Đường Na bị cô ấy hỏi không nói được một chữ, cô vắt hết óc cũng không nghĩ ra nên giải thích như thế nào, cuối cùng, cô bắt đầu không phân rõ phải trái la lối.
"Hu hu hu. . . Em không biết chị đang nói cái gì, em muốn gặp Ngu Trạch, em muốn Ngu Trạch, mấy người trả Ngu Trạch lại cho em!"
Nước mắt to như hạt đậu trong mắt Đường Na lăn xuống, cô khóc đau lòng muốn xuống ghế. Ngay lúc mũi chân chạm xuống đất, một cơn tê dại đau đớn như bị điện giật khiến cô rụt chân về.
"Đây là thứ gì?" Cô hoảng sợ nhìn về phía Vương Doanh.
"Vài biện pháp an ninh ấy mà, dù sao thì chị cũng không hiểu rõ em lắm." Vương Doanh mỉm cười, ngược lại nói đến Ngu Trạch: "Ngu Trạch đang bị thẩm vấn ở ngay phòng bên cạnh, em thấy anh ta sẽ nói cái gì?"
Nhìn Đường Na sửng sốt, cô ấy cười nói: "Một nghệ sĩ dính scandal sắp có thể xoay người, em cảm thấy anh ta sẽ vì em mà vứt bỏ cơ hội tốt ngay trước mắt sao?"
"Anh nhất định vì một yêu quái mới quen biết chưa lâu mà từ bỏ cơ hội xoay người tốt như vậy sao? Theo tôi được biết, ngày mai anh sẽ kí hợp đồng biểu diễn với một nhà chế tác tên Trần Thao. Thế nào, không cần cơ hội này hả?"
Trong phòng thẩm vấn cách một bức tường, trưởng phòng phòng quản lý chủng loại Triệu Sảng Hiệt đang có ý đồ moi được chút tin tức hữu dụng từ trong miệng Ngu Trạch.
Đã một giờ trôi qua, ông chủ bán bánh quẩy đã trên đường về quê rồi, mà thần tượng hết thời trước mắt thì sao? Anh vẫn duy trì tư thế lúc đầu, mắt lạnh lùng nhìn mặt bàn -- dù là vẹt, lúc này cũng nhả ra hai chữ, mà anh lại như hồ lô cưa miệng, lâu vậy rồi mà một âm tiết cũng không phát ra từ trong bờ môi ngậm chặt kia.
Triệu Sảng Hiệt tức giận nói: "Ngu Trạch, anh đừng có giở trò, chẳng lẽ anh định giả làm người câm hả? Tôi không muốn dùng tư hình, không phải là không thể dùng tư hình, điều này anh phải rõ ràng cho tôi!"
Ngu Trạch rốt cuộc ngước mắt nhìn về phía anh ta, Triệu Sảng Hiệt không khỏi dâng lên vẻ mong đợi, trông cậy anh có thể nói ra tin gì hữu dụng.
Sau đó, anh ta thấy Ngu Trạch mấp máy miệng với anh ta: ". . ."
Một bên.
Cho dù anh không nói gì, Triệu Sảng Hiệt cũng nhận ra được giễu cợt từ nụ cười lạnh của anh.
"Mẹ nó sau khi anh xảy ra chuyện, không có ai đứng ra nói chuyện cho anh là phải rồi." Triệu Sảng Hiệt nói: "Anh thật là tảng đá trong hầm cầu, vừa thối vừa cứng."
Triệu Sảng Hiệt lấy điếu thuốc trong túi, châm lửa, cố ý nhả khói trước mặt Ngu Trạch khıêυ khí©h anh.
Ngu Trạch không cảm xúc, phía sau mây khói lượn lờ lạnh lùng nhìn anh ta.
"Nếu anh không chịu nói, vậy ở nơi này một ngày một đêm đi. Tôi ngược lại muốn xem xem, ngày mai miệng anh có chặt như bây giờ không."
