Chương 5

Ánh mắt lão quản gia nhìn tôi ngày càng hiền lành hơn.

Dù cho tôi đến chỗ nào thì luôn có nhiều ánh mắt với những cảm xúc khác nhau đổ về phía tôi. Kinh ngạc có, hâm mộ có, nhiều chuyện có…

Cũng dễ hiểu thôi, dù sao tôi cũng là người phụ nữ đầu tiên ở bên cạnh Mặc Nghiễn Chiêu lâu như vậy.

Đừng hiểu lầm, tôi không phải là chim hoàng yến đâu. Tôi chỉ là một nữ giúp việc bình thường và có chút nhan sắc thôi!

Tôi cũng rất ngạc nhiên, tại sao tôi có thể được ở lại cho đến hiện tại?

Chắc là những người này không thể g.i.ết.t được tôi.

Còn không bằng g.i.ế.t chết tôi cho rồi.

Khi tôi vào bếp lấy thuốc thì thấy một anh đầu bếp đẹp trai đang nằm đau đớn nằm trên mặt đất.

Mái tóc xoăn vàng, đường nét khuôn mặt tinh xảo góc cạnh, đôi mắt huyền bí như ngọc bích.

Lúc này, quần áo của anh ta dính đầy bụi, nhìn rất chật vật.

Nhưng khóe mắt đỏ ngầu khiến người ta thấy mà thương.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi đau lòng nhìn anh ta, dịu dàng nói:

"Anh cản đường quá, có thể dịch sang một bên để tôi đi được không?"

Anh ta choáng váng, miệng hé mở một cách yếu ớt.

Tôi chỉ liếc nhìn anh ta một chút rồi bước qua người anh ta.

Gặp chuyện bất bình thì tìm đường vòng mà cút mau.

***

Vốn dĩ tôi tưởng rằng nó chỉ là một sự việc nhỏ nhoi xen giữa dòng đời mà thôi, nhưng từ sau ngày hôm đó, dường như ở đâu tôi cũng chạm mặt anh ta.

"Xin chào, tên tôi là Simon, chúng ta làm quen nhé?"

Anh ta mím môi, mỉm cười có chút ngại ngùng.

Những cái nhìn ghen tị xung quanh giống như muốn xuyên thủng tôi.

Tôi nở nụ cười ấm áp: “Không quen.”

Nét mặt anh ta trong phút chốc sượng trân, nhưng sau đó rất nhanh đã điều chỉnh lại, làm ra bộ dáng một quý ông.

“Không sao, tôi sẽ thể hiện sự chân thành của mình rằng tôi muốn làm quen với cô.”

Kết quả là tôi nhận được đồ ăn nhẹ, trà chiều mỗi ngày.

Thật không may, tôi không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của đồ ăn.

Cắn người miệng mềm mà, nên tôi đồng ý lắng nghe tâm sự của anh ta.

Trên băng ghế trong vườn, một con bướm bay qua đậu vào tay anh ta.

Simon nhẹ nhàng thả nó ra.

Cảnh này lẽ ra rất đẹp.

Nhưng mí mắt của tôi cứ giật giật hai lần, trong đầu tôi lúc này chỉ nghĩ đến một cảnh nổi tiếng trong bộ phim truyền hình.

Tôi sợ Simon kiêu hãnh, giây tiếp theo sẽ đuổi theo con bướm Lá Chết (*) kia luôn chứ.

(*) Tên của một loài bướm, ai muốn biết thêm thông tin thì search google nhé.

"Nam Diên, cô thấy tài nghệ nấu nướng của tôi thế nào?"

Tôi gật đầu: “Khá tốt.”

Simon mỉm cười, rồi rủ mắt như thể đang lưỡng lự muốn nói gì đó.

“Nhưng tôi ở phòng bếp bị mọi người xa lánh, bọn họ ghen ghét vì tôi được chị em phụ nữ yêu thích, nên ức hϊếp tôi, không cho tôi làm đồ ăn, chỉ để cho tôi làm những việc lặt vặt. Mỗi ngày tôi đều phải phập phồng cẩn thận lời ăn tiếng nói, nếu thốt ra câu gì khiến cho bọn họ không hài lòng thì họ sẽ đánh tôi.”

“Tôi nghĩ chúng ta cùng chung hoàn cảnh, cô thì đang hầu hạ bên cạnh Mặc tiên sinh vui buồn thất thường chắc cũng cảm thấy như vậy phải không?”

Tôi cẩn thận nhớ lại một chút.

Mặc Nghiễn Chiêu sẽ để cho tôi ăn cùng anh, toàn bộ trà chiều, đồ ăn nhẹ gì đó của anh cũng vào miệng tôi.

Mỗi ngày tôi đều thăm dò giới hạn của anh để dễ đi đến thế giới bên kia nhưng anh cũng không làm gì tôi cả.

Thậm chí, có lần tôi tiện miệng nói bên ngoài cửa sổ quá đơn điệu, nên có thêm một ít hoa.

Ngày hôm sau anh liền sai người làm vườn trồng đầy hoa diên vĩ.

Về phần vui bường thất thường, theo tôi thấy thì trạng thái tinh thần của anh còn ổn định hơn tôi nữa kia kìa.

Đột nhiên tôi cảm thấy có hơi chột dạ.

Tôi chợt cảm thấy tội lỗi.

Là một nữ giúp việc thì tôi hơi bị nhàn nhã thoải mái thì phải!

Chả nhẽ Mặc Nghiễn Chiêu muốn nuôi tôi cho mập rồi mới làm thịt, giống như việc mổ heo ngày tết?

Ngay lúc tôi tưởng rằng mình đang ở trên thiên đường thì anh lại không chút do dự tống tôi xuống địa ngục!

Ôi trời, nghĩ đến mà thấy sợ!

Có phải là tôi quá nhạy cảm không nhỉ, cách nghĩ này làm cho thân thể tôi toát mồ hôi lạnh.

Còn Simon này thì vẫn đang luyên tha luyên thuyên kể ra chính mình tội nghiệp ra sao, đáng thương như thế nào.

Tôi không có tâm trạng nghe nên liền ngắt lời: “Tôi có thể làm gì giúp anh không?”

Anh ta mỉm cười ngượng ngùng, lấy ra một hộp bánh bích quy từ trong túi.

“Tôi nghe nói Mặc tiên sinh thích anh bánh quy sô cô la kiểu này, cô có thể cho anh ấy nếm thử một ít được không?”

Tôi nghi ngờ nhìn anh ta.

Anh ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi giải thích: “Bởi vì bị xa lánh nên bọn họ không cho tôi nấu đồ ăn cho Mặc tiên sinh, nhưng tôi không muốn cứ bị bắt nạt như này. Nếu được Mặc tiên sinh thích món ăn của tôi, tôi sẽ không phải chịu ức hϊếp từ bọn họ nữa.”

Anh ta nhìn tôi đầy trìu mến, mang theo chút dụ dỗ.

"Nam Diên, cô giúp tôi được không?"

Tôi nhìn ánh mắt anh ta, cảm thấy có chút sai sai.

Simon này nhất định là do Mặc Nghiễn Chiêu cố tình dàn xếp!

Chờ tôi đem bánh bích quy cho anh, thuận theo kịch bản tra ra trong bánh có độc, lúc ấy bắt quả tang tại chỗ, nhân chứng vật chứng đều có đủ!

Tôi cảm thấy chính mình như Conan vậy!!!