Chương 7

Sau khi có được viên sapphire, tôi càng ra sức ân cần phục vụ Mặc Nghiễn Chiêu hơn.

Nụ cười nịnh nọt hiện tại có thêm chút chân thành.

Cảnh tượng chủ từ hầu hiếu khiến lão quản gia càng tử tế với tôi hơn.

Nhưng ánh mắt của những người khác nhìn tôi càng thêm không tốt.

Simon là người của băng đảng khác trà trộn vào làm gián điệp, chuyện này được giữ kín bí mật nên những người không liên quan không hề biết.

Cho nên những nữ giúp việc ái mộ anh ta lại ngộ nhận rằng Simon không làm việc ở đây nữa có dính dáng đến tôi.

Thế là tôi bị xa lánh mà không hiểu sao luôn.

Ví dụ như khi tôi trở về phòng thấy cửa phòng khép hờ, tôi vô thức ngẩng đầu thì thấy có xô nước được đặt ở trên cửa. Chỉ cần tôi mở cửa thì chất lỏng không xác định trong xô sẽ ụp lên đầu tôi.

Mặt tôi không cảm xúc đá mạnh cánh cửa, quả nhiên lúc này trên mặt đất là một bãi nước bùn khó ngửi.

Chậc chậc, đây toàn là mánh khóe của học sinh tiểu học thôi.

Tôi lật chăn thì thấy mấy con chuột chết được bỏ trong giường.

Chưa hết đâu, trong tủ còn bị kẻ nào đó đặt một hộp nhạc, hộp nhạc này đã được kẻ đó chỉnh nên đến thời gian nó sẽ phát ra những âm thanh kinh khủng.

Là người giúp việc bên cạnh của Mặc Nghiễn Chiêu nên tôi có một phòng riêng. Cho nên mấy kẻ này chả kiêng nể gì cả.

Cơn giận lâu ngày rồi chưa bộc phát của tôi nay lại dâng trào bốc khói.

Đã từng, tôi cũng từng trải qua những việc tương tự, và chỉ có một thân một mình.

Viện trưởng nói với tôi rằng phải kiêng nhẫn nhịn nhục, tương lai rồi sẽ tốt thôi.

Nhưng ngày qua ngày tôi vẫn bị bắt nạt và ức hϊếp, tôi trở nên chết lặng, không còn sức để phản kháng nữa.

Bởi vì tôi đang chờ đợi một tương lai hư vô mờ mịt.

Nhưng sự thật là, tôi vừa thoát khỏi vũng lầy này, nhưng lại rơi vào một cái hố khác.

Hết lần này đến lần khác té ngã, vĩnh viễn không có điểm dừng. Nên hiện tại tôi chả còn kỳ vọng, chờ mong gì vào tương lai cả, dù sao đi nữa tôi cũng sẽ c.h.ế.t thôi, tại sao phải tủi thân chính mình chứ?

Tôi bình tĩnh đi đến phòng giám sát, gặp phải A Vinh, vẻ mặt anh ta không hòa nhã nhìn tôi: “Cô đến đây làm gì?”

Tôi liếc anh ta một cái: “Đến đi đại tiện.”

A Vinh: "..."

Anh chàng giám sát camera rất lịch sự, giúp tôi xem đoạn ghi hình trong khoảng thời gian đó.

Tôi đã ghim từng bản mặt của bốn con khốn trong camera.

A Vinh khịa: “Hừ, loại trà xanh như cô gặp quả báo rồi sao?”

Tôi nhìn anh ta một cách vô cảm.

“Trên mặt anh có vết hoen tử thi [1] kìa.”

“Cô!”

8.

Sau bữa trưa, tôi nhìn thấy bốn nhỏ này tụ lại xì xào bàn tán, ánh mắt của tụi nó còn thỉnh thoảng liếc tôi.

Tôi cười nhẹ nhàng cầm một cái đĩa đi về phía tụi nó.

“Mấy cô đang nói gì thế?”

Bọn họ lập tức im lặng, nhìn nhau một chút, trong mắt đứa nào cũng nhìn ra được sự chột dạ.

Kẻ bình tĩnh nhất là một con nhỏ tóc vàng đang nhìn tôi chằm chằm.

