Chiều Chủ nhật sáu giờ bầu trời u ám không đen hoàn toàn nhưng cũng chẳng sáng rõ.
Bên ngoài cơn mưa lớn đổ xuống bao trùm trang viên cùng căn biệt thự lộng lẫy trong một bầu không khí u ám. Từ xa nhìn lại căn biệt thự mất đi vẻ hào nhoáng dưới ánh mặt trời trông chẳng khác gì một ngôi nhà ma hoang vắng.
Trong đại sảnh trống trải rèm cửa sổ bằng pha lê bị gió thổi bay nhẹ nhàng. Một thiếu niên có vẻ nhỏ nhắn ngồi co chân trên bậu cửa sổ đôi tay đút trong túi ánh mắt lơ đãng nhìn cơn mưa đêm đen ngòm bên ngoài mà ngẩn người.
Đúng bảy giờ, tiếng chuông điện thoại kiểu cũ vang lên.
Thiếu niên giật mình, tiếng chuông điện thoại kéo cậu trở lại thực tại. Cậu đi tới và nhấc ống nghe lên.
“Alo... yêu dấu ơi, anh cũng nhiệt tình quá nhỉ...” Ngay khi nhấc máy, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng thở dốc của một người phụ nữ cùng tiếng người đàn ông cười khinh bỉ gọi cô là “kỹ nữ”.
Thiếu niên cúi nhẹ đầu, mím môi khẽ gọi: “Mẹ...”
“Đừng, đừng động đậy... Con trai mẹ đang nghe điện thoại...” Giọng Andy, người phụ nữ ở đầu dây bên kia liền ngưng lại. Sau một lúc lấy lại hơi, bà dùng giọng dịu dàng quen thuộc hỏi: “Con yêu... đã ăn cơm chưa?”
Thiếu niên ngoan ngoãn đáp: “Dạ. Dì nấu ạ.”
“Hôm nay thầy dạy sao rồi?”
“Dạ... học xong rồi ạ.”
“Còn piano?”
“Con vẫn luyện.”
“Con đúng là bảo bối của mẹ, thông minh quá. Mẹ yêu con đến chết mất.”
“Khi nào mẹ về?”
“Mẹ xem nào... chắc là sau thứ năm nhé.”
“Dạ. Con đợi mẹ.”
“Bảo bối, con có yêu mẹ không?”
“Dạ...”
Người phụ nữ ở đầu dây cười hạnh phúc. Bỗng lúc này, có tiếng người đàn ông cười nhạo chen vào: “Tiểu bảo bối à, mẹ con là người xảo quyệt, chẳng biết cái gì gọi là tình yêu đâu. Đừng tin lời ma quỷ của bà ấy. Bây giờ bà ấy chỉ đang phấn khích thôi. Đi chơi với đống đồ chơi chết tiệt của con đi.”
Người đàn ông nói tiếng Anh, Thẩm Hàm nghe không hiểu hết nhưng cũng đoán được là chẳng phải lời tốt đẹp.
Cậu cúi mặt buồn bã.
“Cút đi.” Andy mắng người đàn ông kia một câu rồi cúp máy, đại sảnh lại chìm vào im lặng như chết.
Thiếu niên đứng yên bất động ngơ ngác hồi lâu, rồi lặng lẽ bước vào sâu trong biệt thự dần dần bị bóng tối bao trùm.
Thứ năm:
Trời còn chưa sáng cậu thiếu niên đã đứng bên cửa sổ nhìn ra con đường trước nhà. Cuối cùng đến bốn giờ chiều một chiếc xe thể thao màu đỏ tươi xuất hiện chạy vào trang viên.
Đôi mắt cậu sáng lên đầy phấn khích, vội vàng chạy xuống lầu để đón người phụ nữ. Nhưng khi mở cửa, cậu thấy bà ấy đang quấn quýt bên một người đàn ông tóc vàng mắt xanh.
Hai người ôm hôn nhau say đắm, đến mức họ ngả người lên nắp xe với một tư thế đầy táo bạo, như thể sắp lao vào nhau ngay tại chỗ.
“Andy…” Thẩm Hàm khẽ gọi.
Nghe tiếng gọi, Andy giật mình như vừa tỉnh ra vội vàng đẩy người đàn ông ra. Anh ta còn định quay lại ôm bà, nhưng bà ngăn lại và yêu cầu anh dừng lại.
“Bảo bối…” Andy vội chỉnh lại quần áo lộn xộn, mỉm cười dịu dàng bước đến trước mặt Thẩm Hàm: “Mẹ đã về rồi…”
“Andy…” Thẩm Hàm khẽ nắm lấy góc váy của bà, hỏi nhẹ nhàng: “Người này là ai?”
“Anh ấy…” Andy ngập ngừng một chút, mỉm cười dịu dàng: “Chỉ là một người bạn của mẹ thôi.”
