Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 53: Chương 53

« Chương TrướcChương Tiếp »
Khoảnh khắc màn chắn bị phá vỡ, Cố Vọng thong thả núp nửa người sau lưng Khanh Linh, cực kỳ đúng lý hợp tình xem cô như ô dù che chở cho mình.

Khanh Linh nhẹ giọng nói: “Hắn sẽ không tổn thương ngươi.”

Kiếm của Thư Nhất đương nhiên không tới gần hai người, hắn chỉ muốn dọa Cố Vọng một chút.

Dù sao Thư Nhất cũng biết rõ thân phận của Cố Vọng, với lại hắn là người đến đây để duy trì sự ổn định của thế giới trong sách, nên sẽ không chủ động làm nhân vật chính bị thương.

Khanh Linh cũng biết điểm này.

Cô cũng không tin Cố Vọng thật sự sợ hãi, con người Cố Vọng dường như không hề có hai chữ sợ hãi.

Điều cô quan tâm hơn vẫn là câu nói mình có thể giúp đỡ kia của Cố Vọng.

Khanh Linh thoáng khựng lại giây lát, vẫn đưa tay ra ngăn cản kiếm của Thư Nhất, nhẹ nhàng lắc đầu với hắn.

Ánh mắt Thư Nhất trầm xuống, nhưng vẫn thu kiếm về.

Thấy vậy, Cố Vọng ngạc nhiên vỗ tay hai cái: “Không hổ là A Linh, đến Tiên Tôn cũng phải nể mặt ngươi mấy phần.”

Lời khen ngợi này thốt ra, giọng điệu cực kỳ qua loa lấy lệ, Khanh Linh hoàn toàn không đặt trong lòng.

Cô hỏi: “Ngươi nói chuyện của Lâm Ngân Chi là chuyện gì?”

Cố Vọng liếc mắt cười: “Muốn ta nói là ta nói sao? Có thứ gì để trao đổi không?”

Thư Nhất bên kia đã cất kiếm đi, như thể người vừa rút kiếm với khí thế bức người không phải là hắn vậy.

Thư Nhất nhìn hai người, nói: “Đã có lời muốn nói, chi bằng đi vào rồi nói.”

Hắn chậm rãi đi tới, lúc đi ngang qua người Khanh Linh lại nhẹ nhàng nói: “Linh Linh, mời khách vào ngồi đi.”

Chuyện này Thư Nhất cũng có quyền được biết rõ tình hình, Khanh Linh lập tức quay đầu lại: “Chúng ta vào trong trước đã.”

Khách à?

Hai chữ này vừa đảo qua miệng, Cố Vọng nhìn thấy Khanh Linh cũng đi theo phía sau Thư Nhất thì khẽ nghiến răng, sau đó lười biếng nói: “Bỏ đi.”

Thư Nhất vừa đi đến cửa thì dừng lại, quay đầu, ánh mắt đen tối không rõ dõi theo hắn.

Khanh Linh cũng cảm thấy khó hiểu, dừng lại: “Sao vậy?”

“Muốn giúp thì ta chỉ giúp ngươi thôi.” Cố Vọng im lặng nhìn lại, nói với Khanh Linh: “Dù sao ta và Tiên Tôn cũng không có bất kỳ giao tình gì.”

Cố Vọng lại thở dài, nói: “Vừa rồi Tiên Tôn còn rút kiếm nhằm vào ta, bây giờ lại mời ta vào ngồi, ta thật rất sợ đó.”

Người như Thư Nhất vẫn luôn dịu dàng, Khanh Linh cũng lấy làm lạ vì sao vừa rồi hắn lại đột nhiên ra tay.

Sợ là vừa rồi Thư Nhất vẫn đang hiểu lầm Cố Vọng có tâm tư gì đó với mình, nghĩ tới đây, Khanh Linh không thể làm gì khác hơn là lên tiếng: “Có thể là hắn hiểu lầm.”

“Hửm?” Cố Vọng hơi ngạc nhiên, hỏi: “Hiểu lầm chuyện gì?”

Hiểu lầm ngươi thích ta.

Lời này Khanh Linh sẽ không nói ra.

Thư Nhất nghe vậy, đột nhiên nói: “Hiểu lầm?”

