Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cứu Vớt Phật Tu Là Một Hắc Tâm Liên

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta không muốn gϊếŧ ngươi.

Cũng chỉ có Cố Vọng mới có thể công khai ở ngay trước mặt đối phương nói ra những lời này, giống như không hề quan tâm người khác sẽ nghĩ thế nào về hắn.

Khanh Linh không rõ mấy lời này có gì quan trọng cần nói ra, chẳng lẽ là thông báo một tiếng: Bây giờ ta không muốn gϊếŧ ngươi, có thấy vui không?

Cô hơi chần chờ, có qua có lại đáp lễ: “Vậy,… cảm ơn nhé?”

Đổi lại là người khác thì có lẽ đã sớm trở mặt bỏ đi, chỉ có Tiểu Quỷ Chủ là vẫn bình tĩnh như cũ.

Cố Vọng thoạt nhìn khá hứng thú: “Đừng khách khí.”

Khanh Linh không nói gì, bước chân tăng tốc, cái chuông nhỏ trên cổ vang lên leng keng, âm thanh đặc biệt thanh thúy.

Địa hình trong Đinh U Trạch phức tạp, chỉ cần hơi rẽ hướng một chút sẽ bị lạc ở bên trong, không biết mình đang ở phương nào, hoặc nên đi đâu.

Trùng độc, cỏ độc, yêu thú có ở khắp nơi, vì vậy nơi này ít có người nào tiến vào, cho nên mặc dù có Tiểu Kim Uyên ở đây, mọi người cũng không tránh khỏi nếm trải một chút khổ sở trên đường.

Cố Vọng đi đầu tiên, đường mà mọi người cẩn thận cất bước hắn lại đi giống như giẫm trên đất bằng, hệt như đến nhà mình vậy.

Khanh Linh ngẫm nghĩ, cảm thấy nên nhỏ giọng nhắc nhở hắn: “Ngươi ở gần ta chút.”

Cố Vọng rũ mắt.

Khanh Linh hạ giọng: “Nếu gặp phải nguy hiểm thì ta có thể kịp thời phản ứng.”

Cố Vọng lặng lẽ cong khóe môi, thả chậm bước chân đi theo bên cạnh cô: “Vậy đa tạ Khanh cô nương.”

Lời này của hắn cũng không hạ thấp giọng, giống như sợ ai đó nghe không được. Trong nháy mắt, đám người Tống Đoan ai nấy đều quay đầu lại, ánh mắt rơi vào hai người, có ý dò xét.

Cổ Vũ Yên thì nhìn Khanh Linh, không có biểu hiện gì quá lớn.

Khanh Linh: “…”

Cô yên lặng cách xa Cố Vọng một bước, mỉm cười với Cổ Vũ Yên.

Tống Đoan nhìn hai người phía sau, giống như đột nhiên nhận ra chỗ mà trong lòng hắn luôn cảm thấy không đúng.

Khanh Linh và Cố Vọng vốn như hình với bóng. Lúc này cho dù cô muốn tới đây lấy xà đan cho hắn thì Tống Đoan cũng cảm thấy bình thường.

Điều không bình thường chính là: Hình như Lâm huynh đột nhiên có quan hệ rất tốt với cô.

Có điều nghi ngờ của Tống Đoan chỉ là thoáng qua, nghĩ không ra manh mối gì liền thôi.

Chỉ có Cổ Vũ Yên, sau khi nàng ta thu hồi ánh mắt thì im lặng đi lên phía trước, nói cũng ít hơn một chút.

Cứ tưởng rằng sẽ gặp phải không ít khó khăn, nhưng bất ngờ là đoạn đường này mọi người ngược lại đi rất thuận lợi, không gặp phải yêu thú khó nhằn gì đó, hay là đối đầu chính diện với Huyễn Linh Xà.

Huyễn Linh Xà cũng được coi như Tiểu Bá Vương của Đinh U Trạch này, nếu như đối mặt ở bên ngoài, đánh động tới những yêu thú khác thì cũng không tốt cho lắm.

