Coi như tinh cầu Tháp Mạc không lớn, nhưng phạm vi bao hàm của toàn bộ tinh cầu, tổng thể tích cũng rất rộng, nếu như có người phát hiện ra, lợi ích ở phía sau cũng đủ để làm cho vô số người trở nên tham lam điên cuồng.
Bất quá, trước kia chỉ có duy nhất một mình Ân Vô Vọng biết đến nơi này, hiện tại còn có thêm một tiểu nhân ngư nữa.
Ngu Thư Ninh ban đầu cũng không biết loại tinh thạch xinh đẹp này chính là một loại đá năng lượng, còn bẻ thử mấy viên xuống để làm đồ chơi chơi, lúc sau trông thấy Ân Vô Vọng dùng thứ này để bổ sung năng lượng cho phi thuyền, cậu mới phát hiện ra mấy cục đá mình dùng để ném chính là tinh thể cực kỳ quý giá, một loại đá năng lượng cấp S có thể làm cho vô số người phát điên.
Ngu Thư Ninh rất tò mò làm thế nào mà Ân Vô Vọng biết được dưới lòng đất của tinh cầu Tháp Mạc lại có mỏ đá năng lượng. Người đàn ông liền hồi tưởng một chút rồi kể:
“Có một lần, một con Trùng tộc cấp cao trà trộn vào quân đội, bị anh phát hiện ra, sau đó anh một đường đuổi gϊếŧ nó tới tận chỗ này, mặc dù gϊếŧ chết được nó, nhưng cũng hao tổn hết nguồn năng lượng.”
“Nhân loại chắc chắn không thể sinh tồn được trên bề mặt của tinh cầu Tháp Mạc, nên anh nghĩ xuống dưới lòng đất hẳn là sẽ đỡ hơn một chút. Nhưng địa chất ở nơi này cực kỳ cứng rắn, cho dù là dùng cơ giáp khoan cũng không thể nào xuyên thủng được, cứu viện thì không biết khi nào mới tới nơi, đến lúc sắp đi đến cuối sông cùng núi, mới phát hiện ra một cái hang động ẩn nấp, là lối vào lòng đất ngầm.”
Khi đó hắn đã bị rất nhiều đá năng lượng cấp S dọa đến sợ ngây người, sau khi bổ sung đầy bình năng lượng liền điều khiển cơ giáp quay trở về. Sau khi đánh xong chiến dịch kia, Ân Vô Vọng liền chuẩn bị báo cáo mình đã phát hiện ra một mỏ năng lượng, nhưng còn chưa viết xong thì hắn đã nhận được tin mình bị tuyển chọn làm đối tượng thí nghiệm cho “Kế hoạch tạo thần”.
Không ai quan tâm hắn có đồng ý hay không; có lẽ là do lo sợ sự tình bị bại lộ, ngay từ đầu hắn đã bị ép buộc phải giữ bí mật, về sau khi có thể mở miệng, hắn cũng không muốn nói gì nữa.
Khi người đàn ông nói ra những lời này, ngữ khí của hắn rất bình thản, tựa như đang nói về câu chuyện cũ của một người khác vậy, thần sắc cũng không hề dao động chút nào, ngược lại khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của tiểu nhân ngư còn cười cười một chút.
Ngu Thư Ninh nức nở nói: “Em vốn vẫn nghĩ, nghĩ là có thể đăng báo …”
Lệnh truy nã của Ân Vô Vọng đã được gỡ bỏ không lâu trước đây, thay vào đó chính là lời kêu gọi thượng tướng Ân mau mau trở về. Dù đã biến mất hơn một năm, hắn vẫn là chiến thần ở trong lòng mọi người, hơn nữa nghe nói thượng tướng Ân lúc ở phòng thí nghiệm đã đạt được sức mạnh cường đại, còn khởi xướng sự thỉnh cầu của toàn dân, bọn họ cực kỳ khát vọng Ân Vô Vọng sẽ trở về và dẫn dắt nhân loại đánh bay Trùng tộc.
Ân Vô Vọng không có suy nghĩ gì; hắn đã có tiểu nhân ngư, trong lòng cũng có vướng bận, không còn muốn nổi điên rồi trả thù giống như kiếp trước nữa, thế nhưng muốn hắn trở về ư? Cũng không biết mấy người này nghĩ như thế nào, hy vọng người bị hại quên đi thương tổn, lấy oán báo ân sao? Hắn còn chưa tiết lộ chuyện này cho bên truyền thông đã là tốt rồi, đừng hy vọng hắn có đạo đức đại nghĩa hay gì hết.
Bất quá Ngu Thư Ninh cũng có nghĩ qua, nếu như Ân Vô Vọng trở về, là có thể mang những đá năng lượng này theo; một khi có được nguồn năng lượng dồi dào như vậy, nếu như quân đội nhân loại có thể tận dụng được, sức chiến đấu chắc chắn sẽ tăng lên một cách đáng kể, nói không chừng còn có thể đánh lùi cả Trùng tộc.
Nhưng nghe xong chuyện mà Ân Vô Vọng gặp phải, Ngu Thư Ninh cũng không muốn để cho những người đó cầm được đá năng lượng một chút nào, bởi vì ai biết mang những đá năng lượng này về, cuối cùng là dùng vào đúng chỗ hay là lại bị người nào đó độc chiếm chứ.
Cũng may người đàn ông không có ý muốn quay về, Ngu Thư Ninh cũng vứt luôn cái gì mà thỉnh cầu toàn dân ra sau đầu.
Ân Vô Vọng chuẩn bị xong cơ giáp, ngồi xuống bên cạnh tiểu nhân ngư, Ngu Thư Ninh theo thói quen liền dựa vào người hắn, chỉ vào thiết bị đầu cuối nói: “Thượng tướng Thịnh Minh bị thương.”
Người đàn ông nhàn nhạt nhìn thoáng qua, Thịnh Minh à, là bạn cùng lớp với hắn ở trường quân đội, về sau cũng là cấp dưới đắc lực của hắn. Ở kiếp trước sau khi hắn phá huỷ viện nghiên cứu rồi rời khỏi đó, nghe nói Thịnh Minh vẫn luôn canh cánh trong lòng về quyết định xuất ngũ khó hiểu của hắn, nhưng lại không tìm thấy người đâu, vì thế anh ta vẫn luôn điều tra một ít bí mật của cao tầng Liên Bang, sau đó bị người ta hại chết ở trên chiến trường.