“Cô đang nói gì với đứa nhỏ thế?” Người đàn ông tiến tới đặt tay lên vai Andy, quay sang Thẩm Hàm với nụ cười trêu chọc: “Giới thiệu chút nhé? Ta là… ừm… chắc là người cha thứ mấy của cậu đây nhỉ?”
“Nào, gọi một tiếng ‘ba’ nghe thử xem. Đáng chết… làn da đẹp thật…” Người đàn ông đưa tay định chạm vào mặt cậu, nhưng cậu cảnh giác tránh đi.
“Đủ rồi, Larry.” Andy hất tay anh ta ra, hơi khó chịu: “Nó chỉ có một người cha thôi.”
“Đúng vậy.” Larry cười mỉa mai: “Cô ngủ với người ta xong là phủi tay như chưa có gì.”
Andy lạnh nhạt quay đi, nắm tay Thẩm Hàm rồi nói: “Bảo bối, con đã ăn cơm chưa?”
Thẩm Hàm lắc đầu.
“Vậy con ra phòng khách chơi một lát đi, mẹ sẽ vào bếp làm đồ ăn cho con.”
Thẩm Hàm ngoan ngoãn gật đầu, nhìn theo bóng bà và người đàn ông ngoại quốc cười cợt kia cùng nhau đi vào bếp.
Trong lúc đó, Larry vẫn không ngừng buông tay sờ soạng người phụ nữ: “Nhìn cái mông này xem.”
“Trước mặt con trai tôi đừng làm thế.” Andy khó chịu nói.
“Ồ…” Larry cười nham hiểm, túm tóc bà kéo vào bếp và khóa trái cửa: “Cô quả là một người mẹ tốt.”
Không lâu sau, từ sau cánh cửa bếp vang lên những tiếng thở dốc cùng giọng chửi rủa thô tục của người đàn ông. Trong lúc chịu đựng, Andy bật cười, tiếng cười hoang dại và điên dại.
Cậu thiếu niên đứng lặng ngoài cửa bếp mím môi, hạ cánh tay định gõ cửa rồi lặng lẽ quay đi bước vào một căn phòng tối không bật đèn.
Thẩm Hàm ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại, ngồi thẫn thờ một lúc lâu rồi không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, nằm gục lên chú gấu bông mà Andy đã tặng, lặng lẽ ngủ thϊếp đi.
Cơn gió nhẹ thổi qua cửa sổ, làm rèm trắng bay phất phơ. Một tia sáng từ ánh trăng len qua rèm, nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt thanh tú của cậu bé đang say ngủ.
Đột nhiên một bóng đen cao lớn xuất hiện phá tan khung cảnh yên bình ấy như một ác quỷ bao trùm lấy thân hình nhỏ nhắn của cậu.
Chủ nhân của bóng đen nở nụ cười xấu xa.
Thẩm Hàm cảnh giác mở mắt, định bật dậy nhưng miệng cậu đã bị bịt kín bởi một bàn tay. Người đàn ông đó dùng cánh tay siết chặt cổ cậu, ôm ghì cậu lên.
“Mày đang đợi gì thế? Đợi bữa tối mẹ kỹ nữ của mày chuẩn bị à? Đừng đợi nữa, bả đang phê thuốc rồi.”
Hắn nhấc cậu thiếu niên đang giãy giụa đặt lên giường, rồi đè cả thân hình cơ bắp nặng nề lên người cậu, khiến chiếc giường lún xuống gần nửa.
Thẩm Hàm vùng vẫy hết sức, nhưng ngay lập tức nhận một cái tát mạnh khiến máu từ mũi cậu tuôn ra, loang lổ trên ga giường trắng như những bông hoa đỏ thẫm yêu dị.
Larry nhe răng cười biếи ŧɦái, cúi người định hôn lên ngực cậu, nhưng Thẩm Hàm ra sức ngẩng đầu và húc mạnh trán vào trán hắn.
Cả hai đều cảm thấy đầu óc choáng váng, rồi trên trán mỗi người hiện lên một vệt đỏ.
“Đồ khốn!” Larry chửi thề lùi lại và ôm trán, rõ ràng bất ngờ trước sự phản kháng mãnh liệt từ đứa trẻ tóc đen trước mặt.
Thẩm Hàm dường như không cảm nhận đau đớn, cố vùng khỏi người hắn và định nhảy xuống giường. Khi cậu sắp nhảy xuống, Larry túm lấy đầu cậu, kéo giật lại và ném trở lại giường.
Hắn ngồi đè lên người cậu, đưa tay vào túi áo như đang tìm kiếm thứ gì đó, vừa tìm vừa nói với giọng độc ác:
“Đồ vô dụng, bị tao làm là vinh dự mà thượng đế ban cho mẹ con mày. Tốt nhất là ngoan ngoãn nghe lời, vì tụi bây chẳng ai thoát được đâu.”
Nói rồi, hắn rút ra một ống tiêm từ túi áo, thứ chất lỏng đỏ như máu trong ống phản chiếu ánh trăng, ánh lên một tia sáng lạnh lùng.
