Chương 1: Bị bóng đè liền xuyên.

Editor: Rev

" Vì cái gì? Vì cái gì mà muốn đối xử với tôi như vậy? "

" Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì? "

Trong sương mù, một thân hình đàn ông gầy ốm yếu, quỳ trên mặt đất tuyệt vọng mà rống: " Vì cái gì, vì cái gì ... "

" Ầm vang " một tiếng, một tiếng sấm sét sợ tới mức khiến Tô Tiểu Tiểu từ trong mộng tỉnh giấc.

Cô từ từ thở gấp, cuống quít mà chạm đến đèn trên tủ đầu giường, mở đèn bàn.

Ánh sáng ấm áp từ ánh đèn chiếu khắp cả căn phòng, lại không có bắt cứ bóng dáng của người đàn ông nào.

Haiz, lại là cái ác mộng này.

Tô Tiểu Tiểu dần dần bình tĩnh, mở di động nhìn thời gian, bây giờ mới có 2 giờ sáng.

Ngày mai còn phải đi làm, cô lại chuẩn bị tắt đèn đi ngủ tiếp. Đắp chăn đàng hoàng, nhưng lại không có buồn ngủ.

Rốt cuộc nam nhân kia là ai? Vì cái gì mà thường xuyên xuất hiện trong giấc mộng của cô đến thế?

Tô Tiểu Tiểu trằn chọc, như thế nào cũng không nghĩ ra tại sao lại xảy ra việc kỳ lạ như thế này.

Một tia chớp cắt qua bầu trời đêm, theo sau đó là cái vang đến tận mây xanh của tiếng sấm.

Tô Tiểu Tiểu thầm nghĩ, dù sao cũng không ngủ được, vậy thì ngẫm lại xem rốt cuộc cô từng gặp người đàn ông này ở đâu?

Vì sao thường xuyên lại mơ thấy anh ta?

Anh ta muốn nói cho cô điều gì?

Hay anh ta muốn cô giúp đỡ anh ta cái gì?

Tiếng mưa rơi lất phất, Tô Tiểu Tiểu ấy thế mà lại ngủ rồi.

Chờ Tô Tiểu Tiểu mở mắt ra, toàn bộ thế giới đều thay đổi.

Cô nhìn cách bài trí xa lạ xung quanh, còn không có rõ tại sao lại thế này, đã bị đôi tay xa lạ nhỏ nhắn doạ đến chết khϊếp.

"A!!!"

Cô sợ tới mức co rụt lại, đột nhiên ném chăn xuống, sau ấy mới phát hiện bàn tay đó chính là của mình.

Là một người luôn luôn trà trộn trên Tấn Giang (*), Tô Tiểu Tiểu liền rất nhanh nghĩ rằng bản thân đã xuyên qua, hơn nữa là hồn xuyên đến cơ thể của một cô gái.

(*): Tấn Giang (tiếng Trung: 晋江文学城) là một trang web văn học nguyên tác đồng thời là một diễn đàn văn học lớn tại Trung Quốc, chiếm tới 80% thị trường sách điện tử của nữ giới Trung Quốc.

Cô đứng dậy đi đôi dép lê, từ mặt đất nhặt chiếc chăn rồi đi tới giường, sau đó cẩn thận mà nhìn xung quanh.

Phòng không lớn, nhưng lại có cảm giác ấm áp, sạch sẽ cảm giác sẽ là cái có □□ (**).

(**): Nguyên văn nha mọi người ơi huhu, mình không biết làm sao luôn TvT.

Ở đuôi giường dựa tường có để một chiếc bút màu trắng, trên bàn sách có bộ ảnh cùng với chiếc cặp sách màu hồng nhạt.

Tô Tiểu Tiểu cầm lấy bộ ảnh, nhìn hình ảnh bên trong của thiếu nữ, ấy thế mà lại giống y như đúc bóng dáng cô khi còn nhỏ.

Khuôn mặt cùng với đôi mắt tròn tròn, còn có cả cặp mái bằng thật dày.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Tiểu Tiểu cũng không biết bản thân trở lại chính mình khi còn nhỏ, vẫn là hồn xuyên đến một thân thể cùng với cô giống nhau y như đúc.

Cô mở cặp sách, lấy ra một quyển sách.

Trên đó có viết một dòng chữ: Tô Tiểu Tiểu.

Thân thể này cùng với cô đến cái tên cũng giống nhau như đúc, chữ viết cũng là ...

Đang chuẩn bị nhìn xem tại thời điểm này có tin tức nào hữu dụng không, ngoài cửa truyền đến một tiếng vang.

"Nho Nhỏ, Nho Nhỏ mau ra ăn cơm".

Tô Tiểu Tiểu chưa kịp nói gì, cửa đã bị mở ra từ bên ngoài.

Giọng của người bà đặc biệt lớn: "Tỉnh rồi à? Như thế nào mà con cũng không biết trả lời, xong cơm rồi, mau tới đây ăn."

"Vâng." Tô Tiểu Tiểu gật đầu, đi theo bà Tô ngay phía sau.