Dưới sự dẫn dắt của Tiểu Kim Uyên, mấy người rất nhanh đã tìm được hang ổ của Huyễn Linh Xà, đúng là ở ngay bên trong một sơn động chính giữa Đinh U Trạch. Hang động bị cỏ dại và bụi cây che khuất, nếu không phải có tin tức ngầm, người bình thường đúng là không biết có cái động này.

Tiểu Kim Uyên thu bàn tay đang nắm cây cỏ bên cạnh lại, nói:

“Ban ngày nó cũng không có ở trong hang động, có lẽ là ra ngoài kiếm ăn.”

Cửa hang bị che khuất, nhất thời không thể phân biệt được tình huống ở bên trong ra sao, nguy hiểm hay là an toàn.

Khanh Linh đã có kinh nghiệm trước đó, cực kỳ tự giác đứng ra: “Ta đi trước xem thử.”

Tự mình chủ động dù sao cũng tốt hơn Cố Vọng ném cô vào.

Chẳng qua bây giờ Cố Vọng đang dùng thân thể của người khác, liệu có đối xử với cô như vậy không?

Tống Đoan ngạc nhiên: “Sao chúng ta có thể để một cô nương như ngươi đi vào trước được, ta…”

Hắn còn chưa nói hết lời, lại thấy bóng dáng màu trắng đã chậm rãi đi tới cửa hang, tay áo người nọ khẽ phất một cái, đưa một bàn tay ra, vừa lật lại trong lòng bàn tay đã xuất hiện thêm một thanh kiếm.

Cố vọng trong chớp mắt nâng kiếm lên, kiếm ý nghiêm nghị, một cơn gió mạnh quét qua, tất cả cỏ dại đều tản ra, cửa hang bị che khuất hoàn toàn lộ rõ.

Hang động này rất lớn, cho dù là một người trưởng thành đi vào cũng sẽ không cảm thấy chật hẹp.

Cố Vọng thu kiếm lại, dẫn đầu nhấc chân bước vào.

Khanh Linh: “Hả?”

Là vì duy trì thiết lập nhân vật cho nên mới không ném cô vào đúng không?

Tiểu Kim Uyên ở trong ngực Tống Đoan lẩm bẩm: “Đạo trưởng này tốt thật, mạnh hơn cẩu nam nhân kia nhiều.”

Hắn lại còn chủ động mở đường.

Nó vừa mới nói xong, lập tức bị một đám cỏ dại vừa rồi bị đánh tan bay thẳng vào trong miệng.

Tiểu Kim Uyên: “Phụt phụt phụt!”

Khanh Linh lấy cỏ ra cho nó, vỗ nhẹ đầu nó, lời lẽ thấm thía nói: “Ngoan, chúng ta nói ít một chút.”

Lúc này Cố Vọng không cần đến cô, vậy cô cũng nên chủ động giảm bớt cảm giác tồn tại của mình xuống.

Lúc hắn không cần cô thì cô cứ đứng ở bên cạnh làm người đứng xem là được rồi, không cần thiết phải đi tranh đoạt danh tiếng với mấy nhân vật chính làm gì, chỉ cần không có nguy hiểm là được.

Mọi người vừa vào động đã lập tức bị cảnh tượng bên trong động làm cho giật mình.

Mắt Khanh Linh hơi mở to, nghĩ bụng: Cái này mà là hang rắn ư, đây là Thủy Nguyệt Động Thiên thì có.

Đi qua cửa động một đoạn ngắn, trước mắt mọi người lập tức mở rộng sáng sủa. Nơi này lại là một cái động lớn rộng rãi, dưới đáy có một dòng sông ngầm, tiếng nước róc rách, bên bờ sông ngầm đầy những hoa cỏ không biết tên, dáng vẻ rất đẹp, trong không khí ngập tràn hương thơm nhàn nhạt của hoa.

