Chương 4

Buổi chiều, tôi đẩy Mặc Nghiễn Chiêu ra sau vườn tản bộ.

Lúc đầu anh ta không chịu nhưng lão quản gia tận tình khuyên bảo anh rất lâu.

Tôi đứng bên cạnh ngông ngừng ngáp ngắn ngáp dài, sự oán hận của tôi sắp dày đặc lên luôn rồi.

[Người ta không muốn đi thì kệ đi, buổi chiều không nghỉ ngơi mà lại đi tản bộ, ông già này đang nghĩ cái gì vậy không biết!]

[Mau phát huy khí thế có một không hai của nhân vật phản diện đi, từ chối ông ta một cách gay gắt lên nào, để cho tôi còn về đi ngủ.]

Kết quả một giây sau, anh đồng ý.

Lão quản gia cảm động rớt nước mắt.

Chỉ có tôi là người duy nhất cảm thấy căm hờn!

Haha, hôm nay tôi mời khách, mời các người xuống địa ngục!

Trời mới vừa mưa, trên đường còn có vài vết nước, một con ốc sên đang chậm rãi bò về phía trước.

Tôi chợt nảy ra một kế.

“Mặc tiên sinh, ngài có nhìn thấy con ốc sên đằng trước không? Mặc dù nó di chuyển chậm chạp nhưng sẽ không bao giờ bỏ cuộc, cũng giống như đôi chân của ngài vậy, dù có rất ít hy vọng, nhưng chỉ cần anh không bỏ cuộc, nhất định sẽ có kỳ tích xuất hiện!”

Bước đầu tiên, học tập phim truyền hình nữ chính không não chỉ giỏi sử dụng những phép ẩn dụ không cần thiết để khuyên lơn mồm mép.

Đúng như dự đoán, Mặc Nghiễn Chiêu liếc nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tôi vô cùng phấn khởi: [Anh ta nổi giận rồi, kẻ phản diện này kiêng kỵ nhất là việc người khác nhắc đến chân của anh. Lần này bảo đảm anh ta sẽ nóng lòng muốn xé tôi thành từng mảnh, mau mau, nhanh nhanh, tôi không thể chờ nữa rồi!]

Vẻ mặt tôi mong chờ.

Anh dừng hai giây, sau đó nhếch khóe miệng, trong mắt anh ánh lên vẻ hứng thú.

“Cô nói có lý.”

Tôi: "?"

Không sao, còn bước thứ hai mà, học tập phim truyền hình nữ chính lương thiện, che mưa cho ốc sên, nói một số điều mà người bình thường không thể hiểu được.

Tôi bước tới che nắng cho con ốc trên mặt đất với vẻ mặt thương xót.

"Ốc sên nhỏ, cố lên! Mày là tuyệt nhất!"

Nhưng trong lòng lại nghĩ: [Trên đời không có việc gì khó cả, chỉ cần chịu bỏ cuộc, tin rằng sự sống của mày sẽ nằm trên đường ray (*) thôi!]

(*) Nằm trên đường ray đợi xe lửa đến =)))

“Khụ –”

Tôi nhìn Mặc Nghiễn Chiêu, anh nghiêng đầu ho nhẹ hai tiếng.

Trong mắt anh thế mà có một chút ý cười.

“Mặc tiên sinh à, tôi nói sai ở đâu sao ạ?”

Giọng anh trầm thấp: “Nói rất đúng, cô đúng là một cô gái tốt bụng.”

Tôi:"?"

Tôi hét lên trong lòng: [Không thể nào, bá tổng thật sự thích kiểu này ư? Có phẩm vị chăng? ]

Không sao hết, tôi còn có bước thứ ba.

Tôi mỉm cười ngọt ngào nhìn chiếc xe lăn cao cấp của anh.

"Mặc tiên sinh, hôm nay ánh nắng rất đẹp, anh có muốn qua ghế dài ngồi một chút không?"

Mặc Nghiễn Chiêu còn chưa kịp nói gì thì tôi đã bế anh ra khỏi xe lăn.

Tay anh đặt lên vai tôi.

Tôi hít sâu một hơi: "Một, hai, ba, đứng dậy!"

Đừng nhìn tôi thế chứ, trước kia công việc nặng nhọc bẩn thỉu gì mà tôi chưa từng làm chứ.

Vậy nên tôi khá khỏe, nâng một con lợn cũng không có vấn đề, huống chi là Mặc Nghiễn Chiêu ốm yếu.

Khoảnh khắc anh đứng dậy, thân thể anh lập tức căng thẳng, nụ cười vốn đang ấm áp của anh dần dần cứng lại.

Khi tôi đặt anh xuống, anh nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt cứng ngắc.

"Thẩm Nam Diên, cô làm gì vậy?"

Giờ tôi mới biết cảm giác ngồi lên chiếc xe lăn điện đắt tiền lại thoải mái đến như vậy.

“Mặc tiên sinh, sở dĩ anh cảm thấy đau khổ và tăm tối như vậy là vì ngài chỉ có thể sử dụng xe lăn, điều này khác với người bình thường."

"Nhưng tôi lại nghĩ ngồi trên xe lăn cũng sẽ rất thoải mái phải không?"

Bước thứ ba là học tập phim truyền hình nữ chính tự tiện tự quyết định món súp gà (*) làm cho người ta bối rối.

(*) Súp gà cho tâm hồn - Chicken soup for the soul.

Haha, tôi có cả tá lời sáo rỗng để an ủi người khác, nhưng chỉ có một điều duy nhất để an ủi bản thân.

Tôi có thể cảm giác được, mỗi lần tôi nói một chữ, ánh mắt của anh lại tối sầm hơn.