“Hóa ra là cô Thẩm, sao không đi hầu hạ Mặc tiên sinh mà đến tìm nhóm bọn tôi có chuyện gì thế?”

Tôi ra vẻ mỉm cười ngượng ngùng.

"Hôm nay là sinh nhật của tôi, nhưng tôi không có nhiều bạn bè, cũng không có ai ăn bánh kem cùng tôi cả."

“Mấy cô có muốn ăn bánh kem chung với tôi không?”

Trên đĩa có năm miếng bánh kem tinh xảo thơm ngon.

Mấy người họ đắn đo một chút rồi mỗi người cầm một miếng.

Sau đó tôi giả vờ rời khỏi rồi trốn vào một góc quan sát họ.

“Haha, cô ta thật ngu xuẩn khi chia bánh cho chúng ta.”

“Không ai mừng sinh nhật với cô ta cả, cũng thật đáng thương, chậc chậc.”

Cô gái tóc vàng hiển nhiên là kẻ đầu têu trong nhóm bọn họ. Cô ta chớp đôi mắt xanh, ăn một miếng bánh rồi nở nụ cười đầy ác ý: “Cô ta thảm như thế nên đêm nay chúng ta hãy chuẩn bị cho cô ta một niềm vui bất ngờ nhé!”

Ba người còn lại cười khúc khích nhìn cô ta.

Khi họ đang ăn được một nửa thì biến sắc, mấy ả vịn vào tường nôn ọe dữ dội, ai nấy đều nôn đến đỏ bừng cả mặt.

“Cái gì thế, thúi quá à!”

“Là phân chim!”

“Aaaahhh, cái con khốn đó, tôi muốn đi g.i.ế.t cô ta!”

Tôi mỉm cười rồi quay người rời đi, núp ở một góc bí ẩn chờ đợi.

Đến tối, tôi thấy bốn người họ trở về phòng.

Dựa vào góc, im lặng chờ.

Ba giây sau, trong phòng vang lên những tiếng hét đến khan cả giọng.

"Ahhh, có rắn, nó còn sống!!!!!!!!!!!"

"Trên giường của tôi cũng có!!!!!!!!!!!"

"Cứu với, nó bò đến rồi!!!!!!!!!!!!"

***

Thực sự là như được nghe tiếng nhạc khai sáng tâm hồn mà.

Tôi khẽ ngâm nga một giai điệu rồi quay về phòng.

Chắc chắn định luật bảo toàn năng lượng có tác dụng.

Sau khi nhìn thấy họ phát điên, trạng thái tinh thần của tôi trở nên ổn định hơn rất nhiều.

Chú thích thêm:

[1] Hay còn gọi là thi ban (gốc là 尸斑)

Trong pháp y gọi là vết hoen tử thi.

Đó là những điểm hoặc mảng sắc tố xuất hiện sau khi chết, do sau khi chết máu không đông và dần dần đọng lại ở những vùng thấp của tử thi. Huyết sắc tố (Hemoglobin) ngấm vào trong các tổ chức ở những nơi ấy, lúc đầu thì chỉ tạo thành những điểm có màu hồng, sau đó tạo thành những mảng có màu tím nhạt rồi tím sẫm.

Ðiều đáng lưu ý là những nơi bị tỳ, đè ép thì không xuất hiện hoen (thắt lưng, nịt vυ"…). Hoen xuất hiện 2 giờ sau chết, trong thời gian đầu nếu thay đổi tư thế của tử thi thì vết hoen cũng thay đổi. Trên 10 – 12 giờ sau chết, các vết hoen cố định, mặc dù tử thi thay đổi, nhưng vết hoen không thay đổi theo.

Ngoài ra hoen tử thi còn có một vài đặc tính nữa ta cần chú ý:

Hoen tử thi xuất hiện sớm và có màu tím sẫm trong các trường hợp chết ngạt.

Hoen màu hồng nhạt khi chết trong chất lỏng.

Hoen màu đỏ tươi (màu cánh sen) khi trúng độc oxide carbon (CO), axid cyanhydric (HCN) và muối của nó (ngộ độc sắn) và trúng độc thuốc ngủ Barbituric.