Chương 40

“Chứ không phải sao?” Hai nữ sinh đỏ mặt, vui vẻ cười: “Vậy cậu có số liên lạc của cậu ấy không? Giới thiệu cho chúng tớ một chút đi.”

Hồ Thành Hi bên cạnh bực bội nói: “Các cậu đừng có náo loạn. Đừng làm Phạm Nguyên thêm phiền phức.”

Từ Lộ lên tiếng: “Có gì to tát đâu... Chỉ cần số liên lạc thôi mà.”

Lý Ninh nói: “Tớ thấy Thành Hi xinh đẹp như vậy, hoàn toàn có thể thử xem, biết đâu lại có cơ hội.”

Từ Lộ: “Tớ cũng nghĩ vậy.”

“Từ Lộ, Lý Ninh! Các cậu đừng nói bậy!” Hồ Thành Hi trừng mắt nhìn các cô, khuôn mặt xinh đẹp hồng lên, khiến người ta yêu thích: “Tớ... tớ mới không yêu đương đâu...”

Nói xong, cô nhìn về phía Phạm Nguyên, và Phạm Nguyên cũng nhìn lại, cười với cô. Khuôn mặt Hồ Thành Hi vốn đã đỏ giờ càng đỏ hơn, hợp với cổ trông như huyết ngọc.

“Đừng để ý đến các cậu ấy.” Cô hoảng loạn quay đi, để lại một bóng dáng điên cuồng trước mặt Phạm Nguyên.

Phạm Nguyên nghĩ cô đang giận, liền nói: “Không phải không cho các cậu liên lạc... chỉ là...” Dừng lại một chút, sắc mặt trở nên phức tạp: “Cậu ấy không phải người thích hợp với các cậu.”

Hai nữ sinh hoàn toàn không để ý đến lời Phạm Nguyên, vẫn tiếp tục nói chuyện với nhau: “Chưa quen biết, sao mà biết thích hay không. Nếu cậu không cho, tớ sẽ đi tìm mấy cậu học dưới để xin số.”

Phạm Nguyên: “......”

---

8 giờ rưỡi, trời đã tối sầm lại.

Sau tiết tự học buổi tối, mọi người đều hối hả đi về ký túc xá. Thật ra nhà Phạm Nguyên không xa trường, nhưng trường có quy định sau ba tháng học, học sinh mới được phép về nhà.

Phạm Nguyên đứng ở cửa khu dạy học lâu mà không thấy Thẩm Hàm đến đón mình.

Anh cảm thấy có chút kỳ lạ, vì mỗi khi đến giờ này Thẩm Hàm đều đến đón anh, giằng co hai ba tiếng, hôm nay sao lại không đến?

Trong sự nghi ngờ, Phạm Nguyên trở về ký túc xá.

Tại ký túc xá, Từ Thanh Sở đang ngồi trên giường hắn chơi game, thấy Phạm Nguyên đến thì chào: “Cậu về trễ vậy? Chẳng phải cậu có tiết tắm sao?”

“Biết rồi.” Phạm Nguyên trả lời, thu dọn quần áo trên giường.

Trong lúc đó, anh liếc nhìn Từ Thanh Sở, thấy sắc mặt Từ Thanh Sở có chút kỳ lạ, nhưng khi bị Phạm Nguyên nhìn thấy thì lại làm bộ nghiêm túc chơi game.

“Cậu từ khi vào phòng ký túc đã nhìn tớ rồi.” Phạm Nguyên cướp lấy điện thoại của Từ Thanh Sở, hỏi: “Có chuyện gì cần tìm tớ không?”

Từ Thanh Sở gãi gãi đầu: “Không có gì đâu...”

“Không có gì mà cậu lại nhìn tớ như vậy?”

“Được rồi…” Từ Thanh Sở ngã người lên giường của Phạm Nguyên, im lặng hai giây rồi nói: “Là về cậu đệ đệ của cậu.”

“Thẩm Hàm?” Phạm Nguyên nhíu mày.

“Đúng vậy…” Từ Thanh Sở chỉ ra ngoài: “Tôi vừa thấy hắn lúc tan học bị một nhóm tân sinh vây quanh ở phòng 404. Không biết đang làm gì… Nhưng rất có khả năng là bị đánh.”

