Kể từ lần đó mối quan hệ giữa Lâm Quân với Vương Hạo trở lên căng thẳng
Mỗi lần hắn muốn nói chuyện với anh đều bị phớt lờ, né tránh, cho dù mò đến nhà cũng bị đuổi ra
Lâm Trạch cũng phát hiện ra điều khác thường, ông tưởng con trai ông đang chơi rất thân với con trai nhà họ Vương kia chứ
" Quân Quân, con với Vương Hạo sao lại nghỉ chơi rồi à? Cãi nhau gì sao? Rõ ràng đang rất tốt mà... "
Trời đánh tránh miếng ăn, Lâm Quân đang ăn rất ngon lành tự dưng nghe tới "Vương Hạo" liền thấy cấn cấn, đặt đũa xuống
" Chuyện riêng của bọn con thôi, cha không cần lo đâu. "
" Hầy...đám trẻ này, mới đó đã có chuyện riêng rồi. "
Lâm Trạch thở dài một hơi, ông cũng không nói gì thêm cũng như không xen vào, dù sao thì chuyện của bọn trẻ cũng không ảnh hưởng tới công việc làm ăn của ông
Cao Thiên Dụ thì đương nhiên trong lòng cảm thấy thoả mãn phần nào nhưng trước mặt anh lại tỏ ra "Đều là tại em nên hai người mới thành ra như vậy". Lâm Quân đương nhiên sẽ an ủi cậu
**
Tâm trạng Cao Thiên Dụ dạo này tốt hơn một chút, nhìn bộ dạng Vương Hạo bị anh cậu né tránh mà vui muốn phát điên
Đương nhiên nhiều lúc không tự chủ được giương miệng cười, vô tình lọt vào tầm mắt người bạn ngồi cạnh là Minh Tuân
" Dạo này cậu có chuyện gì vui sao? "
" Có chút. "
Cao Thiên Dụ trả lời qua loa, một tay xoay chiếc bút chì, mắt hướng về phía cửa sổ
Lập tức tâm trạng dường như bị đạp đổ, tay siết chặt như muốn bẻ gãy chiếc bút trên tay
Người bạn ngồi cạnh cũng nhận ra được luồng sát khí phát ra từ người cậu
Minh Tuân: "..." Thôi rút lại lời vừa nãy đi.
**
Có trách cũng tại chỗ ngồi của Cao Thiên Dụ dễ nhìn xuống sân trường
Mà tiết dục Lâm Quân lại xếp cặp với Vương Hạo để hoàn thành bộ môn "2 người 3 chân". Trò này bắt buộc hai người cùng đội phải buộc chân vào với nhau (chân trái và chân phải). Đội nào tới đích trước sẽ giành chiến thắng.
Sở dĩ anh cũng đâu muốn xếp cặp với hắn nhưng cách đó không lâu mọi chuyện diễn ra như này...
5 phút trước_
Sau khi nghe sẽ có cuộc đua "2 người 3 chân", mọi người trong lớp nhanh chóng chia ra bắt cặp với nhau
Trong lúc Lâm Quân đang muốn tìm người để ghép thì bị Vương Hạo kéo lại
" Tao biết giờ mày không muốn nói chuyện với tao nhưng thể nào lát nữa chúng ta lại ghép cặp đấy thôi. "
" Vì sao? " Lâm Quân nhíu mày
" Chúng ta có một điểm chung...tao với mày đều không có bạn. "
"..." Hình như thế thật.
Từ lúc xuyên tới đây anh không có hứng thú cũng như không giỏi mấy cái vấn đề kết bạn ngoại giao, mà Vương Hạo thì tính cách hắn vốn tệ, ngoài anh ra chắc không ai dám chơi cùng
Vì vậy bọn họ được cả lớp coi là "bộ đôi song sát" luôn rồi.
" Tao không tin tao không thể ghép cặp với ai khác ngoài mày. "
Anh mạnh mẽ hất tay hắn ra, bước đến tìm bạn nam sinh thoạt nhìn thấp bé có vẻ nhút nhạt rụt rè nhất lớp
Anh biết nam sinh này cũng ít bạn, chắc cậu ta cũng cần tìm người để ghép đôi_
" Xin lỗi...tớ có bạn ghép cùng mất rồi. "
" Hả? "
Lâm Quân không thể tin được mình lại chậm một bước
Cả lớp đã tìm được người ghép cặp chỉ trừ hai người bọn họ, đương nhiên cho dù anh có không muốn thì cũng chẳng thể làm gì khác.
