Chương 8

Nửa đêm, tôi chợt tỉnh giấc.

Một bóng người đứng cạnh giường tôi, nhìn tôi chằm chằm.

Tôi sợ đến mức co thắt cổ họng, vừa định hét lên thì cô ta đã bịt miệng tôi lại.

Kẻ này chính là con nhỏ tóc vàng!

Khoảnh khắc này, trong mắt cô ta đều là sát ý lạnh thấu xương.

Đây không phải là ánh mắt mà người giúp việc nên có.

"Là cô đã hại c.h.ế.t Simon!"

Chị à, rõ ràng Simon muốn hại tôi!!

Cô ta không thèm cho tôi cơ hội nói chuyện, lấy ra một viên thuốc bỏ vào miệng tôi.

“Loại thuốc này khiến cho du͙© vọиɠ của cô không thể khống chế được, cực kỳ mạnh nên cho dù cô có sử dụng thuốc an thần cũng vô dụng. ”

“Haha, tôi sẽ không gϊếŧ cô, tôi muốn để cho cô đau đớn khổ sở vì không có tôn nghiêm mà c.h.ế.t!”

Mẹ kiếp, chuyện này giống như nửa đêm dựng đầu tôi dậy sau đó hét lên gọi tôi là con đi.ế.m vậy!

Cô ta phá hủy toàn bộ thiết bị liên lạc trong phòng ngay trước mặt tôi rồi nhảy khỏi cửa sổ chạy trốn.

Tôi cảm thấy toàn thân mình nóng đến điên người, chỉ muốn xé quần áo trên người ra.

Cửa phòng cũng bị cô ta khóa lại từ bên ngoài nên tôi không thể kêu cứu được.

Trong giây phút lý trí cuối cùng, tôi ngâm mình trong bồn tắm.

Cảm giác vừa lạnh lại vừa nóng, ham muốn du͙© vọиɠ lại ngày càng tăng.

Vậy mà trong đầu tôi lúc này lại nghĩ đến khuôn mặt của Mặc Nghiễn Chiêu!

Ôi trời ạ, còn không bằng nổ súng vào đầu tôi.

Thật mất mặt!

Ý thức của tôi dần dần bị nuốt chửng, trong lúc đang mơ màng tôi nghe thấy tiếng đập cửa.

Mùi hương quen thuộc càng ngày càng gần tôi.

Tôi được ai đó bế lên, sau đó đặt lên chiếc giường êm ái.

Nhưng tôi vẫn chưa thỏa mãn, du͙© vọиɠ bức thiết của tôi cần được giải tỏa gấp.

Thế là tôi ôm lấy người trước mặt, áp đôi môi mỏng của mình lên.

Anh ấy cố gắng thoát ra, nhưng tôi càng dùng lực đem anh đè dưới thân mình.

Sau đó……

Trời đã sáng.

Lời bà editor: muốn gì lên phường kiếm tác giả chứ không phải tui cut đoạn đâu nhé, tui cũng mong húp thịt lắm chứ =)))

Tôi gian nan mở mắt ra thì thấy bản thân đang được truyền dịch. Người tôi lúc này bủn rủn đến mức không thể cử động.

“Em tỉnh rồi à?”

Một giọng nói hơi khàn vang lên.

Tôi nhìn qua thì mắt lập tức trợn tròn.

Mặc Nghiễn Chiêu lúc này đang mặc một chiếc áo sơ mi đen hở nút đầu tiên. Vì vậy tôi có thể nhìn thấy những vết đỏ chi chít trên xương quai xanh gợi cảm của anh.

Da của anh rất trắng, cho nên nhìn càng thêm giật mình.

Tôi sửng sốt hồi lâu, ngơ ngác nói: “Chúng ta…”

Đôi mắt trong suốt nhạt màu của anh lúc này tràn ngập sắc xuân dịu dàng.

"Ừm."

Dừng lại hai giây, anh lại nói thêm một câu: “Là em chủ động trước.”

Tôi lặng lẽ kéo chăn qua đầu.

[Có một số người nhìn như còn sống, nhưng thực ra họ đã die rồi.]

Trong phòng chỉ có anh và tôi, cho nên tiếng cười khẽ trầm thấp đặc biệt rõ ràng.

Nó vồ vập vào màng nhĩ làm rối loạn mọi cảm xúc của tôi.

A Vinh đến gặp tôi với vẻ mặt u ám.

Ánh mắt của anh ta giống như đang nhìn một con lợn ủn nát bắp cải.

“Cô đúng là có phúc lớn mà, đại ca đã ném những kẻ đã ức hϊếp cô vào hang rắn cả đêm.”

“Kẻ bỏ thuốc cô cũng là một gián điệp, đáng tiếc cô ta đã chạy trốn rồi.”

Nhưng thay vì cảm thấy sảng khoái tôi lại có cảm giác nặng nề không thể giải thích được.

