm, ma thú lúc nào cũng có thể qua lại. Cho dù là nhất giai thấp đoạn ma thú, cũng có thực lực Túy thể Tầng 3 giống như hắn.
Hắn không thể không cẩn thận, mảnh rừng này lại quá nhiều thứ có thể uy hϊếp tánh mạng hắn!
"Rống!"
Đang lúc Đường Hạo thận trọng chạy vọt về phía trước, một đạo ác phong đột nhiên từ sau lưng truyền đến.
Đường Hạo quay thân, rút kiếm, chém xuống một kiếm.
Tiếng sắt thép va chạm vang lên, trường kiếm Đường Hạo chém được một nửa đã bị ngăn lại, một cổ lực đạo cường đại mà ngang ngược theo thân kiếm dâng ngược lên.
Hắn không tự chủ được lui về phía sau hai bước mới ngưng được thân hình.
"Rống!"
Ma thú hung hãn gào thét, lại nhào tới. Đường Hạo tránh sang bên cạnh, rồi tiến lên công kích.
Lúc này, hắn mới có thời gian quan sát tên đột nhiên lao tới phục kích.
Một đầu ma thú hình sói hung ác chiều cao gần trượng, cao khoảng ba thước, nhất giai thấp đoạn ma thú, Tật Phong Lang!
"Phiền toái."
Đường Hạo lắc lắc cổ tay có chút nhức mỏi, lông mày hơi nhíu lại.
Tật Phong Lang mặc dù chỉ là nhất giai thấp đoạn ma thú, nhưng nó lại cực kỳ quấn người. Không chỉ có lực lượng lớn, tốc độ cũng như tật như gió.
Dù cho thực lực của nó dựa theo tiêu chuẩn võ giả mà nói bất quá là Túy thể Tầng 3, nhưng chính thức chiến đấu, võ giả Túy thể tầng 4 cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt.
Mà Đường Hạo, chỉ là vừa đột phá đến Túy thể Tầng 3 mà thôi.
Không nghĩ tới, hắn tiến vào Thú Vân Đoạn lâm, trận chiến đầu tiên, liền gặp đối thủ cường đại như thế!
"Thế nhưng mà, chỉ có đối thủ cường đại mới có thể tôi luyện vũ kỹ của ta!"
Đường Hạo khẽ cười một tiếng, đối mặt Tật Phong Lang trên răng nanh sắc bén còn lưu lại vụn thịt, y nguyên không sợ!
"Đến đây đi, sói con!"
Đường Hạo quát to một tiếng, chân phải ra sức đạp mạnh, một cổ lực đạo bàng bạc dưới mặt bàn chân nổ vang.
Đồng thời, thân thể của hắn như là mũi tên bắn ra.
"XÍU...UU! !"
Trường kiếm mang theo lực khí huyết cường đại, trong nháy mắt xé rách không khí, nhắm vào đầu Tật Phong Lang chém xuống.
"XÍU...UU! !"
Một kiếm thất bại, Tật Phong Lang nhảy lên, thân thể hóa thành một cơn gió mát, lập tức chuyển tới sau lưng Đường Hạo, một trảo đi tới phía sau lưng của hắn.
Xoạt một tiếng thanh âm như bông gòn bị xé ruột vang lên, sau lưng Đường Hạo bị Tật Phong Lang tạo ra một đạo vết thương máu chảy dầm dề.
"Súc sinh tốt lắm!"
Đường Hạo cảm thụ phía sau lưng đau rát, lập tức trong nội tâm giận dữ.
Nếu như hắn vừa rồi ra tay một kiếm toàn lực, kiếm thế tất nhiên sẽ nhanh thêm ba phần, Tật Phong Lang cũng sẽ không dễ dàng tránh thoát như thế, còn mang đến cho hắn tổn thương.
Nói cho cùng là kinh nghiệm đối địch chưa đủ.
Hắn căn bản không có nghĩ đến, Tật Phong Lang mau lẹ như thế, hoàn toàn vượt xa khỏi võ giảTúy thể Tầng 3 có khả năng đạt tới cực hạn.
"Ngươi thật sự chọc giận ta!"
Đường Hạo không để ý đau đớn trên người, trường kiếm rung động, lần nữa một kiếm tấn mãnh chém ra.
