Hạ Giang được cứu vì đưa đi bệnh viện kịp thời. Vì chuyện như vậy xảy ra các quan chức phải họp nội bộ.
Hạ Sanh bị bạo lực gia đình là điều rõ rành rành, một đống vết thương vẫn còn trên người là bằng chứng không thể chối cãi và còn có thêm lời khai từ hàng xóm xác thực.
Các đài truyền hình địa phương lần lượt đưa tin, chỉ vái phút sau đề tài bạo lực gia đình đã bị mọi người bàn tán không ngớt. Các cơ quan liên quan cũng đã kịp thời thành lập tổ chức, hứa hẹn điều tra và cho một kết quả rõ ràng vấn đề này.
Mặc dù công lý và pháp luận đứng về phía Hạ Sanh, nhưng dư luận vẫn cho rằng hắn có ác ý muốn hãm hại ba nuôi. Hạ Sanh ở đồn công an ngây người không đến một ngày đã được cho về. Những chuyện sau này sẽ có nhân viên chuyên nghiệp xử lý giúp hắn.
Mà những việc đó Bùi Hướng Dương cũng không rõ lắm vì sau khi được lấy khẩu cung cậu được Bùi Tử Giang đón về nhà.
Vì việc này cậu bị cấm túc hơn một tháng.
Cho đến lúc khai giảng học kỳ mới cậu mới được tự do. Mà lúc này Hạ Sanh đã chuyển vào viện phúc lợi. Trong lòng cậu rất tiếc nuối, lúc Hạ Sanh dọn đi cậu không thể tiễn hắn.
Phương Nhã Lan đưa cậu đến trường luôn miệng dặn dò " Mẹ biết con là một đứa trẻ ngoan, con đừng gây chuyện nữa có được không?"
Bùi Hướng Dương gật đầu.
Phương Nhã Lan lại nói " Thằng bé tên Hạ Sanh kia với con có quan hệ tốt lắm hả?"
Bùi Hướng Dương biết bà đang lo lắng cái gì, cậu hiểu rõ mấy ngày ba mẹ cấm túc cậu cũng là lo sợ cậu xảy ra chuyện gì không hay.
Nhưng những việc liên quan đến Hạ Sanh, cậu không muốn giấu giếm " Hạ, Hạ Sanh rất tốt, cậu ấy không, không chê cười con mà, mà còn dạy con làm, làm bài tập."
Trong lòng Phương Nhã Lan hiểu rõ sự việc xảy ra như vậy không phải lỗi ở Hạ Sanh, bà chỉ đang lo lắng con mình. Đứng ở lập trường một người mẹ, bà không hy vọng con mình đừng giao lưu với đứa trẻ có hoàn cảnh phức tạp như thế kia.
Phương Nhã Lan nói " Hạ Sanh về viện phúc lợi sẽ có thêm nhiều bạn bè, sau này Dương Dương cũng sẽ được bạn bè khác quan tâm hơn có được không?"
Bùi Hướng Dương muốn phản bác, nghĩ lại lời nói cậu không lưu loát nên dứt khoát không cố gắn cãi lại Phương Nhã Lan.
Học kỳ mới này cậu lên lớp 4.
So với việc trở thành một nhóm lớp đã lớn ở trường tiểu học, cậu lại vui vẻ hơn vì có thể gặp lại Hạ Sanh. Không biết Hạ Sanh về viện phúc lợi có thay đổi gì không, có gầy đi không hay lại cao thêm một chút.
Cậu mang theo sự kích động chạy đến trường. Người mà cậu cho rằng có thể nhìn thấy ngay lập tức hiện tại không đến lớp.
Hạ Sanh chưa tới lớp thôi.
Bùi Hướng Dương nghĩ viện phúc lợi chắc là cách xa trường học vậy nên Hạ Sanh đến trễ là bình thường. Nhưng thẳng đến khi tiết đọc bài bắt đầu được 10 phút hắn vẫn chưa tới.
Lâm Cường nói " Hình như trường mình cho nó chuyển trường rồi."
Ba Lâm Cường cũng là giáo viên chắc hẳn là biết nội tình.