Triệu Sảng Hiệt cười lạnh nói.
Không có ai biết người từng là thần tượng lưu lượng đang rơi vào khốn cảnh, vào ban đêm trên mạng, tất cả mọi người đang thảo luận Trì Linh Âm đóng máy phim mới, mà Trì Linh Âm ngày hôm sau tham gia bữa tiệc đóng máy ở Hoành Điếm, tối hôm đó trở lại thủ đô lại bị mấy người bạn nhiệt tình rủ đi chơi, 3 giờ chiều cô đến thủ đô, mà tới 11 giờ đêm cô mới kéo va ly về nhà của mình.
Vừa mở cửa, cô nhạy bén phát giác trong nhà có vật lạ.
Cô kéo va ly vào nhà, giọng đầy bất đắc dĩ: "Trác tiên sinh, trên ban công vui không?"
Sau khi Trì Linh Âm bật đèn, ban công bên ngoài cửa kính sáng hơn một nửa, một con rơi treo ngược trên giá phơi tự động mở miệng phát ra giọng nam khàn khàn: "Một người đàn ông ga lăng thì nên yên lặng đợi ngoài cửa trước khi được cô gái ấy cho phép."
"Cám ơn anh khéo hiểu lòng người." Trì Linh Âm đi đến ban công, kéo cửa kính: "Lần sau anh có thể vào nhà chờ. Lần nào trên ban công có con rơi treo ngược rất kì lạ."
Con dơi bay vào phòng, biến thành một người đàn ông chín chắn phong độ.
"Cô không sợ trong phòng mất thứ gì à?"
Trì Linh Âm cười nói: "Nói tôi tin Trác tiên sinh, không bằng nói tôi tin vào tài lực sung túc của Trác tiên sinh."
"Cảm ơn Linh Âm đã tin tôi." Trác Vũ ưu nhã mở miệng: "Lần này bị bạn cô vượt lên trước, lần sau tôi sẽ đặt lịch tiệc tẩy trần của cô trước một tuần, đến lúc đó mong cô nhất định phải nể mặt tham dự."
"Đương nhiên." Trì Linh Âm nhướng mày, cười như không cười nói: "Hoặc là anh cũng có thể lựa chọn, ở chỗ này uống với tôi một ly."
Trác Vũ nói: "Rất hân hạnh."
"Tôi sửa sang một chút đã, xin chờ một chút." Trì Linh Âm đẩy va ly vào phòng ngủ.
Trác Vũ ở phòng khách đi đi lại lại, anh mắt anh ta tán thưởng nhìn giá sách đặt những đồ vật quý giá hay văn vật tinh xảo xếp ngay ngắn tinh tế, ngay cả sách vở cũng được xếp cẩn thận theo màu sắc.
Sống trong căn phòng tao nhã lại ngay ngắn trật tự, thật sự là một loại hưởng thụ.
Mỗi một chi tiết nhỏ đều nói Trì Linh Âm là một người thông minh có tu dưỡng, Trác Vũ thưởng thức nhất chính là điểm này.
Chỉ có gặp Trì Linh Âm, Trác Vũ mới có thể vui mừng biết trên thế giới này không chỉ có ngu xuẩn.
Anh ta chờ ở bên ngoài không đến một lát, Trì Linh Âm từ trong phòng ngủ đi ra, lấy một chai rượu vang trong tủ rượu.
Trác Vũ nhìn rượu vang trong tay Trì Linh Âm, nở nụ cười vui mừng: "Cô quả nhiên là người hiểu biết, người bình thường luôn theo đuổi mấy thứ truyền miệng, nhưng lại không biết trong đó luôn có mấy lời bịa đặt. Đồ tốt thật sự, thường không muốn người ta biết, bởi vì số lượng chúng ít chỉ đủ rất ít người hưởng thụ."
Trì Linh Âm mời Trác Vũ ngồi xuống bàn ăn, rót cho anh ta một ly rượu.
