Chương 17

"Ngươi cười cái gì?" Phạm Tiểu Tiểu tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái xoay người bước ngược hướng đi:" Ngươi không đi, ta đi. Hừ....."

Thẩm Hàm hạ thấp đôi mắt, lạnh lùng nhìn theo bóng cậu rời đi. Một lúc sau, hắn chuẩn bị xoay người đi tìm Phạm Nguyên.

Lúc này một chiếc xe van từ ngõ nhỏ bên cạnh đường từ từ tiến lại, lọt vào tầm mắt hắn khiến hắn chú ý.

Thẩm Hàm cau mày chăm chú nhìn chiếc xe khả nghi đó dừng bước, do dự vài giây rồi vội vã đuổi theo bóng dáng Phạm Tiểu Tiểu đang khóc nức nở .

Phạm Tiểu Tiểu còn đeo cặp xách đang tức giận không có chỗ xả, liền ném cặp xách, bài thi, xách vở ra ven đường, xé thành từng mảnh để trút giận.

Thẩm Hàm lặng lẽ đi theo sau nhặt lại những quyển sách Phạm Tiểu Tiểu vừa vứt xuống đường.

Phạm Tiểu Tiểu nhận ra Thẩm Hàm đi theo, vốn đã giận, thấy hắn lại càng bực hơn. Vừa khóc vừa la lớn:"Ngươi đừng theo ta! Ta không muốn thấy ngươi."

Thẩm Hàm hoàn toàn không để ý đến lời Phạm Tiểu Tiểu, ánh mắt cảnh giác vẫn nhìn chiếc xe van màu trắng đang chầm chậm chạy bên phải.

"Ta đã bảo ngươi đừng theo ta!" Phạm Tiểu Tiểu vừa ném sách vừa khóc lóc: "Đều tại ngươi! Tại ngươi nên anh trai mới đánh ta!"

"Về nhà." Thẩm Hàm cau mày, nắm lấy tay cậu kéo lại. Phạm Tiểu Tiểu nào chịu, giãy dụa đạp lung tung, gần như muốn đánh nhau với Thẩm Hàm ngay trên phố.

Thẩm Hàm kéo cậu lại. Lơ đễnh một lúc Phạm Tiểu Tiểu cắn mạnh vào tay hắn, đau đến nỗi Thẩm Hàm phải buông tay.

Phạm Tiểu Tiểu thừa cơ chạy ra ngoài, loạng choạng đấu đá kết quả đâm sầm vào chiếc xe van bên cạnh.

Trong xe có ba, bốn người đàn ông thấy con mồi tự đưa đến cửa liền nhanh chóng mở cửa kéo xe cậu vào trong.

" Tôn ca, lái xe đi, bắt được rồi !" Bên trong xe, ai đó hô lớn.

Chiếc xe van tăng tốc chạy đi, Phạm Tiểu Tiểu bị bịt miệng ngất lịm trong xe.

Chiếc xe van tăng tốc chạy đi, Phạm Tiểu Tiểu bị bịt miệng, ngất lịm trong xe.

Lúc này, một bóng dáng nhỏ bé đột nhiên xuất hiện từ giữa đường, không sợ chết chắn ngay trước đầu xe.

May mà chiếc van phanh kịp thời, nếu không với tốc độ vừa rồi, cậu bé đứng trước đầu xe chắc chắn đã bị nghiền nát.

"Mẹ nó, thằng nào thế? Không muốn sống à!"

"Tôn ca... Hình như đó là... một đứa bé?"

"Đứa bé?"

Thẩm Hàm mặt không chút cảm xúc đứng chặn trước đầu xe, mắt đối mắt với một trong những người ngồi trong xe.

Trong xe, ba bốn người đàn ông mở to mắt nhìn. Một người nói: "Thằng bé này trông thật đẹp... Quả là món hàng ngon!"

Cả xe cười ầm lên: "Hôm nay đúng là vận may! Hết đứa này đến đứa khác tự đưa tới cửa!"

"Một trong các cậu ra lôi nó lên đi. Nhanh nào."

Tôn ca dùng cằm chỉ về phía Thẩm Hàm: "Gia Huy, cậu trông có vẻ tử tế hơn, không dọa nó sợ, cậu đi."

Gia Huy gật đầu, từ trong túi lấy ra một cây kẹo màu sắc sặc sỡ, rồi bước xuống xe.

Hắn cười hì hì tiến lại gần Thẩm Hàm, giơ cây kẹo trước mặt cậu bé, cười nói: "Cháu bé... Muốn ăn cái này không?"

Thẩm Hàm gật đầu.

Gia Huy nắm lấy tay cậu, cười nham hiểm nói: "Đi nào... Lên xe với chú, trong xe còn nhiều kẹo lắm."

Thẩm Hàm lại gật đầu.