“Chết tiệt!” Vừa nghe xong, Phạm Nguyên lập tức lao ra ngoài, Từ Thanh Sở gọi cũng không kịp trở lại, chỉ có thể đuổi theo.

“Phạm Nguyên! Phạm Nguyên!”

Giọng Từ Thanh Sở vang lên rất to, ngay cả ở phòng 404 cũng nghe thấy rất rõ ràng.

Thẩm Hàm dựa vào mép giường, liếc mắt nhìn nhóm bạn cùng phòng đang hì hục, rồi nghiêng đầu nhìn về phía cửa. Nguyên bản nắm chặt tay giờ từ từ buông lỏng.

Hắn vô cảm nhìn nhóm bạn cùng phòng đang xách theo ba bốn xô nước, làm ướt giường chăn của mình, không phản kháng, cũng chẳng nói một lời, chỉ bình thản nhìn họ.

Một cậu nhóc tóc đầu đinh sau khi đổ nước xong thì ném thùng đi, chỉ vào mũi Thẩm Hàm, quát: “Quái vật, nhớ kỹ, hôm nay chỉ là một bài học. Nếu sau này còn dám trêu chọc chúng ta, thì đừng có mà đơn giản như vậy.”

Một người khác cười nhạo: “Sân thể dục không phải rất mạnh mẽ sao?”

Một người khác lại nói: “Đó là trước mặt các cô gái. Bây giờ trước mặt chúng ta, cậu ta cũng chẳng dám làm gì, chỉ có cái này năng lực thôi.”

Thẩm Hàm nén chặt khóe môi, ánh mắt trở nên đáng sợ.

Lúc này, cánh cửa mở ra, Phạm Nguyên xuất hiện, thở hổn hển.

“Các người làm gì vậy!” Hắn quát lên.

Thẩm Hàm nhìn hắn, ánh mắt có chút hưng phấn, nhưng nhanh chóng che giấu đi, buông mặt xuống, thay bằng vẻ mặt thất vọng.

“Cậu là ai?” Cậu đầu đinh không vui hỏi.

“Tôi là lớp trưởng Phạm Nguyên.” Phạm Nguyên cố nén cơn tức, bước vào thấy Thẩm Hàm trên giường bị nước làm ướt, cơn giận lại dâng lên, hắn thấp giọng hỏi: “Các người làm gì vậy?”

Cậu đầu đinh tự tin trả lời: “Chúng tôi làm đấy.”

Phạm Nguyên cười mỉa mai: “Hay lắm... Ngày mai hãy chờ mà bị phạt đi. Tôi sẽ nói chuyện này với huấn luyện viên và giáo viên.”

“Không phải.” Cậu đầu đinh nhướng mày, trán lộ ra ba bốn nếp nhăn, hùng hổ nói: “Chúng ta là tân sinh, còn cậu là lớp trưởng Phạm Nguyên, sao có thể đánh nhau với bọn tôi?”

Thời gian đã muộn, Phạm Nguyên không muốn ầm ĩ thêm với bọn họ, liền kéo Thẩm Hàm chuẩn bị rời đi.

Lúc này, cậu đầu đinh không phục đuổi theo, đang định kéo tay Phạm Nguyên, nhưng giữa chừng đã bị Thẩm Hàm bắt lấy.

Giờ phút này, biểu cảm của Thẩm Hàm trông thật đáng sợ, đôi mắt sáng quắc toát lên một khí chất lạnh lẽo khiến người khác phải chùn bước. Ánh mắt đó thật sự không giống như người bình thường.

Cậu đầu đinh tên Trịnh Tinh bị dọa đến ngây người, bởi vì ánh mắt đó hắn đã thấy trước đây, khi hắn vô tình thấy một người đàn ông sống gần nhà mình.

Lần đó, người đàn ông kia cũng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo, rồi đi với ba bốn túi rác. Sau đó không lâu, có tin tức nói rằng người phụ nữ sống bên cạnh bị gϊếŧ, thi thể bị chôn ở rừng.

Hiện tại, khi nhìn vào ánh mắt của Thẩm Hàm, lưng Trịnh Tinh bắt đầu lạnh toát. Đến khi hắn hồi phục lại tinh thần thì Phạm Nguyên đã kéo Thẩm Hàm rời đi rồi.