Khanh Linh nhân cơ hội gật đầu với hắn: “Đúng, chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Độ cong nơi khóe miệng Cố Vọng hơi trễ xuống, không lên tiếng.

Khanh Linh nói chuyện luôn vòng vèo rẽ ngoặc, ai ngờ lúc này Thư Nhất lại thẳng thắn, hắn đột nhiên mỉm cười: “Cho nên nói, chuyện nhìn thấy ở Ma Thành trước đó cũng là hiểu lầm sao?”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Bỏ Đi, Ta Đến Gả Là Được

2.

Em Là Mùa Hè Của Anh

3.

Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

4.

Nghịch Lý Tốc Độ

=====================================

Cố Vọng nhấc mí mắt lên.

Thư Nhất lại nhiệt tình hỏi: “Có thật là ngươi không có suy nghĩ không nên có với Linh Linh không?”

Đầu ngón tay Cố Vọng điểm nhẹ lên Phật châu, hiểu ý nói: “Ta còn đang thắc mắc vì sao A Linh lại đột nhiên né tránh ta, thì ra ‘người chỉ điểm’ mà nàng nói chính là Tiên Tôn.”

“Tiên Tôn cũng là người có thân phận, sao lại đi làm loại chuyện rình mò người khác thế nhỉ?” Cố Vọng khẽ cười giễu cợt, “Ngay cả A Linh mà cũng chỉ để nàng ngụy trang thành như vậy bước vào Vân Cửu Phong.”

Hắn ra vẻ giật mình: “Hay là đối với Tiên Tôn, A Linh không thể để người khác nhận ra?”

“Ta và Linh Linh quen biết nhau nhiều năm, phải làm gì hay làm như thế nào, hình như không cần giải thích với ngươi.” Thư Nhất vẫn mang dáng vẻ gió thoảng mây trôi, ôn nhuận như ngọc: “Có điều, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề ta vừa hỏi.”

Trong mắt Cố Vọng nhiều hơn một phần sắc bén, hắn lãnh đạm nói: “Liên quan gì tới ngươi?”

“A Linh.” Cố Vọng quay sang nhìn Khanh Linh, nhẹ giọng nói: “Cố nhân mà ngươi quen biết nhiều năm này hoàn toàn coi ta như phạm nhân mà hỏi, bây giờ tâm trạng của ta lại càng khó chịu hơn rồi.”

Khanh Linh cảm thấy đau đầu.

Một lời không hợp là bầu không khí lại bắt đầu căng thẳng rồi đấy.

“Trời cũng không còn sớm nữa, ta cũng hơi mệt.” Cố Vọng ngáp một cái: “Thế nào? A Linh đã nghĩ ra chưa?”

Nghĩ ra cái gì, dùng thứ gì để trao đổi sao?

Thật ra vừa rồi Cố Vọng nói không phải không có lý, hắn không quen lại chẳng thân với Thư Nhất, việc này có tính cũng chỉ có thể tính lên đầu cô thôi.

Khanh Linh cũng nhớ rõ hắn từng nói muốn lấy thứ gì đó trao đổi, lần này nếu Cố Vọng thật sự biết gì đó, đây sẽ là thứ mà Khanh Linh cần.

Cô cũng không thể hùng hồn bám theo Cố Vọng đòi công bằng, không chịu trao đổi.

Nhưng trao đổi mà lần trước Cố Vọng muốn là làm nô lệ cho hắn.

Khanh Linh có chút rầu rĩ.

Khanh Linh quay người, đối diện với Cố Vọng, mím môi hỏi: “Vậy ngươi muốn thứ gì?”

“Ta cần phải suy nghĩ lại thật kỹ.” Cố Vọng cong cong môi, nói: “Giờ tý canh ba đến tìm ta.”

Giờ tý canh ba?

Cách hiện tại còn chưa tới một canh giờ.

“Phải làm sao để tìm ta, chắc là A Linh biết rõ nhất.”

Nói xong, Cố Vọng quay người nghênh ngang rời đi, lúc đi ngang qua chuông gió lại không phát ra tiếng động gì, lúc hắn vừa đi tới cửa đột nhiên quay đầu nói thêm: “Chỉ một mình ngươi đến.”

Nói xong, bóng người lập tức biến mất ở cửa.