Đồng tử Thẩm Hàm co rút lại.
Kim tiêm cắm phập vào cánh tay cậu. Khi chất lỏng được tiêm vào, Thẩm Hàm như mất đi linh hồn, người rũ xuống giường thở dốc từng hồi nặng nề.
Đôi mắt Thẩm Hàm mở to, bắt đầu đỏ rực một cách kỳ dị, khiến toàn bộ tròng trắng nhuốm thành sắc đỏ như máu. Đau đớn đến mức khóe mắt cậu chảy ra từng giọt nước mắt đỏ tươi như máu.
Larry hài lòng nhìn "tác phẩm" của mình, rồi thả ống tiêm xuống sàn, nở một nụ cười biếи ŧɦái, đưa tay định lột quần áo của cậu.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đóng chặt bị đẩy mạnh ra.
Andy với mái tóc rối bù đứng ở cửa đôi mắt mở to kinh hãi nhìn thấy Thẩm Hàm đang thoi thóp trên giường. Cơn giận dữ dâng trào không thể kìm nén: “Mẹ kiếp, mày đã làm gì con tao!”
Như một kẻ điên cô lao tới đẩy Larry ra khỏi người Thẩm Hàm rồi ôm lấy cậu bé mềm yếu vào lòng, đau đớn nức nở gọi tên cậu nhưng Thẩm Hàm không còn phản ứng.
“Hàm Hàm… Hàm Hàm…”
Larry cười nhếch mép với lấy cái gối nằm dài trên giường, nói: “Chẳng làm gì cả, chỉ tiêm cho nó một liều ‘Vu dược’ thôi.”
Nghe đến cái tên “Vu dược,” cả thế giới của Andy như sụp đổ, cô ôm chặt lấy Thẩm Hàm bật khóc nghẹn ngào.
“Xin lỗi… Bảo bối, xin lỗi… Là mẹ đã hại con… Lẽ ra mẹ không nên đưa con tới đây…”
“Vu dược” là tên gọi tắt của "Dược nữ vu." Đây là loại thuốc gây đau đớn tột cùng cho cơ thể người, không hẳn là ma túy nhưng là công cụ tra tấn kinh khủng nhất. Một số kẻ biếи ŧɦái thích dùng nó để tra tấn những người mình thù ghét hoặc ép buộc kẻ thù phải khuất phục, vì vậy nó bị cấm trên toàn thế giới.
Một khi tiêm vào nếu không có thuốc giải người đó sẽ chịu đựng sự tra tấn khủng khϊếp mỗi khi thuốc phát tác, cảm giác đau đớn không thể miêu tả nổi còn khủng khϊếp hơn cả toàn thân gãy xương.
Thuốc giải gồm hai mươi liều, phải tiêm đủ hai mươi lần mới có thể hoàn toàn loại bỏ độc tố khỏi cơ thể.
“Mày là đồ khốn! Đồ đáng chết khốn nạn!” Andy gào lên với Larry.
Larry lại cười nhạt: “Mày mắng tao làm gì? Thuốc này không phải là không có giải dược. Chỉ cần mày trả tiền tao sẽ làm ra thuốc giải và con mày sẽ không phải chịu khổ. Mày sẽ trả tiền chứ? Dù sao mày cũng giàu thế, đâu thiếu chút này.”
"Thẩm Hàm... Mẹ xin lỗi... Tất cả là lỗi của mẹ..."
Andy nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Hàm, đôi mắt đỏ sưng vì khóc.
Trong vòng tay của Andy Thẩm Hàm vẫn ở trong trạng thái ngơ ngác, đôi mắt mở to hết mức toàn thân run rẩy không ngừng lạnh lẽo và yếu ớt. Từ cổ họng cậu phát ra những tiếng nức nở kỳ quái.
Sau nửa giờ đôi mắt đờ đẫn ấy cuối cùng cũng khép lại, cậu nặng nề ngủ thϊếp đi trong vòng tay của mẹ.
Larry cười nhạt: “Thấy không? Tao đã nói sẽ không sao, chỉ cần mày nghe lời đưa tiền thì con mày sẽ không phải chịu đựng nỗi đau từ ‘Vu dược’ nữa.”
“Hãy... hãy nhanh chóng đưa thuốc giải cho tôi... Tôi sẽ trả tiền, bao nhiêu cũng được...” Andy nói trong tuyệt vọng.
Larry nở nụ cười nham hiểm, hài lòng với bộ dạng hiện giờ của cô: “Trước hết, đưa cho tao 300 ngàn để tiêu xài đã.”
Andy giận dữ gào lên: “Đưa hết thuốc giải ra ngay!”
“Không dễ thế đâu. Nếu muốn con mày khỏe mạnh... mày phải nghe lời. Khi nào tao cần tiền, mày chỉ cần ngoan ngoãn đưa ra là được.”