Chính bản thân vừa từ cõi chết trở về sau khi trải qua ranh giới sinh tử ở phòng cấp cứu, vừa bước vào, câu nói đầu tiên lạnh lùng từ người đối diện vang lên: "Sao mày vẫn chưa chết?"
Vừa nói xong, Thẩm Phu Sư lại tiếp tục: "Mày sống cũng làm hại người, chết cũng hại người, sao không biết điều hơn mà chết ngoài kia đi? Ít nhất tao còn không phải nhìn thấy."
"..." Thẩm Hàm im lặng.
Hai cha con giằng co, cả phòng im lặng không ai dám lên tiếng, không khí trong phòng bệnh chợt trở nên lạnh lẽo như băng.
Người phụ nữ bên cạnh Thẩm Phu Sư, Ngụy Kiều, lại tỏ ra rất vui vẻ, thêm thắt vài câu: "Chồng à... Anh không biết rồi, trước đó có cảnh sát đến tìm em. Nói thằng nhóc điên này đã gϊếŧ người buôn lậu."
"Hả?" Đôi mắt sắc bén của Thẩm Phu Sư hiện lên chút nghi ngờ, nhưng ánh mắt đó lại pha chút chế giễu.
"Sao vậy?" Ông đút tay vào túi, bước đến gần Phạm Nguyên, mắt lạnh nhìn chằm chằm thiếu niên nằm trên giường, giọng trầm thấp nói: "Giờ còn học gϊếŧ người nữa hả? Mày nhìn tao bằng ánh mắt đó là sao? Có phải định gϊếŧ tao luôn không?"
"...", Thẩm Hàm vẫn nhìn trừng trừng.
"Không phải đâu chú... Chú hiểu lầm rồi!" Phạm Nguyên bên cạnh không chịu nổi, vội lên tiếng: "Thẩm Hàm chỉ là tự vệ. Nếu không phải cậu ấy đánh nhau với bọn buôn người, em trai tôi và cậu ấy có thể đã bị bán đi rồi..."
Phạm Nguyên nói một hơi dài, nhưng vẻ mặt của Thẩm Phu Sư vẫn không thay đổi, vẫn lạnh lùng, chỉ có đôi mắt đáng sợ đột ngột chuyển từ Thẩm Hàm sang nhìn thẳng vào cậu.
Khí thế của Thẩm Phu Sư quá mạnh mẽ, chỉ cần bị ông nhìn một cái, Phạm Nguyên đã cảm thấy lạnh toát cả người.
Dù ông ấy trông chỉ bằng tuổi mình, nhưng khí chất uy nghiêm và đáng sợ như một con sư tử quý tộc khiến Phạm Nguyên không khỏi lùi lại một bước. Thấy vậy, Lục Khỉ liền nhanh chóng kéo cậu rời khỏi giường của Thẩm Hàm, đưa sang giường của Phạm Tiểu Tiểu.
Phạm Nguyên khẽ mở miệng định nói gì đó, nhưng Lục Khỉ đã âm thầm liếc mắt cảnh cáo, đẩy cậu vào trong và nhỏ giọng mắng: "Chuyện nhà người ta, mày xen vào làm gì?"
Mặc dù hai người kia nói chuyện rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai của cậu thiếu niên.
Thẩm Hàm hơi nghiêng mặt, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Phạm Nguyên, cậu khẽ mỉm cười với cậu ta, nụ cười mang theo một chút an ủi, như muốn nói rằng không cần phải lo lắng.
Sau đó, nụ cười biến mất, khuôn mặt cậu trở nên lạnh lùng khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Thẩm Phu Sư.
Gương mặt non nớt ấy không còn chút sợ hãi nào như trước mỗi khi nhìn thấy người đàn ông này, giờ đây chỉ còn lại sự bình tĩnh đáng sợ, tựa như bầu trời sập xuống cũng không thể khiến cậu dao động.
“Còn định trốn ở đây bao lâu nữa?” Thẩm Phu Sư có vẻ mất kiên nhẫn, nheo mắt và nói với cậu bằng giọng ra lệnh: “Xuống giường, về nhà với tao.”
Thẩm Hàm hơi cúi đầu, không biểu lộ cảm xúc, rồi cầm lấy ống truyền dịch trên tay mình, không chớp mắt mà mạnh tay rút kim tiêm ra khỏi mu bàn tay.
Thẩm Phu Sư khẽ cười, nụ cười mang theo sự khinh bỉ.
Thẩm Hàm vén chăn lên, chuẩn bị bước xuống giường.