Trên vách đá trong động lờ mờ phát ra ánh sáng âm u, giống như bên trong có khảm thứ gì đó.

Tống Đoan thì thào: “Chỗ ở của rắn lại tốt như vậy sao.”

Xác thực rất tốt, cho dù Khanh Linh là Quỷ Tu cũng có thể cảm nhận được linh khí dồi dào xung quanh nơi này.

Khó trách xà đan lại bị người bên ngoài ngấp nghé, con rắn kia sinh sống ở chỗ này, chắc hẳn sau khi dùng xà đan làm thuốc hiệu quả không thể xem thường được.

Tiểu Kim Uyên trừng to mắt, ngạc nhiên thốt lên: “Ngay cả Thần Cảnh Kim Uyên còn không có linh lực dồi dào như vậy.”

Nó từ trong ngực Tống Đoan nhảy ra, nhảy vào trong sông ngầm, trong nháy mắt biến trở lại nguyên hình, thỏa mãn thở dài: “Thật là thoải mái!”

Lúc này Huyễn Linh Xà không có ở đây, nhớ tới mấy ngày nay Tiểu Kim Uyên khổ sở bị cô chôn trong chậu hoa ở Cấm Nhai, Khanh Linh cũng không nhẫn tâm cắt ngang niềm vui của nó.

Cô nhìn về phía Cố Vọng: “Chúng ta phải chờ Huyễn Linh Xà trở về sao?”

Cố Vọng gật nhẹ đầu, tư thái đoan trang này thật sự rất giống.

Hắn ngước mắt nhìn lên trên nóc động rộng rãi, bất thình lình nhảy lên, giơ kiếm khoét ra một cái lỗ ở nóc động.

Có ánh nắng từ phía trên rót xuống, lúc này Khanh Linh mới nhìn thấy, thì ra ở phía trên này cũng có một cửa hang.

Dọc đường đi đến đây Cổ Vũ Yên luôn im lặng, sau khi Cố Vọng đáp xuống đất cuối cùng nàng ta cũng lên tiếng: “Sư huynh, nếu muốn bắt được Huyễn Linh Xà, hay là sử dụng Trấn Linh Phù đi.”

Cố Vọng đứng dưới ánh mặt trời, hơi nghiêng đầu nói: “Được.”

Khanh Linh nhỏ giọng hỏi Tống Đoan bên cạnh: “Trấn Linh Phù là cái gì?”

Tống Đoan: “Là bùa chú của Vân Cửu Phong.”

Tu sĩ Tiên Môn đều biết, ví như y tu của Nam Sở môn có thuật pháp tu luyện độc đáo của riêng mình, Vân Cửu Phong là môn phái nổi bật trong Tiên Môn, đương nhiên cũng có.

“Không khác Tỏa Hồn trận cho lắm, nhưng không độc ác như vậy.” Tống Đoan nói: “Nếu như bị sự chấn động của Trấn Linh Phù đánh trúng, đối phương sẽ tạm thời không cách nào sử dụng linh lực được, Huyễn Linh Xà quanh năm đều ở chỗ này, cho dù chỉ là một con yêu thú, e rằng linh lực cũng không thấp.”

Khanh Linh khẽ gật đầu, không khỏi suy nghĩ: Nhưng Cố Vọng cũng không phải Lâm Ngân Chi, hắn sẽ sử dụng bùa chú của Vân Cửu Phong sao?

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, Khanh Linh lập tức thấy kiếm của Cố Vọng bắt đầu mơ hồ phát sáng, tiếp theo, hắn cầm kiếm vẽ những bùa chú phức tạp lên trên hư không, bùa chú kia vừa xuất hiện lập tức tán đi, khắc sâu vào trong vách tường bốn phía, từ từ biến mất không thấy đâu.

Thoạt nhìn dáng vẻ rất lợi hại.

Cùng lúc đó, Cổ Vũ Yên cũng hành động.