Bùi Hướng Dương mờ mịt, chờ nó qua đi trong lòng lại khổ sở. Rõ ràng Hạ Sanh không làm sai cái gì tại sao tất cả ác ý lại đổ hết lên người một đứa trẻ.
Lâm Cường nói nhỏ " Nó đã thành tội phạm gϊếŧ người, cậu còn dám chơi với nó à."
Bùi Hướng Dương cãi lại " Cậu ấy không, không phải tội phạm gϊếŧ, gϊếŧ người."
Người bị hại là Hạ Sanh mới đúng.
Tất cả moij người không hề để ý đến điều đó, trong mắt bọn họ hắn là một tên ăn cháo đá bát, tuổi còn nhỏ mà đã cầm dao gϊếŧ người đã nhận nuôi mình.
Bùi Hướng Dương cho rằng Hạ Sanh chỉ cần thoát khỏi ác mộng bạo hành gia đình là được. Bây giờ cậu mới ý thức được đó mới là tầng đầu tiên của địa ngục mà thôi.
.
Tại phòng hiệu trưởng trường tiểu học phụ thuộc (? mình không hiểu chỗ này, chắc là mấy trường trọng điểm nhỉ?)
" Em Hạ Sanh, em thật sự không muốn chuyển trường sao?"
" Không muốn." Tuy mới chín tuổi nhưng hắn trả lời rất kiên quyết, không như đứa trẻ bằng tuổi cần có người lớn bên cạnh. Cái vẻ trấn tĩnh này có thể so với một người lớn thành thục.
Hiệu trưởng trường tiểu học Nam Uyển cũng mở miệng " Em đến trường chúng tôi học, chúng tôi sẽ hỗ trợ miễn giảm tiền học phí. Em còn nhỏ chưa hiểu được việc đó quan trọng thế nào đâu, đừng ra quyết định ngay. Hay là em về thương lượng với người nhà em thử đi nhé?"
Câu trả lời vẫn lãnh đạm như cũ " Tôi không có ba mẹ."
Hiệu trưởng Nam Uyển lộ ra biểu tình xấu hổ.
Đôi mắt hắn sâu hút như có thể nhìn thấy tâm tư của hai người trước mặt.
Thời diểm hắn ra tay, Hạ Sanh đã biết hậu quả lúc xúc động là gì. Mà tình huống hiện tại chỉ là một phần nhỏ trong đó. Vô luận động cơ là gì, không một ai muốn để con mình cùng " tội phạm gϊếŧ người" học cùng lớp. Hơn nữa dư luận đang đổ dồn vào hắn, tất nhiên trường học muốn hắn cút mau chút.
Theo lý mà nói, chuyển trường là lựa chọn tốt với hắn nhất rồi. Ký ức người ta mau thay đổi, tin tức này cũng sẽ mau bị một tin thay thế. Hắn đến một nơi mới sẽ càng dễ dàng thoát khỏi khốn cảnh hiện tại.
Nhưng mà ... trước mắt Hạ Sanh không tự giác hiện lên gương mặt xinh đẹp sạch sẽ lại thích khóc nhè.
Nếu biết hắn chuyển trường, nhóc nói lắm sẽ khóc nhỉ?
Hạ Sanh hơi rũ đầu, tay siết chặt ống quần không tiếng động mà kiên trì tự đấu tranh. Hiện tại dư luận chưa lắng xuống, truyền thông mỗi ngày nhìn hắn chằm chằm. Chỉ cần hắn không muốn nói gì, không ai có thể cưỡng ép hắn.
Hạ Sanh không biết hắn đi về phòng học thế nào.
Cô Lý lải nhải ở bên cạnh, nội dung đại khái là khuyên hắn nên chuyển trường. Lỗ tai hắn bây giờ như đeo nút bịt tai tất cả âm thanh đều không nghe lọt.
Cô giáo cảm thấy phiền phức cực kì, cô ta sớm đã chướng mắt đứa trẻ tính tình kì lạ này. Cô ta biết thằng nhóc này sớm muộn gì cũng mang đến phiền toái cho mình, chỉ là không ngờ lại là một cái rắc rối kinh thiên động địa như thễ. Còn nhỏ mà dám gϊếŧ người, loại học sinh như vầy ai dám nhận dạy? Cô ta còn phải bận tối mặt tối mũi với đám phụ huynh còn lại kia kìa!