Khanh Linh vẫn đang mờ mịt, Thư Nhất ở sau lưng đã lên tiếng: “Linh Linh, vào đi.”

Chờ Khanh Linh vào cửa rồi, Thư Nhất ngồi trước bàn dài, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Sao hắn lại đến đây?”

Khanh Linh lặp lại những lời Cố Vọng đã nói, thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Có lẽ là chúng ta đã hiểu lầm rồi, hình như hắn không có suy nghĩ về phương diện kia.”

Thư Nhất tỉ mỉ quan sát biểu cảm trên mặt cô: “Cô tin lời hắn nói sao?”

“Quan chấp sự, thật ra tôi vẫn luôn cảm thấy, nếu thật sự thích một người thì không phải đều một lòng đối xử tối với đối phương sao?” Cô không có kinh nghiệm gì về việc này, chỉ dựa theo bản năng để phân tích: “Nhưng Cố Vọng lại không có, thậm chí có đôi khi hắn còn nảy sinh tư tưởng muốn gϊếŧ tôi, cho nên tôi cảm thấy hắn sẽ không thích tôi đâu.”

Sau khi nghe xong, Thư Nhất vẫn chưa lên tiếng.

Một lúc lâu sau, hắn hít vào một hơi: “Lúc Linh Linh đến tổng cục chỉ mới mười chín tuổi.”

Khanh Linh: “Vâng.”

“Mười chín tuổi.” Thư Nhất cười: “Chỉ mới mười chín tuổi.”

“Vậy mấy năm nay, chẳng lẽ cô chưa từng nghĩ tới chuyện muốn có ai bên cạnh bầu bạn sao?”

Khanh Linh khẽ chớp mắt, vô thức lắc đầu.

Ý cười của Thư Nhất nhạt đi: “Vì sao lại không?”

Khanh Linh không muốn bàn về việc này nữa, chỉ nói: “Quan chấp sự, hình như Cố Vọng biết chuyện của Lâm Ngân Chi, đêm nay tôi muốn đi hỏi hắn một chút.”

Thư Nhất đại khái đã nghe được đoạn đối thoại của hai người, nhưng nếu Cố Vọng nói chỉ cần một mình Khanh Linh qua đó, vậy chắc chắn là không có ý tốt gì.

Làm việc cùng Khanh Linh mấy năm nay, cô chưa bao giờ thể hiện ra quá nhiều nhu cầu về mặt tình cảm.

Có lẽ ở trong mắt cô, ai cũng không quan trọng bằng những điểm tâm kia.

Thư Nhất rất yên tâm về Khanh Linh, nhưng lại lo lắng về Cố Vọng.

Nhưng chuyện của Lâm Ngân Chi lại vô cùng cấp bách, chỉ có nhanh chóng giải quyết thì hắn mới có thể đưa Khanh Linh rời đi được.

Nếu thần hồn của Lâm Ngân Chi trước đó là do Cố Vọng ra tay chữa khỏi, vậy thì trong chuyện này Cố Vọng hơn phân nửa không thể thoát khỏi liên can.

Thư Nhất ngừng suy nghĩ, nói: “Lấy ngọc giản ra.”

——

Giờ tý canh hai, Khanh Linh cất kỹ ngọc giản mà Thư Nhất vừa đưa, ra khỏi Thanh Lan Viện.

Vân Cửu Phong vào ban đêm lạnh hơn bất kỳ lúc nào, thậm chí bầu trời còn có tuyết tung bay, nhưng hiện tại rõ ràng là trời tháng tám.

Khanh Linh lấy một chiếc ô từ trong nhẫn trữ vật ra, nhìn xung quanh cũng không có ai khác.

Lúc này cô mới lấy Phật châu của Cố Vọng ra, dùng quỷ khí dẫn dắt đi tìm.

Nằm ngoài dự đoán của cô chính là, lúc này Cố Vọng vẫn đang ở Vân Cửu Phong.

Khanh Linh ở trong đêm tối tốc độ di chuyển cực nhanh, hành tung cũng có chút bí ẩn, cô đi được nửa đường thì đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một người.

Người nọ đang quỳ gối trước ngọn núi cao nhất Vân Cửu Phong, trên người bị tuyết làm ướt đẫm.