Một kiếm Kinh Phong xuất!
Trên mũi kiếm, một đoàn phong bạo mơ hồ tụ tập lại, Đường Hạo ra một kiếm toàn lực.
"Rống!"
Tật Phong Lang bạo hống một tiếng, tứ chi ra sức đạp mạnh, cả thân thể vậy mà lập tức hóa thành một đạo tàn ảnh, hiểm lại càng hiểm tránh qua.
Đồng thời, lại là một trảo bén nhọn chộp vào cánh tay Đường Hạo.
Cánh tay bị đau, trong nội tâm lập tức kinh hãi.
Một kiếm này trảm không mà đến, hắn mơ hồ phát giác được một chút thân pháp không tầm thường của Tật Phong Lang, cũng không thể tránh thoát một kích tất sát vừa rồi.
Thực tế Tật Phong Lang đang nhảy tránh đồng thời, còn có thể nhanh chóng phản kích, ở nơi này một thấp đoạn ma thú có thể làm được sao?
Đường Hạo tĩnh hạ tâm lại, cẩn thận quan sát Tật Phong Lang trước mắt, phát hiện đầu ma thú này thân thể so với trong sách miêu tả lớn hơn một vòng.
Hơn nữa, trên da lông màu xanh tinh khiết ẩn ẩn lộ ra một chút hào quang màu đen.
Đây là điềm báo nó muốn đột phá!
Trong nội tâm Đường Hạo xiết chặt, hiểu ra mình đã tao ngộ đối thủ đáng sợ, chỉ cần một cái sơ sẩy, cái mạng nhỏ của hắn thật là có khả năng nằm trong miệng sói.
Hắn nắm chặc kiếm trong tay, vốn ánh mắt lạnh như băng mà tức giận nay bốc cháy lên chiến ý cực nóng!
Chiến đấu như vậy mới sảng khoái!
"Lại đến!"
Đường Hạo cười dài một tiếng, duỗi ra ngón tay, khıêυ khí©h đối với Tật Phong Lang.
"Rống!"
Tật Phong Lang hoàn toàn bị con mồi trước mắt chọc giận, nó không nghĩ đến võ giả nhỏ yếu này chịu đựng được hai lần công kích bén nhọn chẳng những không e ngại chạy trốn, ngược lại còn không biết sống chết khıêυ khí©h mình.
Nó gào rú một tiếng, chợt bổ nhào về phía trước.
Đang ở giữa không trung, đã triệt để dung nhập trong gió mát.
Thanh âm bén nhọn vang vọng rừng rậm, thân ảnh Tật Phong Lang cũng đã không thể tra ra.
Tốc độ của nó trong nháy mắt đạt đến cực hạn, hóa thành một đoàn gió tấn mãnh mà đến!
Trong tích tắc vừa nhảy lên, nháy mắt sau đó, móng vuốt sắc bén đã đến trên đầu Đường Hạo.
Ánh mắt Tật Phong Lang lạnh như băng mà tàn nhẫn, lộ ra một tia đắc ý nhỏ bé không thể nhận ra.
Mà ngay suýt xảy ra tai nạn, đáy mắt Đường Hạo lập tức hiện lên một vệt hào quang màu u lam -- thời gian trì hoãn!
Phong, ngừng.
Thân ảnh Tật Phong Lang mau lẹ rõ ràng bị hiện ra. Nhất cử nhất động của nó, đều chậm như trong phim ảnh kéo dài, sơ hở trăm chỗ!
Đường Hạo giương kiếm trong tay lên, nhẹ nhàng nở nụ cười!
Kinh Lôi Kiếm thức thứ hai, một kiếm Kinh Vân khai!
Thân kiếm chấn động, một đám kiếm quang lập tức nổ tung, thẳng lên mây xanh!
XÍU...UU! Đường Hạo một kiếm ra, đối diện lấy Tật Phong Lang trương ra miệng lớn dính máu đâm thẳng vào.
Thu kiếm, nhấc chân một đạp, đắc ý trong mắt còn chưa tan hết, Tật Phong Lang trong kinh ngạc đã mất đi toàn bộ sinh mệnh khí tức.
Đường Hạo lắc lắc máu trên thân kiếm, xem thi thể cứng ngắt nằm trên đất, trong mắt loé lên sáng rọi.