Chuyện vừa nổ ea, ban giám hiệu nhà trường đã mở họp khẩn cuối cùng đưa ra kết luận để Hạ Sanh chuyển trường. Nhưng mà học sinh có tiền án như vậy trường nào mà nhận?
May mắn là thành tích học tập Hạ Sanh cũng tốt, mà trường tiểu học Nam Uyển mới được xây dựng lại muốn có một học sinh thành tích tốt làm vẻ vang, vì thế bên đó tỏ vẻ sẽ nhận học sinh này. Nghe được tin có trường chịu nhận củ khoai lang bỏng này, cô Lý mới thở dài nhẹ nhõm.
Cô ta không ngờ tới Hạ Sanh lại ngoan cố không chịu rời đi như vậy, nói ngọt hay khuyên bảo gì cũng không chuyển trường. Cô Lý hung tợn mà liếc xéo Hạ Sanh nói " Em hãy chờ mà xem!"
Hạ Sanh đi đến cửa lớp hắn bỗng hồi thần lại, theo bản năng lui về sau hai bước.
Mấy tháng nay, hắn đã chịu vô số ác ý từ người ngoài. Người nào cũng tránh hắn như rắn rết, bây giờ hắn đã có thêm một tội danh nữa " tội phạm gϊếŧ người".
Ngoài mặt thì đồng tình nhưng sau lưng lại dùng ánh mắt sợ hãi hoặc ác ý đánh giá hắn. Nếu như có thể chắc chắn sẽ có người còn muốn mở não hắn ra để xem bên trong có gì.
Ở viện phúc lợi, có mấy người khóc sợ hãi không muốn chung phòng với hắn. Có người ghét bỏ chén đũa hắn đã chạm qua.
" Nó là tội phạm gϊếŧ người! Đồ dùng nó đυ.ng vào sẽ dính độc đấy!"
" Cậu cẩn thận chút đi, đừng nói chuyện với nó. Nó sẽ gϊếŧ cậu đấy!"
Cả kỳ nghỉ hè là thời gian khó khăn nhất mà Hạ Sanh phải trải qua, đôi khi hắn thậm chí có chút hoảng hốt. Hắn không nghĩ ra vì sao lại muốn sống tiếp.
Hiện tại, đứng trước cánh cửa này trong lòng Hạ Sanh tựa hồ đã có đáp án.
Hạ Sanh không muốn chuyển trường, không muốn nhận lấy sự giúp đỡ chuyển đi thành phố khác sống mà chấp nhận ở lại viện phúc lợi bị đám người kia cô lập, nhục mạ. Chỉ bởi vì nhóc nói lắp, đồ ngốc nói muốn cùng hắn chạy trốn.
Cả kỳ nghỉ hè Bùi Hướng Dương không hề xuất hiện.
Cậu hối hận rồi? Cậu cũng như những người khác sợ hãi hắn ư? Vậy tất cả mọi thứ hắn làm, những thứ gọi là " hy sinh" kia chẳng phải rất buồn cười hay sao?
Hạ Sanh đột nhiên thấy bản thân rất ngu xuẩn. Mà ý nghĩ đó xuất hiện từ khi hắn cảm thấy không tự tin.
Thì ra, hắn sợ gặp lại Bùi Hướng Dương.
Hạ Sanh sợ hãi thấy Bùi Hướng Dương giống như người khác dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn. Ai chán ghét hắn cũng được, có sợ hãi hắn cũng không sao chỉ riêng Bùi Hướng Dương là không thể.
Ôm lấy ý niệm âm u Hạ Sanh lấy hết dũng khí đi vào lớp.
Một giây hắn xuất hiện, lớp học đang náo nhiệt nháy mắt an tĩnh như gà. Mấy lời mắng chửi độc ác, tàn nhẫn bạo lực tại một giây đó như thủy triều rút đi.
