Ngu Thư Ninh bĩu môi, phiền chứ sao không, cậu muốn đi tìm Tu, nhưng mà cậu vẫn lắc đầu một cái: "Charlotte Hạ, anh có việc gì không? Tôi sắp phải đi rồi."
"Cậu đi tìm bác sĩ Lambert sao? Tôi vừa mới thấy cậu đi từ phòng làm việc của bác sĩ ra." Charlotte lại nói tiếp, "Anh ta là bác sĩ điều trị cho tôi."
Rốt cuộc Ngu Thư Ninh cũng cảm thấy hứng thú với người này, người bệnh của Tu sao, không biết đây có phải là người từng được nhắc đến không, cậu nhớ lại "Tình tiết" mà hệ thống 520 đã từng phát cho mình xem.
Cậu không nhìn thấy, cũng không biết gì hết, cũng chỉ nghe từ người đàn ông hai dòng máu đó, nhưng người kia đang nhìn cậu với ánh mắt đầy lưu luyến, mê muội, căm hận, bối rối, phần uất, nói chung là cực kỳ phức tạp.
"Cậu từng nghe đến thảm án của gia đình nhà họ Hill chưa?" Charlotte hỏi, nhưng người này nói đến họ của một nhà bị gϊếŧ kia.
Dĩ nhiên Ngu Thư Ninh biết chứ, đây không phải là bi kịch của nhà họ Hill sao: "Tôi biết, tôi đã..." Cậu vẫn định nói bản thân ở nơi đó, nhưng cảm thấy không nên nói cho Charlotte biết, "Đã nghe qua ở trên mạng."
Charlotte nhẹ giọng nói: "Trên mạng sao, trên mạng có rất nhiều người thương cảm cho họ, hy vọng sẽ sớm tìm ra hung thủ, để có thể an ủi người ở trên thiên đàng."
Ngu Thư Ninh cũng chưa từng coi tin tức, chẳng qua là do Tu xem rồi thuận miệng nói với cậu, mà cậu cũng có chút hiếu kỳ với những bình luận trên mạng.
"Ninh, trước kia tôi là cảnh sát, đã giải quyết nhiều vụ án, con người cũng nhìn phiến diện một mặt, đối với một người, thì sẽ có một kết luận khác nhau, bọn họ vĩnh viễn chìm đắm trong kết luận của mình...Jacqueline là một cô gái xinh đẹp trẻ trung, hơn nữa tương lai còn rất hứa hẹn, còn ông Hill thì có kỹ thuật về điện tử rất tốt, sớm sẽ được thăng chức, còn bà Hill thì lo việc nhà bếp núc, những người xung quanh đều khen bà là một người đảm đang...đây là những gì mọi người biết trên mạng."
Ngu Thư Ninh không biết tại sao gã lại nói những điều này với mình, cậu cố gắng cho giấu sự luống cuống cùng nghi hoặc xuống, cậu nhận thấy người này có gì đó bất thường, nên cả người cũng có chút căng thẳng, muốn thừa dịp người này không để ý mà bỏ trốn.
"Nhưng ai nào biết, cả nhà bọn họ, đều phải xuống địa ngục hết!"
"Cứu ---- a!" Ngu Thư Ninh vẫn còn chưa kêu lên, miệng đã bị bịt lại bằng một chiếc khăn tay, thuốc mê nhanh chóng truyền vào khí quản của cậu, ý thức trong nháy mắt liền trở nên mơ hồ, cậu liền đưa tay về phía trước, cả người vô lực ngã xuống.
Hệ thống 520 vội vàng lớn tiếng gọi túc chủ, nhưng Ngu Thư Ninh đã hít quá nhiều thuốc mê, lúc này cậu đã hoàn toàn hôn mê, căn bản không có phản ứng gì, hệ thống nhanh chóng chuyển không gian, nhìn thấy tay người nọ có chút run rẩy mà đón lấy túc chủ, nhanh chóng mang người rời khỏi từ cửa sau,
Gã hết sức thân thuộc nơi này, tránh được nhân viên cùng bệnh nhân ở đây, tuy nhiên gã lại không sợ bản thân bị camera bắt được, hệ thống 520 liền xâm nhập vào camera của bệnh viện, quả nhiên nó đã bị tắt, hệ thống càng không để bản thân lộ diện trước mặt nhân vật phản diện, nên nó nhất thời không biết phải làm sao.
Trong phòng làm việc, Tu đột nhiên nhíu mày một ái, hắn đi đến khu nghỉ ngơi nhìn một vòng liền không thấy người đâu, ánh mắt lạnh lùng nhìn ly trà sữa rơi xuống đất kia.
Trợ lý bưng một mâm bánh ngọt nhỏ đi đến, giật mình khi nhìn thấy biểu cảm khó coi của Tu, đáy mắt người này liền hiện lên sự hoảng sợ: "Bác sĩ Lambert, bác sĩ sao...ngài Ngu đâu? Mới vừa rồi còn ở đây..."
"Có mùi của thuốc mê, chắc là đã bị ai đó bắt đi." Tu để cho trợ lý đi báo cảnh sát, bản thân thì đến phòng giám sát, nhìn thấy màn hình camera tối đen, hắn liền tức siết chặt tay lại.
Cho đến bây giờ hắn chưa từng trải qua cảm giác hoảng loạn như vậy, hắn không cách nào chịu nổi nghĩ đến cậu bị thương.
Ninh Ninh, đừng có xảy ra chuyện gì đấy.