Khanh Linh chỉ nhìn lướt qua, lại phát hiện người này chính là Vô Kỳ, hắn mặc y phục mỏng manh, lại bởi vì tu vi không quá cao nên bị đông lạnh đến run rẩy.

Vô Kỳ đến Vân Cửu Phong chỉ mới có mấy ngày, sao lúc này lại bị phạt quỳ ở đây? Lại còn là lúc canh ba trong đêm.

Khanh Linh dịch chuyển qua bên cạnh một chút, đang muốn đi vòng qua, nhưng lại nhìn thấy từ ngọn núi cao nhất trong viện có hai người đi ra.

Đúng là Lâm Ngân Chi và Cổ Vũ Yên.

Nhìn thấy Lâm Ngân Chi, Khanh Linh vô thức dừng lại.

Vô Kỳ nhìn thấy Lâm Ngân Chi đi ra, gương mặt vốn bị đông lạnh đến cứng đờ khẽ giật giật, hô lên: “Sư thúc.”

Đây là gọi Lâm Ngân Chi.

Lâm Ngân Chi cụp mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Trở về đi.”

Vẻ mặt Vô Kỳ chuyển sang ảm đạm, nhưng thân thể vẫn ưỡn thẳng: “Vì sao sư thúc lại không chịu cho Vô Kỳ một cơ hội?”

Lâm Ngân Chi không nói tiếp, đột nhiên rút kiếm ra, cả người Vô Kỳ bị kiếm khí quét ngã trên mặt đất, y cầm kiếm hỏi: “Bây giờ ngươi đã hiểu chưa?”

Vẻ mặt Cổ Vũ Yên thay đổi, đỡ đồ đệ của mình lên, do dự rồi nói: “Sư huynh, Vô Kỳ cũng chỉ muốn có thêm nhiều cơ hội.”

Lâm Ngân Chi: “Hắn sẽ chết ở đây thôi.”

“Ta sẽ không.” Vô Kỳ ngẩng đầu lên, cực kỳ quật cường.

“Ngươi sẽ.” Lâm Ngân Chi lạnh lùng đến mức không có tình người: “Không chỉ sẽ mà còn có thể liên lụy đến những đồng môn khác.”

Vô Kỳ cúi đầu, trong giọng nói chứa đựng quyết tâm: “Nếu có lúc đó, vậy Vô Kỳ sẽ tự mình kết liễu, chắc chắn sẽ không liên lụy đến mọi người.”

Cổ Vũ Yên nghe hắn nói thế cũng sửng sốt: “Vô Kỳ?”

Vô Kỳ gật đầu với nàng ta: “Sư phụ, người đã dẫn con nhập môn, những thứ còn lại cứ giao cho con đi.”

Lâm Ngân Chi nhìn hai người này thầy trò tình thâm nhưng lại không hề dao động.

Nhìn thấy đồ đệ mình kiên trì như thế, Cổ Vũ Yên đành phải chuyển hướng sang Lâm Ngân Chi, hạ quyết tâm nói: “Sư huynh, nếu lần này Vô Kỳ thật sự tài nghệ không bằng người, muội sẽ bảo vệ hắn thật tốt, hoặc là tự mình trục xuất hắn ra khỏi Vân Cửu Phong.”

Lâm Ngân Chi lãnh đạm hỏi: “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Đã nghĩ kỹ.”

“Được.” Lâm Ngân Chi ngự kiếm bay lên: “Nếu đã như vậy, mấy ngày nay chuẩn bị cho tốt.”

Nói xong, lập tức ngự kiếm bỏ đi.

Chỉ lưu lại hai người Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ trong tuyết.

Cổ Vũ Yên giúp Vô Kỳ đứng dậy, hơi lo lắng hỏi: “Ngươi đang làm gì thế hả?”

Vô Kỳ đứng lên, phủi tuyết trên đầu gối: “Lần thí luyện này Tiên Môn đông đúc, con là đệ tử của Vân Cửu Phong đương nhiên không thể đứng ngoài quan sát.”

Cổ Vũ Yên nói: “Nhưng bây giờ tu vi của ngươi còn thấp.”

Vô Kỳ dừng một chút, chợt nhỏ giọng nói: “Như vậy nên mới càng phải đi.”