Nếu là mấy ngày trước, mình gặp được ma thú hung ác như vậy, chỉ có thể chạy thật nhanh.
Nhưng bây giờ, ẩn ẩn có Túy thể tầng 4 Tật Phong Lang lại nuốt hận kiếm trong tay ta!
Thực lực của hắn, rốt cục xem như dần bước qua bước đầu tiến.
"Đau quá!"
Chiến đấu chấm dứt, Đường Hạo mới cảm giác được trên người mấy chỗ miệng vết thương đau rát, miệng vết thương vẫn còn nhỏ máu, co lại đau.
Hắn vội vàng lấy chỗ thuốc trị thương, xử lý một phen miệng vết thương, lại nhếch miệng nở nụ cười.
Bất kể như thế nào, sinh tử nhất chiến để cho hắn hoàn toàn hiểu được thực lực của mình, cũng chứng kiến thực lực của hắn tiến bộ.
Tiến lên lột da Tật Phong Lang, lại từ đầu sói lấy ra một khối ma hạch màu xanh biếc, Đường Hạo cảm giác mình phát tài.
Không nói khối da sói hoàn chỉnh không miệng vết thương này, một viên ma thú ma hạch bán đi, liền đầy đủ cho nhà ba người tiêu xài một năm.
"Phát tài, lần này thật sự phát tài."
Đường Hạo đem ma hạch tại trên thân thể lau lại, không ngừng chảy nước miếng cười ngây ngô.
Mặc dù hắn là đệ tử của Đường gia, thế nhưng mà gia tộc mỗi tháng phát tiền bạc cũng không nhiều, huống hồ còn cho phụ thân mua thuốc thì càng là giật gấu vá vai, nghèo rớt dái.
Một viên ma hạch trước mắt cho hắn được một món tiền.
"Tiếp tục săn gϊếŧ ma thú thôi!"
Sức mạnh tham tiền của Đường Hạo tăng lên, nghỉ ngơi một hồi rồi tiếp tục cầm kiếm, thận trọng đi thẳng về phía trước.
"Ùm...ụm bò....ò...tiếng bò rống !"
Vừa đi thời gian uống cạn chung trà, một tiếng thú rống to lớn xen lẫn tiếng rào thét đau đớn của nhân loại truyền vào tai Đường Hạo.
"Có người gặp phiền toái."
Trong nội tâm Đường Hạo khẽ động, cũng không tùy tiện hiện thân, mà là nhẹ giơ chân lên, cẩn thận ẩn núp đi tới.
Gặp người nguy nan, rút dao tương trợ cũng phải xem trước một chút người này có đáng giá hay không.
Đường Hạo trốn ở một mảnh bụi cỏ, nhìn trộm, thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đang bị một đầu ma thú hung ác.
Thiếu niên trên đùi thấm đầy máu, thần sắc lo lắng, hoảng hốt chạy bừa, chật vật chạy trốn.
Phương hướng chạy chốn đúng là bụi cỏ Đường Hạo ẩn nấp.
"Là đệ tử của Viên gia?"
Đường Hạo nhận ra thiếu niên qua quần áo và trang sức, đúng là đệ tử một trong năm đại gia tộc đệ trấn Nham Tuyền - Viên gia.
"Huynh đệ chạy mau, đầu ma thú này nổi điên!"
Đường Hạo lúc nhận ra thân phận thiếu niên thì thiếu niên này cũng nhìn thấy Đường Hạo.
Hắn một bên lo lắng hướng về Đường Hạo rống to đồng thời, hơi chút do dự, vậy mà thay đổi một phương hướng khác chạy trốn.
Đường Hạo lập tức đối với thiếu niên này sinh nhiều hảo cảm, thời khắc sinh tử, còn sợ đem người vô tội kéo vào hiểm cảnh, lại cứ thế mà cải biến phương hướng mình chạy trốn.
Chỉ là trên đùi thiếu niên này vốn có tổn thương, thay đổi thay đổi phương hướng tốc độ lại chậm nửa nhịp.
Sau lưng, ma thú lập tức chạy tới.
"Ùm...ụm bò....ò...tiếng bò rống!"
Ma thú gầm lên giận dữ, mở ra răng nanh hung ác nhắm đầu thiếu niên mà cắn.
"Nghiệt súc!"