Bà Tô ở phòng bếp, phát hiện Tô Tiểu Tiểu còn đi theo sau, cau mày: "Con đó, đứa trẻ này, đi theo bà làm gì, còn không mau đi đánh răng rửa mặt, thật là dơ muốn chết."

Nhà không lớn, Tô Tiểu Tiểu nhìn lướt qua cũng đã thấy nhà vệ sinh ở chỗ nào.

Rửa mặt xong, trên bàn ăn ngoại trừ bà Tô còn có một ông cụ tuổi đã cao. Không có bất ngờ gì, đó chính là ông Tô.

Tô Tiểu Tiểu trong lòng kinh ngạc: Tại sao lại không có ba và mẹ?

Cô ngồi vào bàn ăn, trên bàn có một chén cháo bột ngô, trứng gà, màn thầu, bánh bao còn có cả bánh nướng lớn. Đồ ăn là thanh xào rau xanh, cà chua xào trứng, còn có cả dưa muối.

Nhiều ghê, đồ ăn phong phú thật nha!

Theo thói quen của Tô Tiểu Tiểu từ lâu đã không ăn sáng. Vào thời điểm cô đi làm, một buổi sáng bình thường sẽ có một chén cháo trắng hoặc yến mạch, đôi khi chính là một bắp ngô.

Uống trước khi ăn cháo đi.

Tô Tiểu Tiểu cầm lên uống cháo bột ngô, bên trong nhỏ vụn hạt bắp, làm cô không khỏi khụ khụ hai tiếng.

"Ui da, nhìn trí nhớ của bà này." Bà Tô cười lên, nhìn mặt ông Tô mà nói: "Nho Nhỏ của chúng ta là người thành phố, không như chúng ta uống quen cháo bột ngô."

Ông Tô hiền từ nhìn Tô Tiểu Tiểu sủng nịch nói: "Nho Nhỏ thích ăn cái gì, ông liền làm cái đó."

Tô Tiểu Tiểu vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, nghĩ thầm, càng nói nhiều càng sai, càng làm nhiều càng sai, im lặng là vàng, im lặng là tốt nhất.

Bà Tô thấy Tô Tiểu Tiểu cúi đầu hứng thú không quá cao, cho rằng cô luyến tiếc ba mẹ: "Hôm nay bà mang con đi vườn bách thú chơi được không? Huyện S nhiều nơi vui chơi, về sau ở bên này đi học, mỗi cuối tuần bà sẽ đều mang con đi chơi."

Bà Tô lại nói: "Ba mẹ con không phải không cần con, hiện tại quá bận bịu việc công tác. Con ở bên này học xong tiểu học, ba mẹ con có thể trở về."

Tô Tiểu Tiểu vẫn là yên lặng gật đầu.

Ông Tô và bà Tô liếc nhìn nhau, cho rằng những lời họ nói chọc đến sự thương tâm của Tô Tiểu Tiểu.

Bữa cơm này, Tô Tiểu Tiểu nghe được khá nhiều tin tức hữu dụng.

Mẹ và ba của Tô Tiểu Tiểu là bác sĩ, ngày thường đi công tác tương đối nhiều. Hai người nếu đi cùng nhau có thể miễn cưỡng mang theo con cái.

Nhưng hiện tại ba của cô thi đậu làm nghiên cứu sinh ở nơi khác, còn mẹ cô có khi buổi tối đi bệnh viện trực ban. Tô Tiểu Tiểu mới tám tuổi, ở nhà một mình không an toàn.

Vì thế, Tô Quân Hoa cùng Ngô Tân Ngữ thương lượng đưa Tô Tiểu Tiểu về quê, chờ tới sơ trung rồi đưa trở về.

Ăn cơm xong xuôi, bà Tô vươn ra ngoài cửa sổ nhìn thời tiết bên ngoài: "Không mưa. Lão nhân, cùng đi không?"

"Bà mang Nho Nhỏ đi thôi, tôi chờ đợi xem ván cờ tướng." Ông Tô nhanh đổi quần áo, mang mũ, đứng ở chỗ đổi giày chuẩn bị ra cửa."

Kỳ thật Tô Tiểu Tiểu không nghĩ đến việc đi đến vườn bách thú, thời tiết nóng như thế này, còn không bằng ở nhà ngồi quạt điện.

Bất quá cô phải đi, vì phải biểu hiện giống với một đứa con nít mà.

Tô Tiểu Tiểu mở tủ quần ái ra, chọn trang phục. Tủ quần áo toàn màu sắc hồng nhạt, cô liền tuỳ tiện chọn.

Mặc xong quần áo, Tô Tiểu Tiểu đứng trước gương xem bản thân, cảm phục làn da của thân thể này.

Đặc biệt là Tô Tiểu Tiểu, ngày thường chắc là không ra khỏi cửa, làn da thật sự trắng nõn.

Bà Tô đẩy cửa ra: "Nho Nhỏ, xong chưa?"

Tô Tiểu Tiểu chạy nhanh tìn cái mũ che nắng mang trên đầu nói: "Vâng."

Tô Tiểu Tiểu phát hiện, bà Tô hoàn toàn không có thói quen gõ cửa, hơn nữa giọng còn đặc biệt lớn.

