Ngu Thư Ninh liền an lòng: [Đâu phải tụi tui muốn như vậy, dù cho như vậy, thì miễn là chủ hệ thống không phát hiện là được. Cảm ơn cậu nhé, 520~, mãi yêu!]
Hệ thống 520 trầm mặc, nội tâm hệ thống liền điên cuồng tiêu hóa nội dung này, thiếu chút nữa phải nếm trải mùi vị bị quá tải, ai, ai bảo đây là túc chủ của nó chứ, chỉ có thể miễn cưỡng mà giúp đỡ.
Chuông cửa vang lên, Ngu Thư Ninh liền đứng dậy mở cửa, vừa mở cửa ra cậu đã bị người đàn ông kéo vào trong lòng, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cậu, nụ hôn sâu liền rơi xuống.
Cánh môi cậu bị mυ"ŧ lấy,đầu lưỡi cũng nếm được hương vị sữa bò quen thuộc, nụ hôn rất đỗi thân quen, Ngu Thư Ninh ôm lấy cổ người đàn ông, hé miệng để cho đầu lưỡi của hắn tiến vào trong thăm dò, môi hai người dán chặt vào nhau, đầu lưỡi cũng quấn lấy nhau, hắn tùy ý mà chiếm lấy khoang miệng của cậu, kẹo ngọt cũng chạy qua chạy lại trong miệng của hai người, dần dần viên kẹo sữa cũng được hòa tan, theo nước miếng của hai người mà biến mất.
Nụ hôn hôm nay có chút thô bạo, sau khi Ngu Thư Ninh được buông ra, môi cũng đã trở nên đỏ bừng, cánh môi sưng lên một chút, đầu lưỡi cũng cảm thấy có chút đau, đôi mắt cậu ươn ướt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn: "Tu, là anh sao?"
Người đàn ông ừ một tiếng: "Chúng ta đi thôi." Hắn dừng lại một chút, sau đó liền nói thêm, "Kẹo ngọt nhỏ."
Ngu Thư Ninh liền ngoan ngoãn à một tiếng, cậu muốn kéo tay người đàn ông vào trong nhà, nhưng Tu đã tránh tay cậu, hắn trực tiếp ôm lấy eo cậu, kéo cậu vào trong nhà.
"Hành lý của em để ở dây." Ngu Thư Ninh kéo vali ra, "Tu, anh đóng gói xong hành lý rồi à?"
"Đã xong rồi, trong xe ở dưới lầu." Tu cầm lấy vali của Ngu Thư Ninh, hắn ôm lấy vai cậu, "Lúc xuống lầu phải cẩn thận một chút."
Hành lang rất hẹp, người đàn ông ở phía sau cầm lấy vali cho cậu, Ngu Thư Ninh nắm chặt gậy dẫn đường, từng bước từng bước đi xuống lầu, cậu chỉ có thể lần theo tay vịn cầu thang mà đi xuống, chỉ cần cậu bước hụt chân, người đàn ông ở phía sau sẽ tức tốc kéo cậu lại.
"Không phải mấy ngày trước anh đã mang xe đi sửa rồi sao, anh mua một chiếc mới hả?" Cậu ngồi ở vị trí phụ lái, nhưng cậu ngửi thấy được mùi hương của xe mới, "Mở cửa sổ ra đi, Tu."
Tu hạ cửa kính xe xuống, cho xe chạy một lúc: "Ninh Ninh, chúng ta sẽ đổi sang một chuyến bay khác, vẫn là đi đến Trung Quốc, nhưng sẽ đến một thành phố khác."
Ngu Thư Ninh liền nghiêng đầu: "A? Chuyến bay đó xảy ra chuyện gì sao?"
Tu lạnh nhạt nói: "Đúng vậy, vì có vài trục trặc, nên anh đã đổi chuyến bay."
Ngu Thư Ninh liền gật đầu một cái, dù sao cũng là đến Trung Quốc, đi thành phố nào cũng được: "Anh ăn cơm chưa? Em có mua xà lách cá ngừ này."
"Không phải Ninh Ninh không ăn cá sao?" Tu hỏi.
A? Không nghĩ tới hắn sẽ nhớ đến chuyện này, nổi ám ảnh về cá ở thế giới thứ nhất đã trở thành bóng ma quá lớn trong lòng cậu, cho dù có là thế giới thứ mấy, cho dù có làm sạch sẽ ra sao, hay thậm chí là không có mùi tanh gì, thì không thể lấn át được bóng ma trong lòng cậu, còn những loại cá nhỏ hay cá tuyết chiên các loại thì cậu vẫn có thể ăn được.
Ngu Thư Ninh cong mắt lên, bởi vì khoảng cách giữa hai nhân vật phản diện ở hai thế giới ngày càng nhỏ đi mà cậu cảm thấy có chút vui vẻ: "Em có thể ăn được một chút, mà sao anh biết em không ăn cá vậy?"
Tu trầm mặc một chút: "Không biết, chẳng qua là do cảm giác như vậy..."
Thật kỳ lạ, hắn chẳng qua là thuận miệng nói ra, không nghĩ đến việc này lại là thật, nhưng người đàn ông cũng không ghét sự trùng hợp này.
Vì quãng đường đi khá xa, nên Ngu Thư Ninh đã ngủ trên đường đi, đến khi đến sân bay mới tỉnh lại.
"Anh còn định bế em lên." Tu đã đứng bên cạnh cửa xe ở ghế phụ lái, hắn khom người mở dây an toàn cho cậu, thấy Ngu Thư Ninh đã tỉnh lại, hắn liền hôn lên môi cậu một cái.
Ngu Thư Ninh vẫn còn mơ mơ màng màng, cậu theo thói quen mà ngẩng mặt lên hôn trả người đàn ông: "Không muốn bế...có rất nhiều người nhìn..."
Tu nghe được liền khẽ cười một tiếng, mυ"ŧ lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu một cái: "Đi thôi, Ninh Ninh."