Nàng ta lấy kiếm của mình ra, ở vị trí đầu kiếm của Cố Vọng xẹt qua, nhanh chóng viết xuống một chuỗi bùa chú khó hiểu, cũng tương tự biến mất ở trên vách tường, giống như đang đặt bẫy Huyễn Linh Xà.

Lúc Cổ Vũ Yên ra tay, Cố Vọng cũng thu kiếm vào.

Sau đó hắn nhẹ nhàng nhìn nàng ta một chút, lãnh đạm cất tiếng: “Gần đây tâm không tịnh.”

Nét mặt Cổ Vũ Yên thay đổi, cắn môi đáp: “Muội sẽ chú ý.”

Cố Vọng: “Ừm.”

Khanh Linh nhìn mà than thở.

Cố Vọng dùng thân thể Lâm Ngân Chi không nói, vậy mà còn nghĩa chính ngôn từ(*) dạy dỗ sư muội nhà người ta “tâm không tịnh”.

(*) Nghĩa chính ngôn từ: câu chữ nghiêm khắc, nội dung và lý lẽ chính đáng.

“Lâm huynh lợi hại thật.” Tống Đoan thở dài: “Cho dù mới vừa bị thương tỉnh lại, cũng có thể từ trong kiếm ý của Vũ Yên cô nương nhìn ra nàng tâm không tịnh.”

Khanh Linh nghe vậy, một lần nữa nhìn sang.

Cố Vọng đã đi tới chỗ bọn họ bên này, áo trắng chưa nhiễm bụi trần, chỉ trong chớp mắt này, Khanh Linh cứ tưởng mình đang nhìn thấy Lâm Ngân Chi.

Mặt mày Tống Đoan tươi cười, rất là tín nhiệm Lâm huynh của hắn: “Nếu đã bố trí Trấn Linh Phù xong rồi, vậy thì chúng ta cứ ở đây chờ đi.”

“Cách thời gian mặt trời lặn còn sớm.” Cố Vọng chậm rãi nói: “Ta đi ra ngoài xem thử liệu có thể gặp được Huyễn Linh Xà hay không.”

Khanh Linh nghi ngờ: “Ngươi muốn đi ra ngoài sao?”

Cố Vọng: “Ừ.”

Tống Đoan cũng cảm thấy khó hiểu: “Không phải chúng ta chỉ cần ôm cây đợi thỏ là được rồi sao?”

Cố Vọng không bị lay động: “Khó tránh xuất hiện biến số, nên chuẩn bị hai phương án.”

Tu sĩ xông vào Đinh U Trạch, chắc chắn sẽ có biến động nhỏ.

Khanh Linh hiểu ý của hắn, vì để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên phải chuẩn bị hai phương án.

Tống Đoan ngẫm nghĩ, cảm thấy cũng có lý: “Vậy chúng ta cùng nhau…”

“Tống huynh canh chừng ở chỗ này tốt hơn.” Cố Vọng nói: “Nơi này cũng nên có người, nếu Huyễn Linh Xà có trở về sớm thì cũng thuận tiện.”

Cổ Vũ Yên đi tới: “Ta cũng ở lại đây.”

Cố Vọng quay đầu, liếc mắt nhìn.

Cổ Vũ Yên rũ mắt, thoạt nhìn hình như còn chưa thoát ra khỏi bóng ma tâm lý bị sư huynh giáo huấn: “Nếu như có ngộ nhỡ, muội cũng có thể tu sửa Trấn Linh Phù.”

Cố Vọng gật đầu: “Được.”

Sau đó hắn chuyển ánh mắt lên người Khanh Linh, giọng điệu giải quyết việc chung: “Đã như vậy, Khanh cô nương đi cùng ta đi.”

Quang minh chính đại, không cần cô tự chủ động mở miệng.

Khanh Linh cong mắt, vui vẻ gật đầu: “Được.”

Cô không dẫn Tiểu Kim Uyên đi theo, để mặc cho nó ngâm trrong nước.