Thí luyện bọn họ nhắc đến dám chắc là cuộc thí luyện Tiên Môn mấy ngày sau, chỉ là hoàn cảnh thí luyện này nguy cơ bốn phía.

Một kẻ chỉ mới nhập môn mấy ngày như Vô Kỳ, một tiểu đệ tử mà có lẽ pháp thuật phù chú đều chưa học được thì có năng lực gì chứ?

Khanh Linh có lòng nghi vấn, nhưng nhìn thời gian đã gần đến, cô lập tức đi tới phương hướng có Cố Vọng.

Quỷ khí dẫn cô tới một viện tử xa xôi hẻo lánh, nếu Thanh Lan Viện của Thư Nhất hẻo lánh là do vị trí kia đặc biệt đẹp và yên tĩnh, là tượng trưng cho người ở địa vị cao.

Vậy thì cái viện tử nhỏ này chính là “hẻo lánh” ý trên mặt chữ, so sánh với chỗ ở của những đệ tử khác khá gần đây thì nơi này vừa đơn sơ lại còn khó tìm.

Khanh Linh nhìn cánh cửa gỗ nọ chỉ cần đẩy nhẹ sẽ vỡ nát.

Quỷ khí dẫn đường dừng lại chỗ này, vậy thì Cố Vọng đang ở bên trong.

Khanh Linh đi về phía trước mấy bước, gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ đầy rẫy nguy cơ.

Tay vừa mới gõ, cửa gỗ két một tiếng tự động chậm rãi mở ra.

Khanh Linh đứng ngoài cửa nhìn vào, bên trong là một mảnh tối đen, không có lấy một ánh nến.

Vốn ở Vân Cửu Phong này tuyết đọng trên mặt đất cũng có thể chiếu ra chút ánh sáng, nhưng nơi này rất lạ, liếc mắt nhìn lại không nhìn thấy thứ gì cả.

Khanh Linh không đi vào mà đứng trước cửa khẽ gọi: “Cố Vọng.”

Bên trong truyền tới giọng nói hơi khàn của Cố Vọng: “Vào đi.”

Khanh Linh lấy một viên Chiếu Minh Châu từ trong nhẫn trữ vật ra, lúc này mới đi vào.

Vừa bước vào cửa, Cố Vọng đã nói: “Đóng cửa lại.”

Khanh Linh dừng một chút, vẫn quay đầu lại khép hờ cửa, lập tức ngăn cách với ánh sáng bên ngoài.

Cô khẽ nhíu mày: “Sao ngươi không đốt đèn lên?”

Cố Vọng hơi mỉm cười: “Không có đèn.”

Giọng hắn nhẹ nhàng: “A Linh, lại đây.”

Khanh Linh cầm theo Chiếu Minh Châu tiến về hướng phát ra âm thanh, rồi lại cực kỳ cảnh giác.

Có điều một đường này ngược lại bình yên không có chuyện gì.

Chờ đến khi cô đi lên bậc thang, bước vào cửa, bỗng nhiên nghe ầm một tiếng, cửa sau lưng bị đóng lại.

Khanh Linh có chút sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang.

Ở cách đó không xa là một chút ánh sáng le lói, mặc dù rất yếu ớt nhưng cũng có thể nhìn thấy vị trí của Cố Vọng.

Hắn nửa dựa vào sạp gỗ, tay đỡ đầu, đang ở trong bóng tối quan sát cô.

Theo góc độ của Cố Vọng thì chỗ Khanh Linh chính là ánh sáng duy nhất trong bóng tối này.

Cứ như lần đầu nhìn thấy cô ở Tẩy Linh Trì, cô miễn cưỡng chống đỡ, chậm rãi đi tới.

Rõ ràng là gương mặt khác nhau, nhưng từ gương mặt này vẫn có thể nhìn thấy cùng một người.

Ánh mắt Cố Vọng ẩn trong bóng tối tựa như sói, nhanh chóng nhìn chằm chằm vào con mồi.

Ngặt nỗi ánh sáng tối mờ này làm Khanh Linh ngay cả nhìn rõ mặt hắn cũng cảm thấy khó khăn.

