Chương 30

Chỉ là ngại vướng víu thôi.

Khanh Linh cảm thấy nếu như Cố Vọng đã nói ra lời này thì độ tin cậy có khả năng rất cao, nhưng Tống Đoan lại không nghe được, còn hăng hái nói Cố Vọng rất tốt.

Khanh Linh không mở miệng ngăn cản, như vậy cũng tốt, để cho Cố Vọng ở trước mặt bọn họ tăng độ thiện cảm lên tẩy trắng nhiều hơn.

Hai người đi theo Tống Đoan đảo tới đảo lui, vòng qua không ít hành lang cuối cùng mới đi tới viện tử của Lâm Ngân Chi.

Trong phòng ngược lại không có mấy ai, Cổ Vũ Yên và Tôn Ly đã từng gặp mặt trước đó, còn có một nam tử trung niên, trên người mặc cẩm bào màu xanh, phục sức bên hông khiêm tốn nhưng lại không mất đi vẻ hoa lệ, hào phóng nhưng lại khéo léo. Tướng mạo nhìn sơ qua có vẻ đoan chính nhã nhặn, giữa chân mày có mấy phần tương tự như Tống Đoan, có lẽ đây là phụ thân của Tống Đoan.

Lúc Tống môn chủ nhìn thấy người tới cũng nhất thời sửng sốt.

Phải nói là Tống môn chủ và Vô Trần Sơn đã có không ít giao tình, cho tới nay Vô Khuynh trưởng lão đã cầm đi không ít linh đan diệu dược của Nam Sở Môn, cũng là vì tên Cố Vọng này.

Khi đó Nhân Giới đại loạn, Ma Tu thừa cơ trà trộn vào hoàng cung, Phật Môn và Tiên Môn đành phải ra tay, cũng chính khi đó đã cứu được Cố Vọng.

Lúc Cố Vọng vừa mới vào Vô Trần Sơn bị thương rất nặng, Vô Khuynh trưởng lão đã nói: “Trên người đứa nhỏ này có huyết mạch của Ma Tộc, lại là con của thiếu chủ Ma Tộc, nếu như không ngăn chặn, sợ là sau này sẽ có họa lớn.”

Đây quả thật không phải chuyện nhỏ, Tống môn chủ ở lại Vô Trần Sơn đợi mấy ngày, cũng là vì muốn cứu đứa nhỏ đã bước chân vào Quỷ Môn Quan này trở về.

Cố Vọng hôn mê mấy ngày, lúc tỉnh lại đã khiến cho tất cả mọi người đều phải ngạc nhiên. Chưa nói đến việc hắn thực sự là con cái của hoàng thất, mặc dù đối diện với sự thật nước mất nhà tan, hắn vẫn bình tĩnh không hề sợ hãi.

Vô Khuynh trưởng lão cố ý muốn nhận hắn làm đồ đệ, để cho hắn xuống tóc bước vào cửa Phật, quên đi quá khứ, tĩnh tâm tu hành. Song lúc này Cố Vọng chỉ khấu đầu ba cái thật mạnh với Vô Khuynh trưởng lão, hắn tiếp nhận người sư phụ này nhưng không đồng ý bước vào cửa Phật.

Một đứa trẻ nho nhỏ, quỳ gối ở trước Điện Bảo Hoa bình tĩnh nói: “Đa tạ sư phụ, nhưng con tỉnh lại từ trong núi thây biển máu, thân đã bị máu ô nhiễm, không dám làm bẩn nơi Phật Môn thanh tịnh.”

Trong từng câu chữ lộ ra một sự trầm ổn không phù hợp với lứa tuổi của hắn.

Vô Khuynh trưởng lão hỏi hắn tên họ là gì.

Cố Vọng chỉ lắc đầu: “Không tên không họ.”

Vì thế Vô Khuynh trưởng lão mới đặt tên cho hắn, gọi là Cố Vong, hy vọng hắn quên đi quá khứ trước kia.

Lúc viết tên hắn lên trên sổ, Cố Vọng nhấc bút, chậm rãi phẩy thêm một nét vào chữ Vong, sau đó đổi thành Vọng.

Vô Khuynh trưởng lão hỏi hắn có ý gì.

Cố Vọng chỉ nói: “Như vậy dễ nhìn hơn.”

Tùy hứng giống như đó chỉ là lời nói của một đứa trẻ.

Về sau Tống chưởng môn cũng không gặp lại hắn, chỉ là thỉnh thoảng nghe Vô Khuynh trưởng lão than ngắn thở dài.

Thì ra từ khi Cố Vọng bắt đầu nhập môn, hắn thật sự không bước vào Điện Bảo Hoa lần nào, chỉ vì hắn cảm thấy trên thân mình mang nghiệp chướng.