Cũng là vì Khanh Linh sợ Tiểu Kim Uyên lại không lựa lời nói, Cố Vọng có tính ghi thù, không phải không có khả năng ném nó ở Đinh U Trạch cho yêu thú ăn.

Hai người từ trong động đi ra, Khanh Linh không nhịn được hỏi: “Chúng ta đi đâu tìm Huyễn Linh Xà đây.”

Thật ra cô cảm thấy cũng không cần thiết đi ra ngoài tìm, đợi đến khi trời tối là được rồi, thế nhưng Cố Vọng đã muốn ra ngoài thì cô cứ đi cùng hắn vậy.

Vừa rời khỏi tầm mắt của mọi người, Cố Vọng lập tức lộ nguyên hình, trong mắt nhiều hơn mấy phần lơ đễnh lười biếng.

Khanh Linh không biết vì sao một người lại có thể chuyển đổi giữa hai trạng thái khác nhau tự nhiên đến thế.

Chỉ thấy hắn tiếp tục hái một cái lá cây ở bên tai, cầm trong tay thưởng thức, lười biếng đáp: “Không biết.”

Khanh Linh: “?”

Cô cảm thấy không thể tưởng tượng được, Đinh U Trạch lớn như thế, không biết vì sao lại muốn đi ra, lúc ở trong hang còn hoàn toàn là dáng vẻ lời thề son sắt.

Cố Vọng làm như không nhìn thấy ánh mắt phức tạp của cô, vo viên lá cây ở đầu ngón tay, tùy ý ném ra xa, rũ mắt cười nói: “Nếu như không muốn tới, bây giờ ngươi cũng có thể trở về.”

Hắn nói xong còn thật sự kiên nhẫn đứng tại chỗ chờ Khanh Linh đưa ra lựa chọn.

Khanh Linh im lặng mấy giây, chân mày xoắn lại, hỏi: “Đi bên nào?”

Trong cổ họng Cố Vọng phát ra tiếng cười, không nhịn được nhấc tay xoa nhẹ búi tóc của cô, giọng điệu có vẻ dung túng: “Ngươi muốn đi đâu thì chúng ta đi đó.”

Xem ra hắn thật sự không biết đi đâu, tùy tiện đi chỗ nào cũng được.

Khanh Linh nghi ngờ nhìn hắn, đưa tay chỉ về một hướng, vậy mà Cố Vọng không hề suy nghĩ đã lập tức đi theo phương hướng kia, cô cũng đành phải đi theo.

Khanh Linh hơi thắc mắc: “Vì sao Cổ Vũ Yên không đi theo ngươi?”

Trên cơ bản lần nào cũng là Cổ Vũ Yên và Lâm Ngân Chi cùng xuất hiện, đến Đinh U Trạch cũng thế, nhưng vừa rồi nàng ta lại chủ động nói muốn ở trong động.

“Ai mà biết được?” Ánh mắt Cố Vọng tùy ý đánh giá xung quanh, không thèm để ý đáp: “Có lẽ là làm việc gì đó trái với lương tâm, không dám gặp ta.”

Khanh Linh nghe vậy quay đầu, ánh mắt rơi vào trên người hắn.

“Nhìn ta làm gì?” Mắt Cố Vọng đối diện với ánh mắt cô, khóe môi cong lên: “Không phải ngươi không thích gương mặt này sao?”

Khanh Linh nói ra suy nghĩ của mình: “Hình như ngươi biết nàng ta đang làm gì.”

Cố Vọng bật cười: “Ta đâu có thần thông quảng đại như vậy.”

Đúng là hắn không có thần thông quảng đại như vậy, cho nên Khanh Linh mới có nhiệm vụ đến cứu vớt hắn.

Nhưng Khanh Linh cứ cảm thấy là lạ, cô luôn cảm thấy Cố Vọng đối mặt với hết thảy mọi chuyện dường như đều thành thạo điêu luyện, cho dù là mỗi lần hắn bị thương cũng không thèm để ý tới.