Thứ cuối cùng lưu lại trong mắt Hạ Sanh chỉ còn lại nụ cười xán lạn của Bùi Hướng Dương lúc nhìn thấy hắn.
.
Tan học, mặc dù không tiện đường Bùi Hướng Dương vẫn một hai phải đưa Hạ Sanh về.
Hạ Sanh đã sớm biết cậu sẽ không bỏ cuộc, hắn có không đồng ý Bùi Hướng Dương cũng giở trò theo dõi như cũ.
Trong nguyên tác, Hạ Giang bị bắt vào nhà lao, vợ ông la là Lâm Phương Hà tâm lý có vấn đề, bà ta cảm thấy do Hạ Sanh hại ông ta. Vì vậy có một ngày Lâm Phương Hà cầm theo con dao phay vọt vào viện phúc lợi chặt đứt ngón tay Hạ Sanh.
Vì tránh cho đoạn cốt truyện này xảy ra, hôm ở cục cảnh sát cho lời khai Bùi Hướng Dương còn nói dối. Cậu khai rằng cả hai vợ chồng kia đều phạm tội, hơn nữa còn bịa thêm nhiều chi tiết khác ám chỉ Lâm Phương Hà có vấn đề tâm lý.
Bị nhốt ở nhà một tháng cậu từng nghe hàng xóm đến nhà chơi tám chuyện về Hạ Sanh.
Hạ Giang bị khởi tố mà Lâm Phương hà bị phát hiện có vấn đề tinh thần đã được đưa đến bệnh viện tâm thần cách đây 10 dặm ( 1 dặm TQ = 0.5 km, vậy 10 dặm = 5 km ).
Bùi Hướng Dương vẫn lo lắng không thể chống lại cốt truyện, quyết định làm tiểu sứ giả bảo hộ Hạ Sanh bình an vượt qua tình tiết này.
Hai người đi đến cửa viện phúc lợi, Hạ Sanh không muốn để cậu đi vào gần hơn. Hắn không muốn Bùi Hướng Dương biết tình trạng thật của hắn. Hắn biết trong mắt Bùi Hướng Dương viện phúc lợi là một đại gia đình đoàn kết tràn ngập yêu thương.
Bùi Hướng Dương hoàn thành nhiệm vụ, đứng một bên cười tươi rói. Nụ cười ấy như bông hoa nhỏ nở rộ mọi lúc mọi nơi mà chẳng cần tưới nước.
" Tớ, tớ về nhà nha!"
Giọng cậu lúc nói chuyện mềm mại, mái tóc bị gió thổi hơi hơi tung bay cũng thực mềm. Hạ Sanh đột nhiên rất muốn duỗi tay sờ tóc cậu, hắn phải nghiệm chứng xem tóc và giọng nhóc nói lắp có mềm như nhau không.
Chỉ là khi hắn nghĩ đến đôi tay này của hắn đã dính máu tanh tưởi, rốt cuộc vẫn từ bỏ.
" Cảm ơn."
Bùi Hướng Dương mới đi hai bước, nghe thấy âm thanh truyền từ phía sau. Cậu quay đầu lại, trên mặt tràn đầy sự hoang mang của trẻ con. " Cậu vừa mới, mới nói chuyện với, với tớ sao?"
Hạ Sanh không trả lời chỉ đứng nhìn cậu, Bùi Hướng Dương lắc đầu nghĩ lại là do cậu ảo giác mà thôi. Hạ Sanh đời nào mà nói cảm ơn cậu.
Bùi Hướng Dương nhanh trí, chạy về phía Hạ Sanh nhẹ giọng nói bên tai hắn, " Thật ra hôm, hôm nay tớ có, có chút buồn."
" Buồn chuyện gì?"
" Không, không muốn cậu chuyển, chuyển trường đâu."
" Muốn cùng, Hạ Sanh, vẫn ở bên nhau, cùng nhau... chơi đùa."
P/s: Cảm ơn đã đọc, bình chọn và bình luận.
Đang cảm thấy hai đứa này tình ghê, cái tự nhiên edit tới chỗ tụi nhỏ mới vào học kì 1 lớp 4 cái tự nhiên tui tỉnh lợi liền.