Ngẫm nghĩ một lát, Khanh Linh đặt ô qua một bên, lại lấy ra thêm mấy viên Chiếu Minh Châu, xung quanh bỗng sáng lên rất nhiều, lúc này cô mới đi qua đó.

Vừa đến gần đã thấy sắc mặt của Cố Vọng bấy giờ rất tái, còn trắng hơn cả lúc gặp ở Thanh Lan Viện.

Khanh Linh kinh ngạc: “Ngươi làm sao vậy?”

Cố Vọng thay đổi một tư thế khác, hắn thả tay xuống, chậm rãi ngồi thẳng người lên, nhường ra một chỗ cho Khanh Linh: “Đến đây.”

Khanh Linh thoáng khựng lại, nhưng vẫn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Chủ yếu là nơi này cũng không còn chỗ nào khác có thể ngồi, trong phạm vi mà cô có thể nhìn thấy thì nơi này giống như gian phòng bị vứt bỏ hơn, thậm chí ngay cả sạp gỗ mà Cố Vọng nằm dường như cũng đã mục nát.

Khanh Linh vừa mới ngồi xuống, đầu vai đột nhiên nặng hơn một chút, là Cố Vọng nhích lại gần.

Cô vô thức muốn dịch chuyển sang chỗ khác, lại nghe Cố Vọng thì thào: “A Linh, ta đau quá.”

Khanh Linh nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên bắt gặp vầng trán Cố Vọng đang rịn ra lớp mồ hôi mịn.

Cô chỉ mới rời đi có mấy ngày, nhưng mấy ngày nay không phải Cố Vọng vẫn luôn ở Vô Trần Sơn không đi đâu sao?

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vừa hỏi xong, Khanh Linh bỗng thấy Cố Vọng kéo cổ áo mình xuống, cô còn chưa kịp dời mắt đã thấy trên cổ hắn có đeo một cái bình ngọc sáng long lanh.

“Đây là cái gì?”

Cố Vọng: “Nước của Tẩy Linh Trì.”

Khanh Linh mở to mắt, không ngờ hắn lại thường xuyên đeo nước của Tẩy Linh Trì trên người?

Khanh Linh không nhịn được nhìn về phía mi tâm của hắn, lúc này nốt chu sa kia lại không có gì khác thường: “Chẳng phải đã mang Xà Đan về rồi ư?”

“Đúng.” Cố Vọng dựa vào bả vai cô, ngẩng đầu lên cười nhẹ: “Nhưng Xà Đan hình như không có tác dụng gì cả.”

Nghe giọng điệu này, hắn hệt như một người không có chuyện gì.

Khanh Linh lại không nhịn được suy nghĩ sâu xa.

Lúc Cố Vọng ở Ma giới rõ ràng không bị thương, sao lúc này thoạt nhìn lại có vẻ nghiêm trọng hơn vậy?

“Thế sao ngươi không ở lại Vô Trần Sơn?”

Còn chạy đến đây làm gì.

Khanh Linh chỉ hỏi bình thường, lại thấy ánh mắt Cố Vọng yếu ớt nhìn mình.

Khanh Linh: “?”

Cố Vọng nói: “Ta ở Tẩy Linh Trì đợi ba ngày, vẫn không thấy ngươi đến.”

Khanh Linh ngẩn người: “Đợi ta làm gì?”

“Không phải ngươi nói nếu ta đau ngươi sẽ giúp ta sao?” Cố Vọng nheo mắt: “Chẳng lẽ cũng là gạt ta?”

Vì sao lại dùng từ “cũng”?

Khanh Linh ngẫm lại: “Hình như ta chưa từng nói câu này.”

Cô còn nghiêm túc nói: “Ta nói là sẽ không để cho ngươi bị thương.”

Cố Vọng không thèm để ý: “Đau không phải là bị thương à?”

Đây là kiểu ngụy biện gì thế!

Khanh Linh thở dài, như nhớ tới gì đó, cô lấy sô cô la từ trong nhẫn trữ vật ra, giở lại trò cũ: “Ăn chút gì nhé.”

Nhìn thấy cái này, ánh mắt Cố Vọng lại càng tối hơn, cầm thứ màu đen gì đó ở đầu ngón tay xoay một vòng: “Sao bây giờ ngươi lại chịu cho ta?”

