Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cứu Vớt Vai Ác Bệnh Hoạn, Ai Ngờ Lại Bị Đè

Quyển 2 - Chương 7-5: Cùng nhau xuống địa ngục

« Chương TrướcChương Tiếp »
Adoft đi lên, nhìn thấy trong tay cậu đột ngột xuất hiện một cái gậy, anh ta cũng không quan tâm lắm, nhìn biểu cảm ngơ ngác của cậu, anh ta liền tốt bụng giải thích: "Việc nhà đều do tôi làm, trên sàn nhà thỉnh thoảng sẽ có sáp đèn cầy."

Tâm tình Ngu Thư Ninh liền trở nên phức tạp, nói đúng hơn là....quả không hổ là nhân vật mấu chốt nhỉ? Thông minh chính là điều dĩ nhiên, hai lần gϊếŧ người, cho dù cảnh sát có tới, cũng không tìm ra đó là lỗi của anh ta, một lần là gϊếŧ đứa con của cha mẹ nuôi, một lần tên cha nuôi đồng tính khiến người ta chỉ thấy anh ta đáng thương.

Anh ta gϊếŧ người, sao có thể đổ lỗi này cho anh ta chứ? Ban đầu anh ta chỉ muốn tất cả người xấu biến mất mà thôi...

Ý của Adoft không hề xấu, chẳng qua là dùng sai cách thức mà thôi, nhưng vẫn có thể cải tà quy chính, kẻ sai chính là những kẻ lợi dụng điểm này của anh ta, mà đem nuôi dưỡng anh ta thành cỗ máy gϊếŧ người.

"Anh tên gì?" Adoft hỏi, "Anh là thiên sứ sáo? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Anh luôn ở bên cạnh tôi sao?"

"Tôi là Ngu Thư Ninh." Ngu Thư Ninh nhẹ giọng nói, "Tôi không phải thiên sứ...."

Nghe thấy tên cậu, Adoft liền ngẩn người, ánh mắt trong nháy mắt cũng thay đổi: "Ninh Ninh?"

Ngu Thư Ninh cũng sửng sốt, cậu chỉ vừa mới dời tầm mắt, mà Adoft ban nãy còn cao ngang ngực cậu mà giờ đã biến đổi thành dáng vẻ cường tráng của một nam nhân trưởng thành rồi.

"Hóa ra là do tôi nằm mơ." Adoft mang tiểu mỹ nhân ngây ngốc ôm vào trong lòng, "Tôi cứ nghĩ mãi, tại sao lại có một thiên sứ xinh đẹp như vậy xuất hiện khi tôi còn bé như vậy chứ."

"Adoft..." Ngu Ninh Thư nâng tay lên muốn an ủi anh ta một chút.

Adoft thấy trong tay cậu có quả vải, anh ta đột nhiên cướp lấy: "Ninh Ninh, cậu bị bệnh không thể ăn vải."

Ngu Ninh Thư nghi hoặc hỏi: "Bị bệnh?"

"Không phải bệnh tiểu đường sao?" Adoft chạm lên mặt cậu một cái.

Đầu óc Ngu Thư Ninh rối bời, thanh âm cũng có chút run rẩy: "Tôi...tôi không bị tiểu đường..."

Ở thế giới này không có, ở thế giới thứ nhất cũng không, chỉ có ở thế giới của cậu mới có!

Đôi mắt trống rỗng của Adoft liền chớp một cái, anh ta xoa xoa mắt mình: "Vậy sao? Hình như là, tôi nhớ nhầm...mắt Ninh Ninh không nhìn thấy."

Anh ta chạm vào mắt của Ngu Thư Ninh: "Tôi vừa mới phát hiện, cậu ở trong mơ của tôi có thể nhìn thấy được, nhìn như vậy rất linh hoạt động lòng người."

Ngu Thư Ninh chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hai cái, con ngươi đen láy nhìn chằm chằm người đàn ông, hệt như muốn tìm kiếm thứ gì đó từ người này.

Nhất định là có vấn đề gì đó, đầu óc ở trong mộng không thể ý thức được không gian, nhưng hệ thống lại không phát hiện có gì đáng ngờ, ở thế giới này, ngay cả hệ thống chủ cũng không tìm ra được điều gì bất thường, nếu như là bug, thì đã sớm bị báo cáo rồi.

Adoft hệt như đã thoát khỏi sự bàng hoàng của bản thân, rõ ràng không còn vẻ ôn nhu như lúc nãy, anh ta nhìn tiểu mỹ nhân trong ngực mấy giây, anh ta liền nắm lấy cằm cậu, hôn lên đôi môi mềm mại đó, hung mãnh mà cắи ʍút̼ nó.

Ngu Thư Ninh mở to đôi mắt sáng rực của mình, cánh môi bị hôn cho sưng đỏ liền hơi động đậy một chút: "Um..."

"Tôi vốn định giả bộ trước mặt người khác tạo ra hình tượng tốt một chút, ai ngờ ở trong mơ lại có thể gặp được cậu." Adoft như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ hung ác, "Dù sao chắc người đàn ông kia cũng nói cho cậu những gì tôi làm rồi, không biết là, Ninh Ninh có thể tiến gần lại đây hôn tôi...."

Vốn chính là lừa gạt, nhưng anh ta vẫn muốn làm chuyện này, thân phận thật của anh ta rất đáng sợ, Ninh Ninh sẽ không tránh xa anh ta chứ?

Ngu Thư Ninh mơ hồ nhìn anh ta một cái, nhưng điều này cậu đã sớm biết rồi, dĩ nhiên Adoft không biết điều này.

"Dù sao thì, tôi cũng sẽ không buông tay." Adoft hôn lên đôi môi mềm mại đỏ rực của tiểu mỹ nhân, "Ninh Ninh, cậu sợ tôi sao?"

"Tôi thật không cam tâm, rõ ràng tôi và tên đó giống nhau, dựa vào cái gì mà hắn có thể nhận được tình yêu của cậu chứ, điều hắn có thể làm cho cậu, thì tôi cũng có thể."

Adoft nâng mặt cậu lên, giống hệt như tự nói với bản thân, nhưng cũng rất giống một lời tỏ tình từ tận đáy lòng.

Trong chớp mắt, người đàn ông nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh, nhưng Ngu Thư Ninh vẫn có thể thấy được.

Cậu nhớ lại, dáng vẻ này giống hệt với Vô Vọng, lúc đó hắn cũng dè dặt hỏi cậu như vậy: "Em sợ tôi sao?

Giờ phút này, hình ảnh của hai người chồng chéo lên nhau, vẻ mặt có thể không giống nhau, nhưng tình ý thì không thể lẫn được.

Đúng vậy, bọn họ không thể hiểu được tình cảm sâu đậm bình thường, những việc làm của nhân vật phản diện rất điên cuồng và tàn độc, nhưng cậu làm sao có thể sợ chứ?

Ngu Thư Ninh lắc đầu một cái, mặt cạ lên cổ Adoft: "Tôi không sợ.", Cậu nhỏ giọng nói, "Ngày mai tôi sẽ đến tìm anh."

Nếu như bọn họ có tội, cậu sẽ không cầu xin ân xá cho họ, mà cậu sẽ cùng bọn họ đi xuống địa ngục.
« Chương TrướcChương Tiếp »