Khanh Linh: “Được rồi.”

Lúc này ở bên trong hang rắn.

Tống Đoan liên tục ngồi xổm bên cạnh sông ngầm tưới nước cho Tiểu Kim Uyên, vừa nghiên cứu linh thảo ở bờ sông ngầm, vừa hưởng thụ loại tưới tiêu vui vẻ này: “Có phải rất dễ chịu không?”

Tiểu Kim Uyên đã lâu chưa được cảm nhận loại cảm giác dư thừa linh lực như thế này, ngay cả lá cây cũng run lên: “Quá tuyệt!”

Tống Đoan lại tiếp tục hăng hái vốc nước vẩy lên trên phiến lá của nó, lúc này cổ Vũ Yên ở sau lưng hắn đột nhiên đứng dậy: “Ta đi ra ngoài một chút.”

“Hở?” Thấy Cổ Vũ Yên ở đằng sau đang muốn đứng dậy rời đi, Tống Đoan lên tiếng hỏi: “Ngươi muốn đi đâu? Không phải Lâm huynh đã dặn chúng ta không nên tùy tiện đi lại sao?”

Cổ Vũ Yên nắm chặt kiếm, trầm giọng nói: “Ta lo lắng cho sư huynh.”

“Không sao đâu, Khanh Linh cũng có ở đó.” Tống Đoan trấn an nàng ta: “Hai người bọn họ đi cùng nhau sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Cổ Vũ Yên lắc đầu, vẫn cứ khăng khăng muốn đi: “Làm phiền ngươi canh giữ chỗ này, ta đi một chút rồi về.”

Tống Đoan thấy không khuyên nổi, lại hỏi: “Vậy ngươi định dùng cách nào đi tìm bọn họ?”

Cổ Vũ Yên cầm một miếng ngọc truyền âm ra: “Ngọc truyền âm trong Vân Cửu Phong có thể truy tìm tung tích đệ tử bổn môn.”



Khanh Linh và Cố Vọng không mục đích đi lung tung trong Đinh U Trạch, cô chỉ đâu Cố Vọng đi đó, không hề phản bác. Tự đáy lòng cô cảm thấy Cố Vọng cơ bản không phải đến đây tìm Huyễn Linh Xà, mà là đến để chơi xuân.

Hoàn cảnh nơi này không tệ, ngoại trừ những yêu thú thỉnh thoảng xuất hiện ở bên ngoài ra, có điều Khanh Linh vẫn ổn, cô chủ động giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức cực thấp, cho dù đám yêu thú có nhìn chằm chằm cũng không nhìn tới cô.

Cố Vọng thì ngược lại, yêu thú ở bên cạnh đang như hổ rình mồi, hắn lại cầm kiếm lên đâm chỗ này thọc chỗ kia, quả thực không có con yêu thú nào dám tiến lại đây.

Khanh Linh nhớ tới động tác trôi chảy dứt khoát ban nãy của hắn, lên tiếng hỏi: “Ngươi cũng biết dùng kiếm à?”

Cố Vọng hỏi lại: “Khó lắm sao?”

Lúc đầu gặp gỡ, Cố vọng là dùng chuỗi Phật châu hơi kỳ quái trong tay hắn làm linh khí, nhưng nhìn động tác sử dụng kiếm của hắn, dường như đã học được từ rất lâu.

Khanh Linh nhìn tay hắn: “Bản mệnh kiếm của Lâm Ngân Chi, ngươi dùng cũng thành thạo quá nhỉ.”

Lời này vừa nói xong, Cố Vọng vẫn luôn tản bộ phía trước đột nhiên dừng bước, kiếm trong tay hắn nhẹ nhàng xẹt qua mặt đất, va chạm với đá phát ra tiếng động rất nhỏ: “Trước đây hình như ngươi không có nhiều câu hỏi như vậy.”