Khanh Linh nghĩ thầm: Đã đau đớn thành như vậy rồi mà vẫn thù dai thế à.

Cô cứng nhắc nói: “Không ăn thì trả lại đây.”

Cố Vọng vốn không muốn ăn, có điều giữa chừng bất chợt đổi ý, hắn bật cười thành tiếng, bỏ thứ mà Tiểu Quỷ Chủ tâm tâm niệm niệm vào trong miệng, đắng cũng có đắng, ngọt cũng có ngọt, mùi vị rất lạ.

Đây là bí mật của Tiểu Quỷ Chủ và kẻ gọi là Tiên Tôn kia.

Hắn biết Mạt Trà và thứ này là hai thứ mà Tiểu Quỷ Chủ luôn tâm tâm niệm niệm, nên mới có thể dùng thứ này thu hút sự chú ý của Tiểu Quỷ Chủ.

Cố Vọng vân vê đầu ngón tay, ý cười nơi khóe miệng càng sâu hơn: Còn bí mật thì sao?

Thấy hắn không lên tiếng, Khanh Linh mới nói: “Nếu ngươi không khỏe thì nằm xuống đi.”

Sao cứ phải dựa vào cô.

Cố Vọng không nhúc nhích, lười biếng hỏi: “A Linh, ngươi có biết ta đã ở trong Tẩy Linh Trì bao nhiêu ngày rồi không?”

Khanh Linh: “Cái gì?”

Cố Vọng đưa năm ngón tay ra, đầu ngón tay thon dài khẽ nhúc nhích: “Hình như không đếm hết được, từ lúc bước vào Vô Trần Sơn đã bắt đầu, vòng đi vòng lại, ngày ngày ở trong Tẩy Linh Trì, đau không thể ngủ.”

Cho nên lúc Tiểu Quỷ Chủ xuất hiện trong Tẩy Linh Trì, cho dù hành vi đó rất kỳ lạ, hắn cũng không muốn nghe cô giải thích.

Trong những ngày tháng vừa vô vị nhàm chán vừa lặp đi lặp lại đó, Cố Vọng cảm thấy chút đau đớn này đã không còn quan trọng nữa.

Nếu như không phải cô kê sợi quỷ khí ở dưới cổ mình, nếu như không phải cô xuất hiện, có lẽ lúc này hắn cũng không biết mình đang ở đâu, đang làm gì, liệu có còn tồn tại hay không.

Cố Vọng quay sang, nhẹ giọng nói: “A Linh, ta muốn sống.”

Khanh Linh sững sờ, quay đầu đối diện với ánh mắt của hắn.

Màu sắc con ngươi hắn rất đen, sâu đến mức như muốn nuốt chửng tất cả mọi người vào trong, Khanh Linh chưa từng nghe ai nói với mình là muốn sống cả.

Chỉ có chính cô, cô cũng từng nói với người khác như vậy, nhưng đã rất lâu lắm rồi, ngay cả cô cũng không nhớ rõ nữa.

Đáy lòng cô đột nhiên rung động, trong mắt nhiều hơn một chút mờ mịt lẫn lúng túng.

Cố Vọng lại nhấc tay phủ lên sườn mặt cô, cười hỏi: “Không phải ngươi muốn làm bằng hữu của ta sao? Vậy ngươi sẽ giúp ta, đúng không?”

Tay hắn rất lạnh, còn lạnh hơn cả tay cô.

Mình vốn dĩ là đến đây để cứu hắn mà, Khanh Linh không nhịn được nghĩ.

Nếu Cố Vọng đã nghĩ như vậy, tại sao sau này hắn lại muốn hủy diệt thế giới này?

Một lát sau, Khanh Linh gật đầu.

Cố Vọng cụp mắt xuống, gác trán lên bả vai cô.

Dưới ánh sáng tối mờ, tầm mắt đang rũ xuống của hắn cũng nhìn thấy miếng ngọc giản lờ mờ phát sáng sau lưng Khanh Linh.

Khóe môi Cố Vọng nhếch lên.

“Đau đầu.” Hắn chậm rãi dựa sát vào cô, gối đầu lên đùi Khanh Linh, từ từ nhắm hai mắt lại: “A Linh có thể xoa giúp ta không?”.
« Chương TrướcChương Tiếp »