Quyển 1 - Chương 4

"Tần tiên sinh, đây là chồng của omega đang thiếu nợ kia." Thẩm Việt Qua nghe thấy tiếng Alpha sau lưng mình cung kính mà thông báo cho người phía trước, hắn cố gắng bỏ qua cơn đau trên trán do bị ấn xuống đất, cho đu trong lòng rất tức giận đối với tên Alpha hành hạ vợ mình này nhưng lòng hắn lại rất minh bạch trong tình thế này.

Thẩm Việt Qua cố gắng dùng giọng điệu ôn hòa nhất để nói chuyện với tên Alpha trước mặt: "Tần tiên sinh, tôi là chồng của Lục Xa, tôi có thể thay em ấy gánh nợ."

Tần Kế nghe được những lời này, có hứng thú mà ngồi xổm xuống, nhìn thẳng về phía hắn: "Hửm? Cậu có thể sao? Cậu có biết tên đó thiếu nợ bao nhiêu không?"

Thẩm Việt Qua như cũ vẫn đang bị người khác túm tóc, bởi vì sau lưng có lực đẩy mạnh, cổ hắn hơi cúi xuống, từ vai lên cổ đều đau nhức, thân thể khó chịu khiến hắn không kìm được mà càng tiết ra tin tức tố uy hϊếp để bảo vệ bản thân nhưng đối với Tần Kế ở gần đó sẽ thấy người chồng bé nhỏ trước mặt cứ toát ra hương cam dễ ngửi, vừa tươi mát thanh nhã vừa quyến rũ đến cực điểm.

Thật giống với chủ nhân của mùi hương này. Rõ ràng là bộ dạng chính trực thanh cao nhẹ nhàng, tính cách không có điểm nào giống một Alpha thô bạo nhưng lại vì muốn bảo vệ vợ của mình là mọc đầy gai nhọn.

Vết thương do hắn vừa mới đánh nhau kia bắt đầu rỉ máu ở khóe miệng, khiến cho cả người Thẩm Việt Qua vừa nhu nhược lại vừa quyến rũ. Tần Kế nhìn thẳng về phía cặp mặt vừa kiên định vừa hoảng sợ kia:

“Người vợ đầu ấp tay gối của cậu thiếu nợ tôi đến 1300 vạn. Trông thì không nhiều lắm nhưng một ông chủ quán mì nhỏ như cậu thì lấy đâu ra tiền trả tôi?"

Thẩm Việt Qua nghe xong những lời này, cũng không làm ra biểu cảm mà mấy người thân con nợ khác hay làm, mà hắn làm bản thân bình tĩnh lại:

"Chúng tôi nhất định sẽ trả, ngài cho chúng tôi một chút thời gian, chúng ta có nhà ở giá trị 250 vạn, có thể đem đến thế chấp, nhưng mong ngài trước đó có thể thả thê tử của tôi trước."

"Nga ~ hai trăm vạn." Tần Kế nhướng mày, giống như cảm thấy hứng thú đối với đề nghị của Thẩm Việt Qua, "Số tiền còn lại?"

“Số còn lại tôi sẽ buôn bán, mười…. Không, tám năm, tám năm tôi sẽ trả hết cho ngài!"

Thẩm Việt Qua cho rằng còn có cơ hội, vội vàng ở trước mặt của Alpha kia mà bảo đảm, hắn lớn lên rất tốt, có phong thái của quân tử, nếu hứa cũng sẽ giữ đúng lời hứa nên rất khó có người không tin tưởng hắn.

Nhưng Tần Kế cũng không có ý để hắn trả tiền, nói đúng ra ngay từ lúc ban đầu khi nhìn thấy người chồng vừa si tình bừa ngu ngốc này thì anh đã thay đổi suy nghĩ.

Tần Kế làm ra vẻ khó chịu rồi nhíu mày, giọng điệu mang theo ý cười, trong miệng lại toát ra giọng vẻ khó xử: "Tôi cũng muốn giúp cậu nha, nhưng quy củ chính là quy củ, tôi không thể kéo dài cho cậu được nha. "

Nói rồi, anh chuyển hướng nói với thuộc hạ phía bên chỗ Lục Xa: "Đưa phu nhân đây mang lên thôi, dạy dỗ cho tốt, đừng đùa chết là được."

Lục Xa vốn đang đắm chìm trong sự hoảng sợ, khi nghe được những lời này, cậu không thể nào bình tĩnh được nữa mà gào khóc thảm thiết: "Không cần.... Không cần!!! Buông tôi ra!!!! Chồng Ơi!!!!!! Chồng Ơi!!!!! Cứu cứu em với, cứu em!!!"

Thẩm Việt Qua lập tức nóng nảy, hắn muốn chạy lại chỗ Lục Xa nhưng lại bị ba Alpha ấn xuống.

Một Alpha ôn tồn, lễ độ rốt cuộc cũng bị tình huống gấp gáp làm cho phải phá bỏ lớp mặt nạ bình tĩnh kia, "Anh muốn cái gì! Anh muốn cái gì! Đừng có động vào em ấy. Thứ tôi có tôi đều cho anh hết! Đừng động vào em ấy!!"

Tần Kế ra dấu cho thuộc hạ dừng lại, thuộc hạ hiểu ý không kéo Lục Xa đi nữa. Anh lớn lên rất tốt, vừa cao lớn vừa đẹp trai khác biệt hoàn toàn bới Thẩm Việt Qua vừa hiền hòa vừa tuấn nhã.

Trên người anh là bộ tây trang phẳng phiu, đầu tóc được chải gọn gàng không chút sai sót, mặt mày lạnh lùng, nhưng gương mặt Alpha vô hiểu tình này lại khiến cho người ta cảm thấy áp bách, mà lúc này bởi vì con mồi mà anh theo đuổi đã sa chân vào bẫy nên đôi mắt màn theo ý cười.

Ra vẻ bản thân là một chủ nợ dễ nói chuyện, Tần Kế chậm rãi đưa tay vuốt ve vết thương trên trán của Thẩm Việt Qua rồi thuận tay trượt một đường xuống đến chỗ đang rỉ máu ở khóe môi, đầu ngón tay ấn xuống chỗ, dần đi sâu vào khám phá bên trong miệng của hắn: "Cậu khẳng định cái gì cũng có thể cho tôi?"

Thẩm Việt Qua thấy sự tình đang có tia hi vọng, thân là một Alpha quan tâm tới thê tử, hắn cũng không để ý sâu xa tới hành động của Alpha kia, ánh mắt sáng lên như học sinh được thầy giáo khen ngợi nói:

"Anh muốn cái gì tôi đều có thể cho anh, hiện giờ có thể thả Tiểu Dao đi không?"

Tần Kế bị hắn lấy lòng nói: “Có thể nhưng cậu phải đổi bằng bản thân mình đó.”

“Anh.... Có ý gì? "Nội tâm của Thẩm Việt Qua mừng thầm, nhiệm vụ của thế giới này có thể nhẹ nhành hoàn thành rồi, nhưng để không OOC, trên mặt hắn vẫn phải làm bộ không hiểu, trong ánh mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.

Ngón tay của Tần Kế ấn trên môi của Thẩm Việt Qua dần chui vào bên trong, một bên Tần Kế cảm thụ môi lưỡi mềm mại truyền đến đầu ngón tay, một bên ánh mắt tối lại, tin tức tố hương lan rục rịch tỏa ra, lộ ra tín hiệu bắt được con mồi: "Là ý này."