Tôi gượng cười: “Vậy ra anh khá tốt bụng.”

Anh ta nghẹn lời, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên, sau đó trợn mắt hừ một tiếng rồi chạy mất dạng.

Nếu không có anh ta báo lại Mặc Nghiễn Chiêu biết chuyện này, có lẽ hôm nay tôi đã thành một thi thể.

Sau khi khỏe lại, tôi vô thức tránh né chuyện này.

Chỉ là Mặc Nghiễn Chiêu đối với tôi ngày càng tốt.

Những món ăn được phục vụ mỗi ngày đều thành những món tôi thích ăn, đây là kết luận của việc anh quan sát tôi thử thức ăn trước đó.

Trong tủ áo của tôi giờ đây treo rất nhiều quần áo đẹp đẽ, đủ mọi màu sắc dành cho…nữ hầu gái.

Tôi kịch liệt kháng cự, sống chết không mặc.

Hơn nữa, anh còn tặng tôi bảy viên đá quý có màu sắc khác nhau…việc này cũng không phải là không được.

Trong phòng của tôi, có thêm một cái bình hoa, mỗi ngày đều được thay các loại hoa tươi khác nhau. Dưới ánh bình minh, những bông hoa trong bình nở rực rỡ, tràn ngập sức sống.

Đôi khi những chuyện này làm cho tôi cảm thấy rất hoảng hốt. Đây chẳng phải là cuộc sống mà tôi hằng mong đợi kiếp trước sao?

Mỗi ngày đều là sự yên bình và những điều tốt đẹp bé nhỏ.

Nhưng tôi càng sợ, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng huyền ảo, giống như bọt biển đẹp đẽ, chỉ cần nhẹ nhàng chọt nhẹ, mọi thứ sẽ vỡ tan.

Cố Kiều đến rồi.

Trong mắt A Vinh tràn đầy sự ngưỡng mộ và phấn khích: “Cuối cùng cũng được gặp lại cô Cố, cô ấy thực sự là nữ thần trong lòng chúng tôi.”

Vẻ mặt lão quản gia lúc này cũng ngập tràn sự vui vẻ, ông cụ đối xử với cô ấy cũng rất ân cần, dịu dàng và kính trọng.

Đây là lần đầu tôi nhìn thấy nữ chính lắm mưu nhiều kế, phong nhã tài hoa trong tiểu thuyết.

Cô ấy có vẻ ngoài tuyệt sắc vô cùng, nở nụ cười lạnh nhạt nhưng lại tỏa ra khí chất lạ thường. Như đóa hàn mai kiêu hãnh trong tuyết, ai cũng không dám khinh nhờn, chưa từng có người nào đã gặp qua cô mà không thích cả.

Cô ấy liếc nhìn tôi một cái, mỉm cười và gật đầu với tôi.

Tôi như được sủng ái mà lo sợ, đôi gò má nóng bừng, nhịp tim như tăng tốc đến 180.

Đây là tiên nữ nhà nào vậy!

Cố Kiều đẩy Mặc Nghiễn Chiêu đi dạo trong vườn.

Cửa sổ phòng tôi vừa vặn nhìn thấy bọn họ. Cách đó không xa, tôi nhìn thấy Cố Kiều đang nói gì đó, còn Mặc Nghiễn Chiêu thì im lặng lắng nghe.

Khóe môi anh hơi nhếch lên, trong mắt còn ánh lên ý cười dịu dàng như gió xuân.

Xung quanh bọn họ là muôn vàn loài hoa kiều diễm xinh đẹp, quả thực là một bức tranh kinh diễm.

Đây là lần đầu tiên tôi thấy được nụ cười hồn nhiên như vậy của Mặc Nghiễn Chiêu. Một nụ cười không hề có sự giễu cợt, đùa giỡn hay gì khác. Chỉ đơn thuần là sự vui vẻ xuất phát từ tận đáy lòng.

Tôi đóng cửa sổ lại.

Gió thổi rất mạnh làm mắt tôi có hơi đau.

Thần tượng Kafka của tôi từng nói: [1]

Biết rõ trong núi có hổ, nên đành đánh trống lui quân (*).

(*) Gốc 明知山有虎, 猛敲退堂鼓 : Có nghĩa là khi nhận thấy trước những nguy hiểm có thể lường trước được thì lập tức rút lui, không dám đột nhập vào vùng cấm.

Ẩn dụ cho việc người rụt rè khi gặp chút khó khăn liền chùn bước. Kiểu người thiếu can đảm và sự dũng cảm khi đối mặt với khó khăn.

Có lẽ không nên ôm những mơ mộng không thiết thực, một ngày nào đó tôi cũng phải đi xa mà thôi.

Ừm, đi đâu à? Dĩ nhiên là lên thiên đường rồi!