Lúc chân được buộc vào nhau, anh cũng chẳng mấy tình nguyện lắm
Có khả năng Vương Hạo bị con quỷ du͙© vọиɠ kia khống chế, cũng có khả năng hắn thật sự có ý đồ với Cao Thiên Dụ bởi hắn là nhân vật được thiết lập thích vai chính mà.
" Buông lỏng đi, tao sẽ không động tới em mày lần nào nữa. "
Mong là vậy.
Cuộc thi bắt đầu, do chưa từng tập và chịu phối hợp với nhau nên cặp của anh bị lùi xuống cuối cùng
" Đã bảo bước chân này trước cơ mà! " Vương Hạo dở chứng càu nhàu
" Do mày đi nhanh quá đấy! " Anh cũng không chịu nổi được nữa
Sao phải anh phải bắt cặp với tên không não này vậy!?
Thấy tình hình bất hoà, thầy thể chất bỗng cất tiếng vừa đùa vừa thật
" Cặp nào thua phải cõng nhau chạy 1 vòng nhé các em~ "
"..." Chết tiệt sao mà được.
Quyết tâm thắng của anh hừng hực trỗi dậy, thà thắng còn hơn ở đây làm trò cười!
" Vương Hạo, giờ đi theo nhịp của tao, 1 2 1 2 rõ chưa? "
" Ừ. "
Vương Hạo gật đầu làm theo, dần dần hai người cũng có thể đồng điệu. Sau đó liền tăng tốc vượt mặt các đội khác theo tiếng hô 1 2 1 2
" Cố lên còn chút nữa...hộc "
Hơi thở Lâm Quân bắt đầu dồn dập, mồ hôi chảy từng giọt, có lẽ anh sắp kiệt sức rồi
" Chúc mừng cặp Vương Hạo và Lâm Quân về đích đầu tiên! "
Sau khi chạm vạch đích, cuối cùng anh cũng có thể nằm dài ra đất thở
" Không sao chứ? "
Vương Hạo vươn tay ra trước, lần này anh cũng không trốn tránh nữa đưa tay bắt lấy dựng người dậy
" Không sao, tao vô phòng y tế nghỉ một lát, mày nói một tiếng với thầy. "
Nghe vậy hắn nhàn nhạt " ừ " một tiếng nhìn bóng lưng anh rời đi rồi lại nhìn xuống bàn tay mình cảm xúc trống vắng khẽ siết chặt
**
Tiết học kết thúc ngay sau đó, Cao Thiên Dụ liền đi tìm Lâm Quân
Mặc dù anh có nói không được tự ý tìm anh nhưng cậu lại không thể ngồi yên được
Anh và tên đó đã làm hoà rồi? Nhanh như vậy...tại sao chứ? Tâm tình cậu giờ đây rất phức tạp muốn tìm anh để hỏi rõ.
Trên đường đi liền thấy Vương Hạo bước ra từ phòng y tế, cậu liền nhíu mày
" Anh làm gì ở đây? "
Vương Hạo nhìn cậu thiếu niên trước mắt toả ra sự thù địch với hắn thì cũng không có hứng khıêυ khí©h như trước nữa
Bởi hắn đã hứa với anh là không động tới cậu em này, dây dưa đấu đá nhiều lại xảy ra chuyện không mong muốn thì toang.
" Anh cậu đang ngủ bên trong, đừng đánh thức. " Hắn nói xong câu đó rồi bỏ đi để lại
Cao Thiên Dụ hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, gỡ lớp mặt nhăn nhó khó coi của mình ra vẻ mặt lo lắng bước vào
Cậu đi tới bên giường, dừng lại ở nam sinh đang ngủ say trên giường không chút phòng bị
Cánh tay như mất khống chế vươn ra chạm vào mặt Lâm Quân, đột nhiên lông mi anh khẽ động đậy, giọng nhẹ phát ra tiếng
" Di Thanh, đừng như vậy... "
Bàn tay trên mặt anh bất động một lúc sau đó từ gò má trượt xuống bao trọn lấy chiếc cổ yếu ớt
Di Thanh là ai?