Sau khi tôi đem bánh bích quy đến cho Mặc Nghiễn Chiêu, anh ấy nhướn mày nhìn tôi đầy thích thú.
“Bánh này là do cô làm?"
Tôi thầm cười giễu cợt một tiếng, sau đó quỳ phịch xuống đất, dùng sức ôm chặt lấy chân anh.
“Mặc tiên sinh, có một tên đầu bếp Simon suốt ngày cứ đến làm phiền tôi, bây giờ còn muốn tôi dỗ dành anh ăn bánh quy do anh ta làm, huhuhu…”
“Tôi nghi ngờ anh ta muốn đầu độc ngài rồi ụp nồi lên đầu tôi, ngài phải làm chủ cho tôi đó! Huhuhu….”
Anh đã quá quen với cảnh này, xoa lông mày, trầm giọng nói: “Cô đứng dậy trước đi.”
“Nếu ngài không làm chủ cho tôi thì tôi sẽ không đứng lên đâu!”
[Kiếm chuyện với người khác là không tốt nhưng nếu có người gây chuyện với tôi trước thì tôi cũng chả có uy thế gì để phản đòn được. Vậy thì vì cớ gì lại gây sự với tôi chứ!]
[Nếu muốn g.i.ế.t tôi thì dễ như g.i.ế.t một con kiến thôi, có nhất thiết phải chơi như kịch bản Chân Hoàn Truyện không? Thật đáng khinh bỉ mà!!]
Mặc Nghiễn Chiêu ho nhẹ một tiếng, khẽ cau mày.
“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ nói người đi điều tra chuyện này, sẽ không làm chuyện gì oan uổng cô đâu.”
Tôi rưng rưng nước mắt: “Thật sao?”
[Diễn sâu phết nhỉ, cho là chị đây không biết anh đang thử tôi sao?]
Anh nhìn đi nơi khác: "Ừm."
Simon bị A Vinh bắt lại, anh ta không dám tin nhìn tôi với vẻ mặt dữ tợn.
“Con khốn này đã nghi ngờ tao từ lâu rồi phải không?”
Tôi tủi thân nhìn Mặc Nghiễn Chiêu nói: “Anh ta mắng tôi kìa.”
Mặc Nghiễn Chiêu cong môi, liếc nhìn A Vinh. A Vinh hiểu ý, đá mạnh vào đầu gối của gã Simon làm anh ta đau đớn quỳ xuống đất. Sau đó hung hăng đạp thêm mấy cú nữa rồi lôi gã đi.
Lúc này tôi mới được chứng kiến thì ra trong tòa lâu đài cổ kính này còn có một phòng hành quyết lớn như vậy. Căn phòng tối tăm, âm u ẩm ướt và ngập mùi máu.
Mặc Nghiễn Chiêu nhìn tôi , trong mắt anh ánh lên ý cười: “Cô đã giúp tôi bắt được một kẻ gián điệp, cô làm rất tốt.”
Tôi nở một nụ cười lễ phép giả trân.
A Vinh hừ một tiếng, trông rõ không phục.
Tôi lập tức trốn sau lưng Mặc Nghiễn Chiêu, ra vẻ sợ hãi rụt rè.
“Anh A Vinh này thật quá khϊếp người, nên làm tôi rất sợ hãi. Xin anh đừng nhìn tôi như vậy, nếu không đêm nay tôi sẽ gặp ác mộng, huhuhu….”
Nghe tôi nói thế, A Vinh tức giận đến độ tim đập bình bịch.
[Hừ cái rắm, cái tên to lớn thô kệch này muốn tôi c.h.ế.t nhất, nói không chừng chủ ý này chính là do anh ta nghĩ ra, tôi quyết định rồi, đêm nay tôi sẽ mặc nguyên cây đỏ rồi t.r.e.o cổ…]
Ngay lúc anh ta muốn bước đến gây sự với tôi thì bị Mặc Nghiễn Chiêu chặn lại.
“A Vinh, từ nay về sau cậu đừng xuất hiện ở trước mặt Thẩm Nam Diên, cô ấy nhát gan lắm.”
A Vinh không tin nổi những gì mình vừa nghe được: “Đại ca, rõ ràng là cô ta…”
“Sao nào, có ý kiến?”
"Không có ạ……"
A Vinh ôm hận rời khỏi.
Môi Mặc Nghiễn Chiêu cong lên ấm áp, mặt mày toàn là ý cười, làm cho người ta cảm thấy hôm nay anh có gì đó rất vui vẻ.
“Hôm nay cô đã giúp tôi tìm được một kẻ gián điệp, cô muốn được thưởng gì?”
Tôi có hơi nghi hoặc một chút, lẽ nào thật sự không phải anh tự biên tự diễn?
“Thật ư, thế thì tôi muốn viên đá sapphire trong phòng anh, nó rất đẹp, tôi rất thích. ”
Hai mắt tôi sáng rực nhìn anh.
Tôi nhìn anh với đôi mắt sáng ngời.
Nụ cười của Mặc Nghiễn Chiêu nhạt dần, anh ấy lẳng lặng nhìn tôi với ánh mắt thâm trầm.
[Tôi thật sự rất thích viên sapphire đó, nếu anh cho tôi, cho dù anh bảo tôi làm tài xế lái xe, tôi cũng vui lòng mà làm!]
Anh cười gằn một tiếng rồi quay xe lăn đi.
"Tự mình đi lấy đi."
Tôi sửng sốt hồi lâu, tim đập mạnh, tiếng tim bình bịch rõ ràng tràn vào tai.
[Ông trời ơi, tôi yêu rồi. ]
Thực ra tôi là người tham tiền nên sẽ dễ bị xiêu lòng trước tất cả những thứ đắt giá.
[Vợ Sapphire à, anh đến đây! ]
Còn phía Mặc Nghiễn Chiêu, xe lăn của anh hình như dừng lại một chút, sau đó lại đi nhanh hơn.