Cậu nghe lời, không hề phản kháng khi bị đưa lên xe. Ngồi yên trong xe, cậu bé không biểu lộ chút sợ hãi nào, cả quá trình chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

"Đứa nhỏ này làm sao thế? Sao không có phản ứng gì?" Gia Huy nghi hoặc, đưa tay nhéo cằm Thẩm Hàm, nhìn trái nhìn phải, rồi nói: "Chắc không phải đứa ngốc đấy chứ?"

Một người cố ý dọa: "Nhóc con, mày không sợ bọn tao à? Bọn tao là người xấu, sẽ bắt mày bán sang nơi khác đấy!"

"..." Thẩm Hàm vẫn im lặng.

"Chết tiệt. Thằng nhóc này đúng là đầu óc có vấn đề, uổng công trông đẹp như vậy."

"Không sao. Chỉ cần trông đẹp là được. Mấy kẻ biếи ŧɦái có tiền đều thích chơi đùa với mấy đứa nhỏ như thế này, ai thèm quan tâm nó ngốc hay không."

"Xem chừng phen này chúng ta kiếm bộn tiền rồi."

"Đừng vội hành động. Mới đây chúng ta vừa bán đi hai đứa, tin tức đã lan truyền, cảnh sát đang truy lùng gắt gao. Nếu bị phát hiện, chúng ta mất nhiều hơn được."

"Vậy phải làm sao?"

"Tạm thời giam bọn nó ở chỗ cũ một thời gian, chờ khi cảnh sát nới lỏng phòng bị thì ra tay."

Chỗ cũ là một căn nhà bỏ hoang, do lâu năm không có người ở, lại thường xuyên phát ra những âm thanh kỳ lạ, nên người dân xung quanh gọi đó là "ngôi nhà ma".

Chẳng ai dám bén mảng tới nơi này, dần dần nơi đây trở thành chỗ ẩn náu lý tưởng cho những kẻ phạm tội.

Phạm Tiểu Tiểu và Thẩm Hàm bị nhốt trong một căn phòng đổ nát. Bây giờ là ban đêm, xung quanh tối đen như mực, chỉ có chút ánh sáng lẻ loi lọt qua khe cửa sổ vỡ nát.

Họ đã bị nhốt ở đây bảy tiếng đồng hồ, thời gian lúc này đã là 10 giờ tối.

Thẩm Hàm nhìn qua khe hở cửa sổ, quan sát tình hình bên ngoài.

Lúc này, Phạm Tiểu Tiểu không biết từ khi nào đã tỉnh lại. Vừa tỉnh dậy, cậu bắt đầu khóc lớn, gào thét đòi tìm anh trai.

Tiếng khóc của cậu vang vọng khắp căn phòng, đặc biệt rõ ràng giữa màn đêm tối đen.

Tuy đây là một căn nhà hoang bị bỏ phế từ lâu, nhưng bên ngoài vẫn có người qua lại. Phạm Tiểu Tiểu khóc lớn đến mức có thể dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác.

Gia Huy, một trong bọn buôn người, là kẻ đầu tiên nhận ra điều đó.

Hắn giận dữ đẩy cửa bước vào, chỉ thẳng vào Phạm Tiểu Tiểu, gầm lên: "Mày mà khóc thêm tiếng nào nữa, tao khâu miệng mày lại ngay!"

Tiếng gào của hắn quả nhiên hiệu quả, Phạm Tiểu Tiểu sợ hãi lập tức im bặt.

"Không được khóc nữa! Lại khóc thì thật sự tao sẽ bịt miệng mày!" Gia Huy thấy cậu bé đã yên lặng, liền rời đi.

Thẩm Hàm bình tĩnh nhìn theo qua khe cửa sổ, quan sát hướng hắn đi, sau đó ngồi xuống và hỏi: "Số điện thoại của anh mày là gì?"

Phạm Tiểu Tiểu nức nở nhỏ giọng: "Ngươi không được gọi anh ấy là anh! Đó là anh của ta…"

Thẩm Hàm đáp: "Của ta."

"Mày nói nhảm! Anh ấy là anh ruột của tao! Chúng tao có cùng mẹ, mày không phải, mày chỉ là người ngoài!"

"Ta nói là của ta thì là của ta." Thẩm Hàm quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Phạm Tiểu Tiểu: "Sau này, anh ấy chỉ có thể là của một mình ta."

"Mày…" Phạm Tiểu Tiểu tức đến không nói nên lời, mũi cay xè, rồi lại òa khóc lớn.

Chẳng bao lâu, một người đàn ông nghe tiếng khóc bước vào, mang theo mùi rượu nồng nặc và đá tung cánh cửa.

Hắn nhìn Phạm Tiểu Tiểu một cái, rồi quay sang Thẩm Hàm, đôi mắt da^ʍ tà lướt qua trước khi hắn bước tới gần cậu bé. Hắn đưa tay sờ mặt Thẩm Hàm, tiếc rẻ nói: "Thật đáng tiếc... Đứa nhỏ đẹp thế này, lại là một đứa ngốc."