Rượu màu đỏ thuần giống như máu tươi tinh khiết, dưới ánh sáng chiết xạ của ly rượu hình tulip phát ra ánh sáng rực rỡ mê người, Trác Vũ xưa nay không uống đồ gì của nhân loại ngoài máu tươi, chỉ có rượu vang là một ngoại lệ, rượu vang xuất sắc làm anh ta mê muội như máu tươi.
Trác Vũ bưng ly rượu lên, hít một hơi thật sâu, trước tiên đánh giá mùi và màu sắc rượu một cách chuyên nghiệp.
Cho dù là chuyên gia nổi tiếng trong nghề cũng không tìm ra sai sót trong lời của anh ta.
Dù sao 40 năm trước, anh ta còn tâm huyết dâng trào làm giáo sư bộ môn rượu nho ở đại học Bordeaux của Pháp -- đương nhiên, dùng gương mặt khác.
Trác Vũ giương mắt nhìn về phía Trì Linh Âm ngồi đối diện: ". . . Không hỏi nguyên nhân tôi không mời mà tới sao?"
Ánh đèn nhu hoà phía trên bàn ăn chiếu lên gương mặt không chút tì vết của cô, thiên kim đại tiểu thư xuất thân huyền học thế gia, từ khi sinh ra đã có tài năng bẩm sinh nổi tiếng xa gần, cô cực kì thông minh, luôn tôn thờ trung lập, công bằng công chính với người và yêu, cùng rất nhiều người và yêu hâm mộ cô, Trác Vũ cũng coi cô như người được chọn làm vợ tốt nhất.
Anh ta cần một người thông minh giúp anh ta quản lý Tự Do Thiên Quốc, mặc dù Trì Linh Âm gần như không thể thay đổi chính sách trung lập của cô mà đứng về phía anh ta, nhưng nếu như là Trì Linh Âm, Trác Vũ cảm thấy mình có thể chịu được cô khoanh tay đứng nhìn giữa người và yêu.
Ở mức độ lớn hơn là bởi vì anh ta tin tưởng bản thân, anh ta tin mình có thể một mình xử lý mọi chuyện -- mặc dù phải đối mặt chút khó khăn, ví dụ như phải tốn phần lớn thời gian quản lý đám ngu xuẩn.
"Là chuyện tiểu yêu quái hả?" Trì Linh Âm nói toạc ra ý đồ của anh ta.
"Tiểu yêu quái?" Trác Vũ nhớ tới yêu quái tóc vàng khiến anh ta chịu thiệt, không nhịn được bật cười: "Ngoại trừ bề ngoài, tôi không thấy cô ta giống tiểu yêu quái chỗ nào -- cô biết đó, rất nhiều yêu quái bề ngoài đều là giả."
Trì Linh Âm cười nhìn anh ta: "Chịu thiệt bởi con bé?"
Trác Vũ nhìn chằm chằm gương mặt tươi cười dường như mọi thứ đều nằm trong dự đoán của Trì Linh Âm, chợt loé suy nghĩ: ". . . Cô đã sớm biết cô ta không đơn giản."
Trì Linh Âm bưng ly rượu lên nhấp một hớp, mỉm cười nói: "Con bé rất đặc biệt, không giống chúng ta."
Trác Vũ nhìn chằm chằm vệt đỏ tươi ở mép cô: "Chẳng lẽ là huyết mạch yêu thần thượng cổ?"
Trì Linh Âm nói: "Tôi chỉ biết có lẽ con bé không giống các anh, cụ thể là cái gì, chỉ có bản thân con bé mới biết được đáp án."
"Nếu như cô sớm nói với tôi cái nhìn của cô, tôi sẽ tự mình đi mời cô ta gia nhập Tự Do Thiên Quốc."
"Tôi đã hỏi anh, anh muốn đích thân đi đón con bé không rồi mà?" Trì Linh Âm cười nói: "Câu trả lời của anh là, con bé không xứng."
Trác Vũ lắc đầu, cảm thấy tiếc nuối: "Là tôi quá tự đại, đây là một bài học khó được."
Trì Linh Âm hỏi: "Con bé đã xảy ra chuyện gì rồi hả?"
"Cô ta bị người phòng quản lý chủng loại dẫn đi."
". . . Quả nhiên." Trì Linh Âm nói.
Trác Vũ nhìn cô một cái: "Cô có người ở phòng quản lý chủng loại?"
Trì Linh Âm lắc đầu: "Tôi chỉ nghe nói Viên Mộng từng xuất hiện ở trấn Hoành Điếm."
"Tôi lại không rõ." Trác Vũ nói: "Tiểu yêu này quái thật không may, không bị phòng quản lý chủng loại phát hiện sự tồn tại của cô ta, nhưng lại bị phòng quản lý chủng loại phát hiện vật phẩm chế tác yêu thuật của cô ta."
"Anh định làm thế nào?"
Trác Vũ dang hai tay, tỏ vẻ bất lực: "Tôi đã nhắc nhở cô ta, nếu như bị người phòng quản lý chủng loại bắt đi, Tự Do Thiên Quốc chúng tôi ngoài tầm với, không cứu nổi."
"Anh cứu được con bé, chẳng phải đang cho con bé một ân tình sao? Đến lúc đó anh lại mời con bé gia nhập Tự Do Thiên Quốc. . ."
Trì Linh Âm còn chưa dứt lời, Trác Vũ đã cười trước.
"Linh Âm, cô thật ngây thơ. Có yêu quái có thể dùng ân tình để thúc đẩy, có yêu quái không thể, kẻ khác tôi không chắc, nhưng Đường Na không rõ lai lịch này, tôi có thể chắc chắn, tuyệt đối là kiểu trở mặt không quen biết." Trác Vũ bưng ly rượu lên, khẽ nhấp một hớp.
Nuốt rượu vang nhẹ nhàng khoan khoái trong miệng, Trác Vũ cười nói: "Tự Do Thiên Quốc chưa từng làm chuyện mua bán lỗ vốn."
Yêu quái không muốn quy thuận Tự Do Thiên Quốc, vận mệnh không liên quan gì tới anh ta.
Gấu bông là của Đường Na.
Đưa gấu bông tới phòng quản lý chủng loại lại là Trác Vũ.
Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Đây là lẽ sinh tồn sau khi trải qua thời gian dài của Trác Vũ, muốn trách, cũng chỉ có thể trách Đường Na ánh mắt nông cạn, không muốn dấn thân vào đại nghiệp tự do.
Tác dụng sau cùng của cô, chính là dùng máu tươi để nói cho tất cả yêu quái muốn làm chim rụt đầu --
Không phản kháng chính sách tàn bạo của nhân loại, bọn họ chỉ có một con đường chết.
Thủ đô bên kia, vào lúc mặt trời lên cao, trong một toà cao ốc xa hoa, có một người đàn ông vẻ mặt đầy lo lắng đi đi lại lại trước cửa văn phòng Tổng giám đốc, thi thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng đóng chặt.
Ông là thư kí riêng của Ngu Thư, vừa rồi thông qua con đường đặc biệt của Ngu gia biết được một bộ phận công an đặc biệt tên là phòng quản lý chủng loại ngày hôm qua bỗng nhiên bắt giam Ngu Trạch.
Năm nay là năm thứ 13 ông làm việc cho Ngu Thư, cộng thêm lần này, ông đã gặp Ngu Trạch vào cục cảnh sát ba lần, lần ở Mỹ là ông tự mình đi đón người -- Ông thật sự nghĩ mãi mà không rõ, vị đại thiếu gia Ngu gia này thích gì không tốt, hết lần này tới lần khác cứ thích chui vào cục cảnh sát?