Mặc dù mỗi lần hắn đều phối hợp với Vô Khuynh trưởng lão áp chế huyết mạch của mình, nhưng điều này lại càng làm cho người bên ngoài lo lắng.

Vô Khuynh trưởng lão không chỉ một lần nói: “Người như Cố Vọng này, nhất niệm thành Phật, nhất niệm thành Ma. Hắn tự hiểu rõ mình hơn bất kỳ ai, nhưng người sống trên đời, khó tránh có mấy lúc hồ đồ.”

Trước đây không lâu, Tống môn chủ còn nhận được tin tức của Vô Khuynh trưởng lão, nói là Cố Vọng muốn đi tới Đinh U Trạch lấy xà đan, nhờ ông ấy phái một số người đi hiệp trợ.

Lúc này gặp lại Cố Vọng, nhìn thấy nốt chu sa ở giữa ấn đường của hắn, Tống môn chủ chỉ vừa liếc mắt là có thể nhận ra hắn ngay, ông ấy hít sâu một hơi: “Đã lớn như vậy rồi à.”

Dáng vẻ này thật sự khác biệt với những nhà sư được khắc tạc ở Vô Trần Sơn, lại có thêm mấy phần hương vị Ma Tu, khó trách nôn nóng muốn tìm được xà đan của Huyễn Linh Xà đến thế.

Cố Vọng hơi cúi đầu, có vẻ khách sáo: “Tống môn chủ.”

Khanh Linh không khỏi quan sát hắn kỹ hơn một chút, Cố Vọng đối với những trưởng bối này ngược lại phá lệ lễ phép.

Tống môn chủ ra hiệu ý bảo hắn ngẩng đầu lên: “Không cần nhiều nghi thức xã giao như vậy.”

Cố Vọng ngẩng đầu, khôi phục lại dáng vẻ vốn có, chỉ là đã tiết chế hơn một chút.

Tống môn chủ đánh giá sơ tình trạng hiện tại của Cố Vọng rồi mới hỏi: “Ngươi có cách gì khiến cho hắn tỉnh lại không?”

Cố Vọng đi qua, con ngươi liếc nhìn Lâm Ngân Chi ở trên giường, người bên ngoài không thể nhìn rõ được thần sắc ở trong mắt hắn, chỉ nghe thấy hắn cười khẽ.

“Muốn tỉnh lại rất dễ.” Hắn đặt Khanh Linh từ trên vai của mình xuống: “Củng cố lại hồn phách là được rồi.”

Đạo lý đơn giản như vậy, Tống môn chủ sao lại không hiểu.

Chẳng qua tình huống của Lâm Ngân Chi rất lạ, tuy nói là thần hồn không ổn định, nhưng lại không có cách nào dùng phương pháp bình thường tạm thời ổn định lại hồn phách.

Tống môn chủ lại nhìn đến người tí hon trong tay Cố Vọng, nghi ngờ hỏi: “Đây là?”

Ông ấy chưa từng gặp qua Khanh Linh, đương nhiên không biết cô là ai.

Cố Vọng xoa đầu Khanh Linh: “Người có thể cứu được Lâm Ngân Chi.”

Khanh Linh: “Hả?”

Cô còn có loại công năng này ư? Sao cô lại không biết nhỉ.

Lời này có thể lừa được Tống môn chủ, nhưng những người khác đang có mặt ở đây đều biết là nói ai.

Cố Vũ Yên nhìn chằm chằm vào động tác của Cố Vọng, nhíu mày: “Bây giờ cũng không phải là lúc nói giỡn.”

“Hửm?” Cố Vọng liếc mắt nhìn nàng ta, không chút để ý hỏi: “Ngươi cảm thấy rất buồn cười sao?”

Cổ Vũ Yên lạnh mặt: “… Không buồn cười.”

Cố Vọng lạnh lùng cười, nói tiếp: “Vậy vì sao lại cảm thấy ta đang nói giỡn?”

Mọi người: “…”

Khanh Linh nhịn không được nhắm mắt lại, Cố Vọng mà mở miệng, ai có thể được lợi từ chỗ hắn chứ. Bây giờ Cổ Vũ Yên đang có chuyện cầu người, thái độ lại không được tốt cho lắm.

Cố Vọng có cùng suy nghĩ như Khanh Linh, nhún vai nói: “Đã không tin tưởng, vậy thì bỏ đi.”

Dứt lời, hắn lập tức quay người muốn rời đi.

Tống môn chủ nhíu mày, tính tình Cố Vọng này quả thật giống như lời Vô Khuynh trưởng lão đã nói, hết sức quái gở.

Tống Đoan thấy Cố Vọng dường như không thích điệu bộ của Cổ Vũ Yên, lại nhìn thấy bầu không khí bế tắc như vậy, vội ngăn hắn lại: “Vũ Yên chỉ là có chút nóng nảy, Cố huynh đừng để bụng.”

Cố Vọng không lên tiếng.

Cổ Vũ Yên khẽ cắn môi, nhưng vẫn là vì sư huynh, nhịn xuống khẩu khí này: “Thật xin lỗi, là ta lo lắng thái quá.”

Nàng ta dừng một chút rồi nói: “Nhưng đây rõ ràng là Quỷ chủ.”

“Quỷ chủ?” Tống môn chủ lập tức nhìn về phía Khanh Linh: “Sao Quỷ chủ lại ở đây?”

Khanh Linh bị thương, lúc này thoạt nhìn như một con búp bê bằng gỗ được đám tu sĩ tạo ra để giải trí, nào còn có nửa phần dáng vẻ của Quỷ chủ.

Khanh Linh ngẩng đầu, suy nghĩ một chút, vành mắt khẽ cong lên, cười nhẹ lễ phép nói: “Chuyện này kể đến hơi dài, Tống môn chủ, ngưỡng mộ đã lâu.”

Tống môn chủ chưa bao giờ qua lại thân thiết với Quỷ Tu, lúc này nhìn thấy Cố Vọng và Khanh Linh ở chung một chỗ, còn nói Khanh Linh là người có thể cứu được Lâm Ngân Chi, đương nhiên là không yên tâm.

Không phải ông ấy có thành kiến, nhưng Quỷ Tu trước giờ hành tung cổ quái, không có bất kỳ qua lại gì với Tiên Môn, phần lớn Tiên Môn đều coi thường Quỷ Tu, vì vậy Khanh Linh còn muốn cứu người ở đây mới là lạ.

Nhưng dáng vẻ Khanh Linh khôn khéo xuất trần, nhìn thế nào cũng không giống một Quỷ Tu.

Tống Đoan lập tức giải thích nghi ngờ cho phụ thân hắn, nói rõ nguyên nhân: “Chuyện là như vầy, bởi vì chỗ của Khanh Linh có Thần Mộc…”

Nghe xong chân tướng sự việc, vẻ mặt Tống môn chủ mới khá hơn một chút, ông ấy lịch sự hỏi thăm: “Vậy Quỷ chủ có thể cứu hắn bằng cách nào.”

Khanh Linh: Thật không dám giấu diếm, vấn đề này, ta cũng muốn biết.

Cũng may không cần Khanh Linh trả lời, Cố Vọng đã khoan thai dùng đầu ngón tay gảy chuông Ngưng Hồn ở trên cổ cô một cái: “Dùng cái này.”

“Lâm Ngân Chi dùng thần hồn của mình gia trì ở phía trên linh kiếm, đả thương Tiểu Quỷ Chủ của chúng ta rồi lại tự mình bị cắn trả.” Cố Vọng cười khẽ một tiếng: “Bây giờ còn phải cần Tiểu Quỷ Chủ tới cứu hắn nữa.”

Khanh Linh thắc mắc: “Đây không phải là chuông Ngưng Hồn dùng để ổn định thần hồn của ta sao?”

Cố Vọng trừng mắt nhìn cô: “Ngươi đoán xem.”

Khanh Linh: …

Cô cảm thấy Cố Vọng đang trêu đùa cô, hơn nữa chứng cứ vô cùng xác thực.

Tống Đoan nghe hiểu, hắn tò mò cúi đầu ngắm nghía cái chuông của Khanh Linh: “Ý ngươi muốn nói là… tàn hồn của Lâm huynh ở chỗ này?”

Cố Vọng ừ một tiếng, cười như không cười nói: “Kiếm ý của hắn toàn bộ đều đánh vào người Tiểu Quỷ Chủ, ngươi cảm thấy sao?”

Khanh Linh cúi đầu nhìn, chớp mắt đã nghĩ thông suốt, khó trách. Lúc Cố Vọng bắt nhốt Tiêu Nguyệt đã nhốt luôn cô vào trong chuông, mà cô đến nơi này, lại chỉ khiến cho cô trở nên nhỏ bé hơn, cho nên mới nói trong cái chuông này đã sớm giam giữ tàn hồn của Lâm Ngân Chi.

Thần hồn gia trì lên kiếm ý lại bị cắn trả.

Với lại Khanh Linh khác với người thường, cô là Quỷ Tu, có thể khống chế thần hồn, thế nên lúc ấy mới có chuyện tàn hồn của Lâm Ngân Chi lưu lại.

Đạo lý này ai nấy đều biết.

Thấy thế, vẻ mặt Cổ Vũ Yên dường như đã thả lỏng hơn một chút, so với Cố Vọng, thật ra độ tín nhiệm nàng ta dành cho Khanh Linh cao hơn nhiều.

Nàng ta nói: “Vậy thì xin nhờ Khanh Linh cô nương.”

Đừng đừng!

Khanh Linh cơ bản không biết Cố Vọng đang nói cái gì, cô lại không hiểu mấy thứ này.

Khanh Linh nhéo ngón tay Cố Vọng, dường như Cố Vọng cảm nhận được, véo nhẹ mặt của cô một cái, ra hiệu cho cô đừng nói gì. Sau đó hắn lại ngước mắt lên, thản nhiên nói: “Nếu như đã hỏi rõ rồi, vậy mời tránh mặt đi.”

Cổ Vũ Yên lập tức ngẩng đầu: “Còn cần phải tránh mặt nữa sao?”

Cố Vọng nghiêng đầu sang chỗ khác, liếc mắt nhìn nàng ta, nhàn nhạt nói: “Hiện tại Tiểu Quỷ Chủ của chúng ta rất suy yếu, sau khi tháo chuông xuống nếu lỡ như bị người có lòng thừa cơ xông vào thì phải làm sao bây giờ. Ta cũng không yên tâm.”

Khanh Linh bị lời này của hắn làm cho da gà nổi đầy người.

Bản lĩnh nói hươu nói vượn của Cố Vọng đã gia tăng, rõ ràng mới một ngày trước còn đang uy hϊếp đòi gϊếŧ cô, vậy mà bây giờ lại muốn bảo vệ cô.

Tống môn chủ nghe vậy, cười dịu dàng nói: “Ngươi có thể yên tâm, chúng ta không ai làm ra loại chuyện này cả.”

Đối mặt với Tống môn chủ, Cố Vọng tiết chế lại mấy phần, đáp: “Tống môn chủ thứ lỗi, ngoài bản thân mình ra, ai ta cũng không yên tâm.”

Đây là không hề nhượng bộ chút nào.

Cổ Vũ Yên nghĩ thầm: Nói như thể ai cũng yên tâm về ngươi vậy. Nhưng nàng ta lại sợ nói ra Cố Vọng sẽ quay người rời đi.

Cố Vọng nói tiếp: “Đương nhiên, ta cũng biết các ngươi sợ ta gϊếŧ hắn.”

Hắn tuyệt nhiên không kiêng dè, nói ra tiếng lòng của Cổ Vũ Yên.

Sắc mặt Cổ Vũ Yên thoáng thay đổi.

“Lời này của Cố huynh là dựa vào đâu mà nói.” Tống Đoan chính là một ngốc bạch ngọt(*): “Sao chúng ta lại nghi ngờ huynh được chứ?”

(*)Ngốc bạch ngọt: là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.

Cố Vọng trề môi dưới, nhìn về phía Cổ Vũ Yên: “Hoặc là ngươi có thể chờ.”

Giọng điệu hắn rất nhẹ nhàng: “Chỉ là không biết Lâm Ngân Chi có thể chờ được hay không.”

Lời này không thể nghi ngờ đã đâm trúng tim đen của Cổ Vũ Yên, bây giờ Tống môn chủ không còn cách nào, biện pháp trước đây của sư huynh cũng không có hiệu quả. Nàng ta không còn cách nào khác.

“Không sao, không sao!” Tống Đoan lập tức nói: “Vậy chúng ta đi ra ngoài chờ đây! Đi thôi Vũ Yên, không sao đâu, Cố huynh lo lắng cũng không phải không có đạo lý.”

Tống Đoan cảm thấy trước đó Cố Vọng chịu giao thân xác của Khanh Linh cho hắn, nói vậy cũng là tín nhiệm. Bây giờ bọn họ cũng nên tính nhiệm Cố Vọng mới đúng.

Cổ Vũ Yên khẩn trương siết chặt nắm tay, cuối cùng nhìn xuống Lâm Ngân Chi sắc mặt tái nhợt đang nằm trên giường, nói: “Ta trông chừng ở cửa.”

Cố Vọng không mở miệng ngăn cản, xem như là đã đồng ý.

Tống môn chủ liếc mắt nhìn Cố Vọng một cái thật sâu, quả nhiên càng trưởng thành thì khí thế bức người ở trên người Cố Vọng lại càng mạnh, nhưng vẫn cố chấp trước sau như một, đã ra quyết định thì không một ai có thể thay đổi.

Chẳng lẽ hắn không biết tính nết kiểu này sẽ đắc tội rất nhiều người sao?

Tống môn chủ đứng dậy, không nặng không nhẹ vỗ bả vai Cố Vọng một cái: “Chờ ngươi ra, ta sẽ sai người dẫn ngươi đến Đinh U Trạch.”

Cố Vọng mỉm cười.

Sau khi mọi người rời đi đóng cửa lại xong, Cố Vọng lập tức đặt Khanh Linh lên trên bàn, tự mình đi tới trước giường của Lâm Ngân Chi, rũ mắt, chậm rãi mỉm cười.

Khanh Linh ho nhẹ một tiếng, có chút lời muốn nói, hay là nên gọi Cổ Vũ Yên quay lại, dáng vẻ này của Cố Vọng thật sự không phải muốn gϊếŧ chết Lâm Ngân Chi đó chứ?

Nghe thấy tiếng động, Cố Vọng quay người lại.

Hắn chỉ giơ tay lên hư không, chuông Ngưng Hồn trên cổ Khanh Linh lập tức nới lỏng, cùng lúc đó, thân thể cô cũng biến thành thân thể hư ảo ban đầu, khôi phục lại kích cỡ bình thường.

Cố Vọng khẽ chậc một tiếng, nhìn sơ dường như có vẻ hài lòng, rồi lại giống như không hài lòng, hắn nói: “Đứng ở đó đợi một chút.”

Khanh Linh: “Gì cơ?”

Cố Vọng khoanh tay lại, lắc lắc cái chuông, nhíu mày nói: “Không phải đã nói rồi sao?”

Hắn cười nửa thật nửa giả: “Bây giờ ngươi suy yếu thành như vậy, ngộ nhỡ có người thừa nước đυ.c thả câu mà nhập vào thì phải làm sao bây giờ.”

Khanh Linh lắc đầu: “Không có ngộ nhỡ.”

Nơi này ngoài hắn ra thì không còn người nào có sát tâm với cô.

Nhưng Khanh Linh vẫn di chuyển qua đó, đứng ở đầu giường.

Cúi đầu nhìn xuống, lúc này trạng thái của Lâm Ngân Chi hình như thật sự không ổn. Như vậy xem ra, Cố Vọng quả thực đã nhốt tàn hồn của Lâm Ngân Chi ở bên trong chuông sao?

Khanh Linh đợi một lát, lại không thấy Cố Vọng có động tĩnh gì.

Thế là cô khó hiểu ngẩng đầu lên, lại phát hiện hắn vẫn đang nhìn chằm chằm cô.

Khanh Linh buộc phải hỏi: “Sao vậy?”

Cố Vọng vuốt nhẹ cái chuông, sau đó nắm ở trong lòng bàn tay, trong con ngươi dường như bao phủ một tầng sương mù, nhìn không rõ cảm xúc.

Cách một hồi, hắn giơ tay kia lên, từ trong thân thể hư ảo của Khanh Linh xuyên qua, nhẹ nhàng xoa tóc của cô, nghiêng đầu cười hỏi: “A Linh đã nói sẽ che chở cho ta đúng không?”

Cho dù hắn không chạm vào được, nhưng Khanh Linh vẫn vô thức nghiêng đầu tránh đi: “Đương nhiên.”

Cố Vọng nhìn chút khoảng cách mà Khanh Linh kéo ra, cúi đầu bật cười hai tiếng: “Được, ta nhớ kỹ.”

Dứt lời, hắn phủi phủi ống tay áo, ngồi ở mép giường.

Bây giờ hắn dường như rất tín nhiệm Khanh Linh, không hề kiêng dè cô tí nào, giơ thẳng cái tay còn lại lên đặt cái chuông vào vị trí ấn đường của Lâm Ngân Chi.

Sau khi hắn buông tay ra, cái chuông cũng trôi nổi bồng bềnh, mơ hồ có bạch quang từ giữa tản ra, rơi vào ấn đường của Lâm Ngân Chi rồi lại biến mất không thấy đâu.

Mãi cho đến khi bạch quang trong chuông hoàn toàn biến mất, Cố Vọng lại giơ tay lên, đầu ngón tay vẽ một tấm bùa chú màu vàng lên trên ấn đường của Lâm Ngân Chi, ấn đầu ngón tay một cái, đầu ngón tay lờ mờ phát sáng, nhẹ nhàng ấn tấm bùa chú vào bên trong.

Hắn rũ mắt không nói tiếng nào, đầu ngón tay dừng ở trên mi tâm Lâm Ngân Chi một lúc rồi mới dời đi.

Một lát sau, Cố Vọng lại cầm cái chuông kia lên. Hắn một lần nữa ngẩng đầu: “Lại đây.”

Khanh Linh còn chưa kịp phản ứng: “Xong rồi à?”

Vẻ mặt Cố Vọng hơi lạnh xuống: “Nếu không thì sao?”

Khanh Linh cúi đầu, nhíu mày: “Sắc mặt của ngươi không được tốt cho lắm.”

Cố Vọng chớp mắt run lên, sau đó bật cười, trên gương mặt tái nhợt ánh lên mấy phần mỹ lệ.

Hắn treo cái chuông lại trên cổ Khanh Linh, chỉ trong chớp mắt, Khanh Linh đã biến trở lại dáng vẻ búp bê trước đó.

Cố Vọng nhặt Khanh Linh từ dưới đất lên, đặt vào trong lòng bàn tay, đè nén ý cười hỏi: “Ngươi cho rằng làm cho người ta ngưng hồn là chuyện rất dễ dàng ư?”

Nhìn ngược lại có vẻ rất dễ, nhưng sự thật lại không phải thế.

Khanh Linh: “Vậy vì sao ngươi còn muốn giúp hắn?”

Ý cười của Cố Vọng không giảm, chỉ là nhiều hơn mấy phần thâm ý: “Còn chưa tới lúc hắn chết, muốn chết thì cũng phải chết ở trong tay ta.”

Nói xong, đuôi mắt hắn khẽ nhếch, hỏi: “Đây có tính là nói cho ngươi biết một bí mật không?”

Khanh Linh lắc đầu: “Cái này hình như ta đã biết từ sớm rồi.”

Cố Vọng khẽ ồ một tiếng: “Đáng tiếc, đã vậy sau này ta sẽ nói cho ngươi biết điều tiếp theo.”

Hắn đứng dậy: “Đi thôi.”

Khanh Linh nói: “Ta phải đi tìm thân thể của ta trước.”

Cố Vọng hơi dừng một chút: “Sao?”

Khanh Linh cảm thấy bây giờ rất không tiện, linh lực bị ảnh hưởng không nói, Cố Vọng sẽ lập tức đi Đinh U Trạch, cô thế này phải làm sao mới bảo vệ được hắn đây.

Khanh Linh hỏi: “Có phải ngươi muốn đi Đinh U Trạch không?”

Cố Vọng giương mắt, tầng sương mù kia hình như còn chưa tan đi, Khanh Linh nhìn không thấy đáy mắt của hắn.

“Thì sao?” Cố Vọng lười biếng hỏi: “Ngươi cũng muốn đi à?”

“Nghe nói nơi đó rất nguy hiểm.” Khanh Linh nói: “Ta lo lắng, đương nhiên là muốn đi theo ngươi.”

Cố Vọng nhìn cô một hồi lâu, cuối cùng nhếch môi cười khẽ: “Được.”

Cố Vọng mang theo Khanh Linh, khoảnh khắc đẩy cửa ra lập tức đối diện với vẻ mặt nghiêm túc của Cổ Vũ Yên, nàng ta cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng, sợ xảy ra sai sót ở chỗ nào.

Thấy cửa phòng mở ra, đầu tiên nàng ta nhìn vào phía trong xem xét tình huống của Lâm Ngân Chi.

Cố Vọng chớp mắt mấy cái, mỉm cười: “Làm sao bây giờ, hình như chết mất rồi.”

Nghe được lời này, những người đang chờ ở bên cạnh xôn xao giật mình nhìn lại.

Cổ Vũ Yên càng muốn rút kiếm ra ngay lập tức.

Khanh Linh vội vàng lên tiếng: “Hắn nói bậy đấy.”

Lúc này Cố Vọng mới ra vẻ vô tội nói: “Đùa chút thôi mà.”

Hắn hỏi lại: “Không buồn cười sao?”

Đúng là thù rất dai.

Mọi người: “…”

Cổ Vũ Yên trừng mắt lườm hắn một cái, sốt ruột chạy vào trong phòng.

Tống môn chủ không dè dặt cẩn trọng với vị tiểu bối này, thấy Cố Vọng nói một đằng nghĩ một nẻo, ông ấy hỏi thẳng: “Thế nào rồi?”

Cố Vọng hơi tiết chế lại vẻ mặt: “Một lát nữa sẽ tỉnh.”

Trên mặt Tống môn chủ nhiều hơn chút ý cười, nói: “Sư phụ ngươi thương ngươi như vậy là có nguyên nhân.”

Cố Vọng cười nhẹ, từ chối cho ý kiến.

Tống môn chủ thấy chuyện đã giải quyết xong, cũng không ở chỗ này giao tiếp với tiểu bối nữa, nói mấy câu rồi rời đi.

Tống Đoan cũng thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng giảng hòa: “Ta thấy sắc mặt Cố huynh không được tốt lắm, có muốn đi nghỉ ngơi một chút trước không?”

Cố Vọng đặt Khanh Linh lên trên vai mình, ngước mắt hỏi: “Thân xác của Tiểu Quỷ Chủ ở đâu?”

Khanh Linh bất ngờ: “Ngươi cũng muốn đi sao?”

Cố Vọng ừ một tiếng: “A Linh đã thay ta suy nghĩ như thế, ta đương nhiên nên có qua có lại một chút.”

Có cần không coi ai ra gì như vậy không?

Tống Đoan đảo mắt một vòng qua lại giữa hai người, che miệng ho nhẹ một tiếng: “Bây giờ ta đưa các người đi qua đó?”

Khanh Linh ngồi trên bả vai Cố Vọng, nhẹ nhàng cười với hắn, nói: “Vậy làm phiền ngươi.”

Tống Đoan gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng đáp: “Nên như vậy.”

Chợt hắn sực nhớ ra điều gì đó, lại nói tiếp: “Đúng rồi, bởi vì ta muốn đưa ngươi tới, nên Kim Uyên cũng cùng nhau tới đây.”

Khanh Linh không hề cảm thấy lạ: “Được.”

Đi được vài bước, Tống Đoan rốt cuộc không nhịn được hỏi ra thắc mắc của mình: “Trước đó không phải ta đã đưa ngươi đi rồi sao? Sao ngươi lại biến thành dáng vẻ này?”

Đương nhiên là vì ta không đi.

Khanh Linh còn chưa lên tiếng, Cố Vọng đã thấp giọng cười, thuận theo hỏi: “Đúng vậy, vì sao thế?”

Tống Đoan kỳ quái liếc mắt nhìn Cố Vọng, không biết vì sao, hắn luôn cảm thấy Cố Vọng cười quá mức lộ liễu.

Khanh Linh cũng không cảm thấy không thể nói: “Ta hơi lo lắng cho Cố Vọng nên mới lưu lại thần hồn.”

Nói xong, cô cảm thấy bản thân ở lại là một việc đúng đắn, nếu không người bị thương còn chưa biết là ai.

Tống Đoan có chút ngại ngùng, cười gượng hai tiếng: “Phải không, nếu vậy thì tình cảm của hai người đúng là tốt thật.”

“Cái này thì không có.” Khanh Linh trả lời thành thật: “Thật ra rất là bình thường.”

Tống Đoan dại ra.

Cố Vọng hơi nghiêng đầu sang một bên: “Bình thường?”

Khanh Linh cũng quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: “Chẳng lẽ còn chưa được bình thường nữa sao?”

Cố Vọng khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.

Tống Đoan thực sự nghe không hiểu lời hai người, nhanh chóng dẫn người đi tới mật thất nhà bọn họ.

Dù sao Khanh Linh cũng là Quỷ chủ, còn chiếu cố hỗ trợ Hoài Thành, không thể coi nhẹ được, cho nên cần phải cất giữ thân xác cho thỏa đáng.

Lúc Khanh Linh đến, Tiểu Kim Uyên đang dựa sát vào cô ngủ ngon lành.

Tống Đoan hỏi: “Bây giờ ngươi có thể quay về thân thể được chưa?”

Khanh Linh quay đầu nhìn lướt qua Cố Vọng, Cố Vọng day lông mày, dáng vẻ vừa nhìn đã biết rất không tình nguyện cầm cái chuông trên cổ cô xuống.

Trong nháy mắt kia, thân thể của Khanh Linh chợt bay lên không trung, bởi vì thân xác vật lý đang ở gần đó nên lập tức bị hút vào.

Khanh Linh chỉ hoảng hốt trong phút chốc, cuối cùng chậm rãi mở mắt ra, tay hơi nhúc nhích, lúc này mới có cảm giác chân thật.

Nhận ra động tĩnh, Tiểu Kim Uyên nhanh chóng tỉnh lại, lúc thấy Khanh Linh ngồi dậy thì có chút sững sờ, đột nhiên oa một tiếng khóc lên: “Cuối cùng ngươi cũng tỉnh lại rồi!”

“Ta vừa tỉnh lại, ngươi ngay cả hồn cũng bị mất!” Tiểu Kim Uyên khóc rất lớn tiếng: “Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết, vậy chẳng phải ta sẽ trở thành cô nhi hay sao!”

Khóc đã nó lại cảm thấy không đúng, sửa lại lời nói: “Đầu Gỗ mồ côi.”

“Đầu Gỗ mồ côi… Dù sao cũng là cô nhi… hu hu hu!”

Khanh Linh cảm thấy buồn cười: “Đừng tự chửi mình như thế.”

Tiểu Kim Uyên khóc thút thít cọ lên người cô, sau một hồi mới khóc nấc một tiếng, quay đầu lại thì nhìn thấy Cố Vọng đang day lông mày, nhìn sắc mặt không được tốt cho lắm, còn hơi thiếu kiên nhẫn.

Nó lập tức bị dọa sợ đến mức khóc nấc lên thành tiếng.

Tống Đoan nín cười ôm nó lại: “Được rồi, không có chuyện gì đâu, đừng khóc.”

Tiểu Kim Uyên vốn đang không thoải mái, nhưng thấy ánh mắt Cố Vọng ngó sang, nó chỉ đành ngậm miệng.

Khanh Linh từ trên giường bước xuống, duỗi thân thể một chút, cảm thấy hơi vui vẻ, giương mắt nhìn về phía Cố Vọng: “Ta khỏe lại rồi.”

Cố Vọng cong môi, trước tiên nhìn về phía Tống Đoan: “Ta có mấy lời muốn nói với nàng ấy.”

Tống Đoan rất hiểu ánh mắt này: Đây là bảo bọn họ mau đi đi.

Hắn không hề nghĩ ngợi, ôm thẳng Tiểu Kim Uyên lên đáp: “Vậy ta dẫn nó đi ra ngoài trước.”

Tiểu Kim Uyên trầm giọng nức nở, Khanh Linh xoa đầu nó: “Lát nữa ta sẽ đến.”

Thế là Tống Đoan ôm nó rời đi.

Chờ sau khi hai người bọn họ rời khỏi mật thất, Cố Vọng mới chậm rãi đi tới bên giường ngồi xuống, hắn ngước mắt: “Tới đây.”

Khanh Linh đi qua đó: “Ngươi muốn nói gì?”

Cố Vọng cười khẽ: “Nói cho ngươi biết một bí mật.”

Hả? Không phải đòi sau này sao?

Nhưng bây giờ Cố Vọng muốn nói, Khanh Linh cũng không ngăn cản.

Cô ngồi bên cạnh hắn: “Được, ngươi nói đi.”

Cố Vọng quay đầu, dùng cặp mắt đen nhánh và ánh mắt sương mù kia nhìn cô, như là đang đánh giá từng tấc một.

Sau một hồi lâu, hắn tiến đến bên tai cô: “Bí mật đó là, Lâm Ngân Chi sẽ không tỉnh lại.”

Khanh Linh: “?”

Giọng điệu Cố Vọng cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Khanh Linh vẫn nghe rõ: “Người tỉnh lại chính là ta.”

Khanh Linh: “?”

Cố Vọng cười cười, dựa vào vai cô, nói: “Bây giờ A Linh phải nhớ thật kỹ, Cố Vọng vốn dĩ ở Hoài Thành đã bị thương, huống chi lúc này còn phải cứu ‘Lâm Ngân Chi’ quá mức mệt mỏi, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Như là sợ cô không nghe rõ, cho nên Cố Vọng nói rất chậm, nhấn nhá từng chữ rõ ràng: “Đã rõ chưa?”

Khanh Linh: “Không rõ lắm.”

Cố Vọng muốn nghỉ ngơi, nhưng lại thức dậy dưới cái tên ‘Lâm Ngân Chi’?

Cố Vọng không hề để ý: “Chỉ cần nhớ kỹ lời ta nói là được.”

“Bây giờ ngươi đã biết được bí mật, cần phải làm nhân chứng cho ta đấy.” Cố Vọng lại cười, nói tiếp: “Nếu không, ngươi có biết phần lớn người biết được bí mật sẽ có hậu quả gì không?”

Hắn than nhẹ: “Rất đáng sợ đó.”

Khanh Linh: …

“Không phải Tiểu Quỷ Chủ đứng về phía ta, muốn che chở cho ta sao?” Giọng Cố Vọng mềm nhẹ như là đang mê hoặc cô: “Nên trong lúc này, nhờ ngươi chiếu cố nhiều hơn.”

Nói xong, hắn cực kỳ yên tâm nhắm mắt lại.

Lúc Khanh Linh lần nữa quay đầu, người này đã bất tỉnh nhân sự.



Tác giả nói có lời muốn nói:

Khanh Linh: “Đây là thái độ ngươi dành cho người giúp mình đấy à?”

Vượng Tử: “Bí mật chính là… kéo ngươi lên trên thuyền giặc.”