"Xong liền chạy nhanh quá, may cho con là ít người đấy." Bà Tô vừa nói vừa muốn kéo tay Tô Tiểu Tiểu.

Tô Tiểu Tiểu không thích bị người xa lạ lôi kéo, lại biến thành né tránh.

Bà Tô cũng không phát hiện điều khác thường, một bên đi giày một bên mở cửa.

Khi hai người vừa mới ra cửa, đã bị doạ cho nhảy dựng. Một mam nhân đang ngồi ở trên mặt đất đối diện cửa, mắt nhắm lại giống như đang ngủ, chân duỗi đến cửa của Tô gia.

"Ai ui, doạ chết người mà." Bà Tôi không kiên nhẫn mà đi qua người của nam nhân, "Đứa nhỏ này không khiến cho người khác bớt lo mà, có nhà không về, chạy cửa ngủ cái gì. Nho Nhỏ, con đừng học theo đứa bé đó."

Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu, cũng bước qua nam nhân nàh mà đi, trong lòng rất tò mò.

Hắn là ai?

Vì cái gì nằm ở chỗ này?

"Vĩnh Trung cùng Hiểu Hồng thật là tám đời xúi quẩy, lại không quản được đứa trẻ như thế." Bà Tô còn đang nói, "Hiểu Hồng này làm mẹ, đúng là không còn lời gì để nói."

Vĩnh Trung cùng Hiểu Hồng chắc là cha mẹ của đứa trẻ này đi?

To Tiểu Tiểu quay đầu lại mà nhìn thoáng qua, phát hiện đứa trẻ đó nửa mở hai mắt, nhìn chằm chằm vào hai người.

Tô Tiểu Tiểu sợ tới mức run run, chạy nhanh tránh đi tầm mắt của đứa trẻ.

Đây có chắc là ánh mắt của một đứa trẻ con không thế?

Bà Tô túm lấy tay Tô Tiểu Tiểu nói: "Nhanh lên thôi, đến chậm thì vườn bách thú lại nhiều người."

Tô Tiểu Tiểu không dám quay đầu nhìn lại, hấp tấp đi theo bà Tô.

Tô Tiểu Tiểu hoàn toàn không biết khi hai người đi rồi, đứa trẻ ánh mắt như chất độc, về phía hai người tung tăng mà "Phi" một tiếng.

Dưới lầu, bà Tô đυ.ng tới một người phụ nữ trẻ tuổi.

Bà Tô thấy cô ta, vội vàng nói: "Đi đâu mà về lâu thế? Đứa trẻ nhà cô lại ngủ ở cửa nhà, cô nhanh đến quản đi, như vậy còn ra giống gì nữa."

"Lại chạy ra cửa ngủ?" Đổng Hiểu Hồng bất mãn mà nói, "Thật không biết thằng bé có phải cố ý hay không, muốn người khác cho rằng tôi ngược đã nó. Nếu không phải tôi vừa ra để mua màn thầu, không biết, còn tưởng tôi ngược đãi nó, cố ý không cho nó vào cửa. Không biết hắn đang chờ ba hắn trở về cáo trạng tôi hay không nữa?"

Bỗng nhiên, Đổng Hiểu Hồng bỗng bừng tỉnh nói rằng: "Đứa trẻ đó sẽ không phải nghĩ đến việc này đi? Trách không được, còn thường thường ngồi ở cửa không trở về nhà, chính vì khiến cho người ra nhìn đến, tưởng tôi làm đứa nhỏ này ra như thế. Không nghĩ tới, đứa nhỏ này lòng dạ ác độc nhiều như thế."

Bà Tô có chút kinh ngạc: "Đúng, tháng sau sẽ trở về."

"Cô yên tâm, Vĩnh Trung đã trở lại, tôi làm chứng, cô không hề ngược đãi con của anh ta." Bà Tô ngó mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu, thấp giọng nói với Đổng Hiểu Hồng, "Nhưng cô phải xem xét lại chính mình, không thể vì người khác mà chăm con của họ, nên bớt lo còn tốt hơn..."

Tô Tiểu Tiểu nhàm chán mà dẫm lên vũng nước ven đường, tuy rằng bà Tô cố ý đề thấp âm thanh, nhưng vẫn đủ lớn để Tô Tiểu Tiểu nghe thấy.

Cô không thích bà Tô nói về chuyện gia đình người khác, nhà nào ra nhà đó, liền thúc giục bà Tô nhanh lên đi.

Tô Tiểu Tiểu nói: "Bà ơi, nhanh lên, con muốn đi vườn bách thú."

Đổng Hiểu Hồng phảng phất nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, khoa trương mà mở hai mắt nhìn, má to miệng, một bên chân dậm một bên vỗ tay mà nói: "Ai nha, Nho Nhỏ trở lại rồi à? Ai u, xinh thật, làm cho người ta thích à nha!"

Nói rồi, Đổng Hiểu Hồng duỗi tay sờ đầu Tô Tiểu Tiểu.

Tô Tiểu Tiểu quay đầu, trốn sau lưng bà Tô.

Ngay sau đó liền yên lặng.

Ha hả, được đấy, ra vẻ nữ nhân à.