Đúng lúc đó, ngoài cửa bất ngờ xuất hiện một người phụ nữ.
Sự xuất hiện của người phụ nữ đó ngay lập tức khiến gương mặt tự đắc của Ngụy Kiều biến thành hoảng sợ.
Thẩm Hàm cũng nhận ra cô, ánh mắt sáng rực, cậu kích động và vui mừng gọi to: "Andy!"
Người phụ nữ được gọi là Andy nghe thấy giọng của Thẩm Hàm, trên gương mặt u sầu hiện ra một nụ cười ấm áp.
Cô mặc một chiếc váy dài thanh thoát, mái tóc đen dài buông xuống eo, dáng người gầy yếu, làn da nhợt nhạt trông như bệnh tật.
Dù nhìn yếu đuối nhưng cô lại toát ra một khí chất đặc biệt.
Khi nghe Thẩm Hàm gọi Andy, Thẩm Phu Sư sững lại, ánh mắt đen nhánh của ông thoáng chớp lóe.
Ngụy Kiều nhìn thấy biểu cảm khác lạ của Thẩm Phu Sư, trong lòng dấy lên sự ghen tị, liền nói với giọng mỉa mai: “Ồ, gió nào thổi cô đến đây vậy?”
“Tôi đến thăm Thẩm Hàm…”
Andy mỉm cười với họ, rồi lướt qua Ngụy Kiều và Thẩm Phu Sư, bước tới trước mặt Thẩm Hàm, nửa quỳ xuống, vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, đôi mắt hiền từ đầy xót thương.
Mặc dù hai người kia nói chuyện rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai của cậu thiếu niên.
Thẩm Hàm hơi nghiêng mặt, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Phạm Nguyên, cậu khẽ mỉm cười với cậu ta, nụ cười mang theo một chút an ủi, như muốn nói rằng không cần phải lo lắng.
Sau đó, nụ cười biến mất, khuôn mặt cậu trở nên lạnh lùng khi đối diện với ánh mắt sắc bén của Thẩm Phu Sư.
Gương mặt non nớt ấy không còn chút sợ hãi nào như trước mỗi khi nhìn thấy người đàn ông này, giờ đây chỉ còn lại sự bình tĩnh đáng sợ, tựa như bầu trời sập xuống cũng không thể khiến cậu dao động.
“Còn định trốn ở đây bao lâu nữa?” Thẩm Phu Sư có vẻ mất kiên nhẫn, nheo mắt và nói với cậu bằng giọng ra lệnh: “Xuống giường, về nhà với tao.”
Thẩm Hàm hơi cúi đầu, không biểu lộ cảm xúc, rồi cầm lấy ống truyền dịch trên tay mình, không chớp mắt mà mạnh tay rút kim tiêm ra khỏi mu bàn tay.
Thẩm Phu Sư khẽ cười, nụ cười mang theo sự khinh bỉ.
Thẩm Hàm vén chăn lên, chuẩn bị bước xuống giường.
Đúng lúc đó, ngoài cửa bất ngờ xuất hiện một người phụ nữ.
Sự xuất hiện của người phụ nữ đó ngay lập tức khiến gương mặt tự đắc của Ngụy Kiều biến thành hoảng sợ.
Thẩm Hàm cũng nhận ra cô, ánh mắt sáng rực, cậu kích động và vui mừng gọi to: "Andy!"
Người phụ nữ được gọi là Andy nghe thấy giọng của Thẩm Hàm, trên gương mặt u sầu hiện ra một nụ cười ấm áp.
Cô mặc một chiếc váy dài thanh thoát, mái tóc đen dài buông xuống eo, dáng người gầy yếu, làn da nhợt nhạt trông như bệnh tật.
Dù nhìn yếu đuối nhưng cô lại toát ra một khí chất đặc biệt.
Khi nghe Thẩm Hàm gọi Andy, Thẩm Phu Sư sững lại, ánh mắt đen nhánh của ông thoáng chớp lóe.
Ngụy Kiều nhìn thấy biểu cảm khác lạ của Thẩm Phu Sư, trong lòng dấy lên sự ghen tị, liền nói với giọng mỉa mai: “Ồ, gió nào thổi cô đến đây vậy?”
“Tôi đến thăm Thẩm Hàm…”
Andy mỉm cười với họ, rồi lướt qua Ngụy Kiều và Thẩm Phu Sư, bước tới trước mặt Thẩm Hàm, nửa quỳ xuống, vuốt nhẹ khuôn mặt cậu, đôi mắt hiền từ đầy xót thương.