“A!!” Phạm Nguyên giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng.
Mồ hôi lạnh đầm đìa, anh ngồi bật dậy trên giường, mắt trừng trừng nhìn vào một điểm, con ngươi mở to, đầy hoảng sợ, hơi thở gấp gáp như thể anh sắp kiệt sức đến nơi.
Mũi anh phảng phất ngửi thấy mùi mồ hôi ẩm ướt, xen lẫn một hương thơm ngọt ngào, tựa như mùi của tuổi trẻ bồng bột, đầy sức sống.
Phạm Nguyên chớp chớp mắt, tiếng thở dốc dần dần lắng xuống.
Đây là mơ sao?
Đó là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện khi anh tỉnh lại.
Nhưng khi nhìn vào đồng hồ điện thoại, anh nhanh chóng phủ định ý nghĩ đó.
Bây giờ là tháng sáu, rõ ràng anh đã chết vào tháng mười một.
Nhìn vào năm tháng, anh không khỏi mở to hai mắt, không thể tin nổi.
Hắn đã trở về quá khứ!
Thời gian này là lúc anh mười bốn tuổi!
Vậy có nghĩa là, anh đã chết. Sau khi gϊếŧ kẻ sát nhân đó, anh đột ngột bị cơn đau tim cướp đi sinh mạng, ngay tại nơi họ cùng nhau ở.
Tang lễ hôm đó thực chất là cái bẫy do Thẩm Hàm giăng ra, và không ai tại tang lễ ấy sống sót, kể cả anh.
Chỉ còn năm giờ nữa là đến hừng đông.
Trong năm tiếng đồng hồ này, Phạm Nguyên không thể nào ngủ được. Anh tắt đèn, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đen kịt. Một vầng trăng non vẫn còn treo lơ lửng trên bầu trời, rõ ràng là tháng sáu, nhưng cái lạnh lại buốt giá.
Lúc ba giờ sáng, tiếng trẻ con khóc và tiếng người đàn ông mắng chửi vang lên. Mỗi ngày đều như vậy, cãi nhau ầm ĩ, gia đình này chưa bao giờ yên lặng.
Nếu là trước kia, anh chắc chắn sẽ khó chịu, đóng cửa sổ lại và tiếp tục giấc ngủ của mình.
Nhưng bây giờ, cả trái tim anh như run lên theo từng tiếng khóc của đứa trẻ kia.
Phạm Nguyên không ngừng gõ ngón tay lên mặt bàn một cách lo lắng.
Hiện tại, anh đã quay về năm mười bốn tuổi, nghĩa là Thẩm Hàm vẫn còn sống, chỉ kém anh hai tuổi.
Thật không thể tưởng tượng nổi, kẻ sát nhân ấy đang ở ngay căn phòng kế bên, chỉ cách anh một bức tường.
Điên rồ thật.
Trái tim Phạm Nguyên bắt đầu co thắt, nhói đau.
Anh nhíu mày, theo thói quen tìm đến chiếc tủ thuốc. Trong đó là hàng loạt các lọ thuốc lớn nhỏ được sắp xếp ngăn nắp.
Phạm Nguyên nôn nóng mở một lọ thuốc, nhanh chóng nuốt mấy viên xuống. Cơn đau thắt nơi tim mới dần dần tan biến.
Ngày hôm sau, Phạm Nguyên như bị một lực vô hình thôi thúc mà đến trước cửa nhà bên cạnh.
So với nhà Phạm Nguyên, gia đình bên cạnh tương đối giàu có. Ở thị trấn nhỏ này, họ sở hữu một căn biệt thự tư nhân, đỗ trước cửa một chiếc xe sang, khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
Bên ngoài biệt thự có một bức tường lan can cao ngất bao quanh, bên trong là một khu vườn nhỏ, phải đi qua vườn mới nhìn thấy ngôi nhà.
Không hiểu vì sao, nhìn vào vẻ ngoài lộng lẫy ấy, Phạm Nguyên bỗng nhiên cảm thấy biệt thự này giống như một chiếc l*иg sắt được làm riêng, còn Thẩm Hàm, tựa như một con chim hoàng yến bị nhốt trong đó.
Trước đây, Phạm Nguyên chưa từng để ý đến gia đình này.
Ba mẹ đã dặn anh không được đến gần căn biệt thự, nên anh cũng ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ cố tình quan sát hay tiếp xúc với bất cứ ai trong nhà ấy.
Ngoại trừ một lần, vào năm cuối cấp ba, anh gặp Thẩm Hàm.
Khi Phạm Nguyên đang chìm trong suy nghĩ, một tiếng chó tru thảm thiết vang lên từ phía biệt thự, nghe như con chó đang bị ngược đãi. Tiếng kêu đáng thương ấy khiến anh nhíu mày.
Phạm Nguyên cẩn trọng tiến đến gần bức tường lan can, nhìn qua khe hở, liền thấy một cậu bé tóc đen đang ôm một con chó xù nhỏ, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
Tim Phạm Nguyên đập nhanh hơn, con ngươi hơi giãn ra, anh chăm chú nhìn cậu bé ngồi trong khu vườn.
Đó là Thẩm Hàm, khi cậu bé mới mười hai tuổi.