Sau kì phát tình, Ngu Thư Ninh thật lòng muốn tránh mặt nhân vật phản diện nhưng ở căn phòng nho nhỏ này, cậu không tránh nổi. Hắn mạnh mẽ kéo cậu ngồi lên đùi hắn, "Ba" một tiếng đem sách để trước mặt cậu.
Người đàn ông lộ ra nụ cười tàn nhẫn: "Em còn dám trốn sao, từ hôm nay bắt đầu gấp đôi."
Ngu Thư Ninh: "..."
A a, gấp đôi? Tôi cũng siêu cấp gấp đôi được không!
"Không được, Ninh Ninh, em ăn kẹo từ miệng người khác sẽ không ngại ngùng nhỉ? Phải không?" Ân Vô Vọng vứt bạch quả trong tay đi. Ngu Thư Ninh cảm thấy không khí tràn ngập hơi thở nham hiểm, nín thở nửa ngày mới nói:
"... Anh chơi xấu!"
"Ninh Ninh chỉ biết nói mấy từ ngữ nhàm chán này thôi sao, em không nói gì kí©h thí©ɧ hơn được sao?" Ân Vô Vọng dùng ngón tay khoét một lỗ trên quả bạch quả: "Uống đi, nếu còn dám trốn tránh thì tôi sẽ đánh nát mông cậu."
Ngu Thư Ninh như chiếc lá bay qua, miệng nhỏ nhẹ nhàng hút lấy nước quả thơm ngọt.
Ân Vô Vọng chọc chọc quai hàm của cậu, tinh thần tìm tòi nghiên cứu nói: "Em nói xem mông của nhân ngư nằm ở đâu? Có phải hay không cũng giống như loài người?"
Vừa nói, tay hắn vừa đưa tới, bế tiểu nhân ngư lên sờ đuôi cá xinh đẹp, sau đó nắn bóp phần cuối đuôi cá.
Nếu như Ngu Thư Ninh là một con mèo, khẳng định cậu sẽ xù hết lông lên, hướng tới nhân vật phản diện đang sờ loạn nhe răng lộ móng. Nhưng cậu hiện tại chỉ là một tiểu nhân ngư đáng thương, chỉ có thể cúi đầu mặc người trên trọc, cuộn tròn đuôi cá tránh tay của ai kia.
Ngay tại khi cậu đang dùng hết từ ngữ mình biết để mắng hắn, đột nhiên Ân Vô Vọng nói: "Ninh Ninh, em có muốn khám phá thế giới ngoài kia không?"
Ngu Thư Ninh hơi bất ngờ: "Sao?"
Dù cậu muốn thì cũng phải đợi bọn họ ra ngoài mới được đi.
"Rất nhanh thôi." Ân Vô Vọng cúi đầu nhắm vào đôi môi non mịn của cậu, nặng nề hôn môi, đầu lưỡi liếʍ cái miệng mềm mại âm ấm, còn nếm ra một chút mùi sữa thơm ngọt, mυ"ŧ đến nỗi lưỡi của Ngu Thư Ninh tê dại.
Bị hôn bất ngờ, môi Ngu Thư Ninh sưng lên, thiếu dưỡng khí mà đầu óc cậu choáng váng.
Ngu Thư Ninh coi lời Ân Vô Vọng như gió thoảng bên tai, cũng không để trong lòng.
Nhưng khi cậu tỉnh lại vào mấy hôm sau, lúc quấn lấy Ân Vô Vọng đòi kẹo, hắn lại kẹp cậu vào khuỷu tay, xoa xoa mái tóc mềm mại của tiểu nhân ngư.
"Chờ một lát, đừng sợ, cũng đừng nói gì hết."
Ân Vô Vọng trầm giọng nói.
Ngu Thư Ninh siết chặt cánh tay bên hông, đuôi cá thoáng lay động, mặt không hiểu nói: "Đói."
Ân Vô Vọng càng thêm siết chặt: "Ngoan nào, đợi đi, tôi sẽ cho em hai viên kẹo."
"Ồ..." Ngu Thư Ninh an tĩnh lại, cậu không biết nhân vật phản diện muốn làm gì, tràn đầy nghi hoặc mà nhìn hắn.
Ân Vô Vọng trầm mặc mà đứng đó, giống như đang chờ gì đó, mấy giây sau, một tiếng nổ mạnh vang lên.
"!!" Ngu Thư Ninh hoảng sợ chui vào trong ngực hắn, móng vuốt và răng nanh đặc trưng của nhân ngư cũng nhe ra, cảnh giác mà nhìn ra bên ngoài.
Ân Vô Vọng ôm lấy cậu, vỗ về trấn an, đôi mắt đen lướt qua rất nhiều suy tư.
Những cảnh tượng từ kiếp trước lướt qua tâm trí hắn như những mảnh vỡ, khi ấy hắn ngây thơ cho rằng mình có thể dùng sức mình vượt qua mọi thứ, nhưng cuối cùng lại từ thiên chi kiêu tử rơi xuống thành...
Sở nghiên cứu vĩnh viễn sáng như ban ngày, năm năm nhốt lại cùng cải tạo thống khổ lại nghe đến tin cấp trên muốn tiêu diệt ý thức của hắn, biến hắn thành công cụ chỉ biết nghe lời...
Sau đó, những kẻ luôn ngạo mạn ấy lại phải quỳ xuống xin tha thứ, xã hội thượng lưu nay lại biến thành trò hề. Huỷ diệt mọi thứ xong hắn lại cảm thấy trống rỗng, nhìn loài người diệt vong bằng ánh mắt lạnh lùng, tất cả mọi chuyện đã kết thúc vào ngày hắn lâm vào ngủ say.
Hắn lại một lần nữa tỉnh lại rồi, ở phòng thí nghiệm quen thuộc, ở khi những người đó còn gọi mình là Thượng tướng, mang một tia thân cận nhiều hơn tôn kính, hắn mỉm cười nhìn những người này.
Chỉ là, giờ lại có thêm một tiểu nhân ngư.
Đẹp đẽ, dính người, thông minh, thú vị.
Bởi có thêm một tiểu nhân ngư dính người, Ân Vô Vọng không muốn đi lại con đường của kiếp trước. Tiểu nhân ngư chưa bao giờ được nhìn ngắm thế giới bên ngoài, thứ ngon nhất từng ăn cũng chỉ là một viên kẹo bình thường, cậu thích xem "Ba ba lịch hiểm ký", nhưng lại không thể giống nhân vật trong phim đi khám phá vũ trụ bao la.
Ân Vô Vọng cảm thấy mình hắn chịu sự lạnh lẽo ở sở nghiên cứu là đủ rồi, tiểu nhân ngư nên có cuộc sống tốt hơn.