Cố Vọng cẩn thận nhớ lại một chút, lúc Tiểu Quỷ Chủ vừa mới xuất hiện ở bên cạnh hắn, dường như chưa từng hỏi thăm những chuyện có liên quan tới hắn. Cô giống như cái gì cũng không quan tâm, chỉ toàn tâm toàn ý muốn hắn tốt là được.

Màu mắt Cố Vọng nhạt đi, đột nhiên phát hiện hình như hắn và cô chưa có lúc nào cùng nhau ngồi xuống nói chuyện thật tốt.

Cô chỉ chủ động nói chuyện nhiều hơn mỗi lần hắn xảy ra chuyện, còn những lúc khác…

Cố Vọng nhíu mày, không có lúc khác.

Ở Túy Hoa Lâu, Khanh Linh đột nhiên xuất hiện cứu hắn.

Ở Cấm Nhai, cô lại ra tay dẫn hắn đi.

Ở Tẩy Linh Trì của Vô Trần Sơn, cô lén lút chăm sóc hắn.

Nhưng…

Hắn nhớ lại một chút, những lúc khác hình như Tiểu Quỷ Chủ luôn tự do ở bên ngoài, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn hắn nhiều thêm một chút.

Sau khi hắn tỉnh lại ở Cấm Nhai, người này lập tức cong mắt sai lửa ma trơi tiễn hắn đi.

Ngày hôm sau ở Vô Trần Sơn, vừa ngoảnh lại Khanh Linh đã đi cùng Tống Đoan ăn chay cầu nhân duyên, nếu như không phải hắn bắt gặp thì cô cũng sẽ không đi tìm hắn.

Thậm chí là lúc ở Hoài Thành, mặc dù Tiểu Quỷ Chủ cũng đến Hoài Thành nhưng lại không đi tìm hắn trước tiên, mà sai tên Quỷ nô kia lén lút đi theo hắn. Nếu như không phải hắn tìm qua, Tiểu Quỷ Chủ sẽ đi giúp đám người kia cứu Quỷ Tu, trong thời gian ngắn dường như cũng không có ý định đến tìm hắn.

Ở bên trong Tỏa Hồn trận, Khanh Linh rõ ràng cũng ở đó, lại chỉ vào lúc cuối cùng mới đi ra thay hắn ngăn cản một chút.

Thật giống như… cô chỉ vì bảo hộ hắn mới tồn tại, những lúc khác bất cứ khi nào cũng có thể biến mất.

Khanh Linh thấy ánh mắt người nọ nhìn mình càng lúc càng sâu, không thể phớt lờ được nữa, cô cũng dừng lại.

Cô hỏi chút vấn đề này chẳng qua chỉ là cảm thấy lạ, đang nghĩ xem có chỗ nào khác với kịch bản hay không, không ngờ Cố vọng lại nhạy cảm như vậy.

Khanh Linh suy nghĩ một chút, bình tĩnh nhìn thẳng hắn: “Không thể hỏi sao?”

Cố Vọng cười khẽ, dùng giọng điệu ấm áp rất dễ nói chuyện đáp: “Được chứ, nhưng vì sao lại đột nhiên muốn hỏi, ngươi phải nói cho ta biết nguyên nhân đã.”

Nguyên nhân à…

Khanh Linh im lặng suy nghĩ một hồi, chọn ra một cách giải thích phù hợp: “Ta cảm thấy ta còn chưa hiểu đủ về ngươi.”

Người đối diện im lặng.

Khanh Linh chớp mắt mấy cái, hỏi: “Nguyên nhân này đã đủ chưa?”

Cố Vọng giương mắt, trong con ngươi lóe lên ánh sáng thích thú, hắn thản nhiên đáp: “Đủ rồi.”

“Thì ra A Linh muốn hiểu rõ ta.” Đuôi lông mày hắn hơi nhướng lên: “Là do ta suy nghĩ không chu toàn, không cho ngươi có cơ hội này.”



Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Tử: Aiza, nếu đã như vậy thì cho ngươi một cơ hội đấy.

A Linh: Ngươi nói cái quái gì vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »