Chương 9

Tôi muốn nôn theo nghĩa sinh học. Bữa trưa còn chưa ăn xong thì dạ dày lại cuộn trào muốn ói. Tôi nôn rất lâu trong nhà vệ sinh.

Một giả thuyết tiêu cực nảy sinh trong tâm trí tôi một cách không kiểm soát được.

Vì vậy khi tôi tìm Mặc Nghiễn Chiêu xin nghỉ phép, tôi rất hốt hoảng.

“Em không khỏe à?”

Anh gõ nhẹ lên bàn, ánh mắt trầm tĩnh sắc bén.

Tôi vẫn bình tĩnh: “Không có, tôi muốn đi gặp viện trưởng côi nhi viện thôi.”

[Còn tra khảo tôi, chẳng lẽ tôi sẽ nói anh biết rằng tôi đang nghi ngờ bản thân mang thai? Sau đó lén lút đi bệnh viện phá bỏ?]

"Thẩm Nam Diên!"

Bỗng dưng Mặc Nghiễn Chiêu sững người, tay nắm chặt thành quyền đến độ thấy rõ cả gân xanh, trông rất dữ tợn nhưng cũng rất đẹp trai.

Nhưng giờ phút này, tôi không có tâm trạng chiêm ngưỡng những thứ này, cơ mà trái tim vẫn đập thình thịch.

“Mặc tiên sinh, sao vậy ạ!”

[Anh ấy biết hả, toi rồi, kết thúc rồi!]

[Thực ra tên tôi không phải là Thẩm Nam Diên mà là Từ Tuấn Đại [2]!]

[2] Raw: 徐俊大, gốc của cái tên này là Seo Jun Oh - một nhân vật trong phim Missing 9 do Jung Kyung Ho thủ vai.

Đủ loại suy nghĩ linh tinh lang tang chạy ra trong đầu làm tôi vô cùng luống cuống.

Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường giống như tiếng lòng của tôi lúc này vậy, hoảng loạn, đung đưa, tôi giống như một kẻ tình nghi đang chờ thẩm phán xét xử vậy đó.

Rốt cuộc thì anh cũng trả lời tôi: “Không cho phép em đi đâu hết.”

Giọng điệu không được phép của anh như cật lực che giấu sự phẫn nộ của bản thân.

Tôi bỗng nhiên ngẩng đầu.

Lúc này, đột nhiên có hai người đàn ông mặc đồ đen xông vào, ném tôi lên giường, sau đó còng tay và xích chân tôi lại.

Tôi không giả bộ nữa, giận dữ hét vào mặt anh: “Mặc Nghiên Chiêu, anh đang làm cái quái gì thế?”

Anh điều khiển xe lăn chậm rãi đến gần tôi, ánh sáng lờ mờ trong phòng làm nửa khuôn mặt anh bị che khuất trông rất ma mị và khó hiểu.

Tôi nuốt khan, co rụt cả người lại.

“Mặc tiên sinh này, có chuyện gì thì từ từ nói rõ ràng chứ?”

Anh nhếch miệng, trong mắt không có chút ý cười nào.

“Mặc tiên sinh gì chứ, sao không gọi tôi là trùm phản diện?”

Tai tôi lúc này đột nhiên ù đi, đầu óc trống rỗng, cả người toát đầy mồ hôi.

Một hồi lâu sau, tôi mới có thể lấy lại tinh thần, nhưng không hiểu sao vẫn không dám nhìn anh.

[Tính huống gì đang xảy ra với tôi thế này, làm sao anh ấy lại biết được kia chứ? Chả nhẽ anh lại có thể…nghe được suy nghĩ của tôi??]

"Đúng vậy."

Hai chữ thôi đã thành công đánh gục một cô gái mạnh mẽ.

Tôi cam chịu nhắm mắt lại.

[Tốt nhất là yên ổn chờ đợi cái c.h.ế.t.]

Anh lại nắm chặt lấy cổ tay tôi, làm tôi không kịp chuẩn bị đối mặt với anh mắt thâm trầm của anh.

“Thẩm Nam Diên, vì sao em lại luôn cho rằng anh sẽ để em chết chứ, chẳng lẽ chỉ vì anh là trùm phản diện mà em nói sao? Vì vậy em chắc chắn anh sẽ tổn thương em?”

“Em cứ chán ghét anh như vậy sao, ghét đến mức không muốn nói cho anh biết sự tồn tại của đứa bé.”

Mắt anh lúc này đỏ ngầu, giọng nói cũng hơi run rẩy.

Tôi cười cười chột dạ: “Còn chưa xác định mà.”

“Cho dù mang thai thì em cũng sẽ không chút do dự phá có phải không?”

Anh hung ác ôm chặt vai tôi: “Trả lời anh đi!”

Tôi không biết mình lấy đâu ra dũng khí để nhìn anh.

“Đúng vậy, cho dù có thai tôi cũng sẽ phá bỏ.”

Mặc Nghiễn Chiêu đột nhiên xụi lơ, ngơ ngác nhìn tôi.

Anh run rẩy hỏi: "Tại sao?"

Tôi giễu cợt một tiếng rồi giơ đôi tay bị trói của mình lên.

“Anh đối xử với tôi rất tốt, nhưng loại tốt này chỉ như đối xử với thú cưng mà thôi.”

“Ở bên anh tôi không có quyền được từ chối, càng không có quyền tự do ngôn luận.”

“Tôi giống như vật sở hữu của anh vậy, lúc anh vui vẻ sẽ sở đầu tôi rồi thưởng cho tôi. Lúc anh không vui thì chỉ cần một tiếng ra lệnh, sẽ có người thay anh đem tôi trói lại, nắm giữ toàn bộ sự sống ch.ết của tôi trong lòng bàn tay. Còn tôi thì không hề có sức lực hay gì khác để phản kháng, giống như hiện tại vậy.”

“Hiện tại anh có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi nên sinh ra hứng thú, vì vậy tôi mới có thể được sống đến bây giờ.”

"Nếu như anh không còn hứng thú với tôi thì sao? Chuyện gì sẽ xảy đến với tôi? Vì trút giận cho tôi, anh có thể không nói hai lời nhốt mấy cô gái kia vào hang rắn. Nếu một ngày nào đó, anh gặp được người khiến anh cảm thấy hứng thú hơn thì liệu số phận của tôi có giống như họ không?”

Nước mắt rơi xuống tay tôi, nóng rát vô cùng.

Giọng tôi run run: "Mặc Nghiễn Chiêu, tôi là người rất bi quan, cho nên tôi chưa bao giờ dám ôm lấy hy vọng sống còn."

"Giống như lần trước, anh đã dùng Simon để thử tôi. Nếu tôi tin anh ta, thì có lẽ tôi đã không còn sống đến ngày hôm nay."

“Tôi không dám tin tưởng bất cứ ai, tôi sợ rằng khoảnh khắc dấy lên một tia hy vọng thì giây tiếp theo sẽ bị đánh nát và rơi vào địa ngục sâu không đáy.”

“Tôi không có can đảm để đánh cược.”

Anh bình tĩnh nhìn tôi, đôi mắt ửng đỏ lại ánh lên chút cầu xin: “Thẩm Nam Diên, rốt cuộc em muốn thế nào?”

Tôi nhìn anh, ngoài mặt điềm tĩnh nhưng trong lòng lúc này đang dồn nén sự điên cuồng và tuyệt vọng: “Tôi chỉ muốn làm một người bình thường!”

"Một người bình thường với sinh mệnh không bị đe dọa, cơ thể khỏe mạnh và tự do!"

Một nguyện vọng đơn giản như vậy nhưng đối với tôi ở kiếp trước mà nói đã là điều xa xỉ, bây giờ cũng vậy.

Nếu tôi thực sự có khát vọng sống sót và tiếp tục ở lại bên cạnh Mặc Nghiễn Chiêu thì cuộc sống của tôi sẽ giống như đi trên băng mỏng vậy.

Nếu mà tôi phụ thuộc vào anh, thì thời thời khắc khắc tôi sẽ luôn thấp thỏm lo lắng rằng mình sẽ bị chán ghét vứt bỏ bất cứ lúc nào, kết cục của tôi lúc ấy sẽ ra sao.

Cuộc sống khốn khổ bi thảm này khiến tôi không cách nào lạc quan được.

Hơn nữa, lòng người là thứ không đáng tin cậy nhất.

Nếu nhận định là sự thất vọng thì ngay từ ban đầu không nên ôm hy vọng.

Có được rồi lại mất đi, chuyện này đối với tôi mà nói rất đau đớn.