Tôi hơi nhếch khóe miệng, mò mẫm tìm công tắc, xe lăn từ từ khởi động.

[Quao, nó chạy rồi, chơi thật vui!]

[Cám ơn sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật, niềm vui sướиɠ cho những người lười biếng!]

Tôi quay đầu nhìn lại, Mặc Nghiễn Chiêu ý vị không rõ đang nhìn chằm chằm tôi, khóe môi anh chậm rãi nhếch lên một đường cong khó nhận thấy.

Một cơn ớn lạnh đột ngột chạy dọc sống lưng tôi.

“Mặc tiên sinh, ngài….ơ? Aaaahhhhh, giúp với!”

Chiếc xe lăn đột nhiên tăng tốc không kiểm soát và chuẩn bị lao vào bụi rậm.

Một cú phanh bất ngờ suýt ném tôi ra ngoài.

Mắt tôi tối sầm lại.

Chiếc xe lăn tự rẽ vào một góc rồi quay trở lại dừng lại trước mặt Mặc Nghiễn Chiêu.

Anh nhìn tôi mỉm cười nửa miệng, ánh mặt trời chói lọi chiếu vào mắt anh khiến cho mắt anh lúc này lấp lánh vô cùng.

“Chơi vui không?”

Tôi còn chưa kịp lấy lại tinh thần, ánh mắt thẫn thờ, sau đó nhìn thấy chiếc điều khiển từ xa màu đen trên tay anh!

Tại sao lại chơi tôi như thế chứ?

Tôi lắc đầu thật mạnh, tim gần như ngừng đập, đổ mồ hôi lạnh.

Vừa định vùng vẫy xuống xe, tôi lại thấy Mặc Nghiễn Chiêu nhấn một nút khác.

Vẻ mặt anh ấm áp, khuôn mặt tựa như ngọc giống như một quý công tử dịu dàng phong độ, nhưng câu nói tiếp theo từ miệng anh thốt ra lại giống như một ác quỷ.

“Thích chơi vậy sao, vậy thì chơi lâu chút…”

Không đợi anh nói xong, tôi đã nhảy lên người anh, khóe môi ghé sát vào gò má anh.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng lông tơ trên mặt anh.

Giữa mùa hè, mặt trời chiếu xuyên qua kẽ lá thành những tia sáng chiếu xuống mặt đất, tạo thành một bức tranh rực rỡ óng ánh.

Ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào một bên mặt của anh, dái tai mỏng lúc này đỏ như một viên huyết ngọc bóng loáng.

Hai người bọn tôi đều xịt keo cứng ngắc.

[Má ơi, không dám di chuyển, có thứ gì đó cấn cấn, là súng của anh ta sao? Làm sao bây giờ, làm sao đây trời!]

[Haha, tôi đã nghĩ ra cách rồi, tôi tèo là xong chuyện chứ gì!]

[Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu, dù gì cũng gần tèo rồi, tôi muốn sờ cơ bụng của anh một chút chắc không quá đáng đâu hen? ]

Tôi chưa kịp động móng vuốt thì giọng nói lạnh lùng của anh vang lên bên tai, xen lẫn một chút xấu hổ.

"Thẩm Nam Diên, sao cô còn không nhanh đứng dậy?"

Đúng lúc này, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến.

"Đại ca!"

Một người đàn ông toàn thân cơ bắp, dáng vẻ như hung thần bước nhanh đến.

Anh ta hung tợn nhìn tôi: “Sao cô dám cợt nhã chòng ghẹo đại ca của tôi, cô chán sống rồi sao?”

Tôi choáng váng một chút rồi nhanh chóng bò dậy.

“Mặc tiên sinh, tôi không cố ý đâu! Huhuhu, là do tôi quá sợ hãi! Tôi nhát gan lắm, rất dễ bị hù. Làm ơn đừng mắng tôi lớn tiếng như vậy, tôi sẽ giật mình mà c.h.ế.t đó! Huhuhu…”

Người đàn ông vai u thịt bắp nghe xong thì trợn mắt tức giận.

“Vậy sao cô còn chưa có c.h.ế.t! Loại phụ nữ như cô tôi gặp nhiều rồi!”

Tôi nhìn anh mà rưng rưng nước mắt, trông như đóa sen trắng mềm yếu không biết chăm sóc bản thân.

[Người bị chòng ghẹo còn chưa nói gì đâu, anh dựa vào cái gì mà mắng tôi!]

[Khá khen, loại phụ nữ này anh đã gặp nhiều rồi đúng không, vậy kiểu phụ nữ treo cổ trước cửa nhà chắc chưa từng thấy chứ gì? Đêm nay tôi sẽ…]

“Khụ khụ, A Vinh, tìm tôi có việc gì sao?”

Mặc Nghiễn Chiêu bình tĩnh điều chỉnh cổ áo, chuyển chủ đề.

A Vinh lườm tôi một cái rồi cung kính nhìn anh.

“Về việc mà anh sai em đi điều tra, em có tra được một chút manh mối ạ!”

“Tới phòng làm việc của tôi rồi nói.”

A Vinh đỡ anh lại ngồi xe lăn, do dự một chút rồi nói nhỏ vào tai anh:

“Đại ca, con nhỏ này không phải người tốt, anh có muốn em xử nó không?”

Tôi: "……"

Tôi không nghĩ việc mưu đồ bí mật trước mặt người khác là chuyện lịch sự.

Mặc Nghiễn Chiêu liếc nhìn tôi với đôi mắt lưu ly thâm sâu khó dò.

Một lúc sau, anh mới bình tĩnh nói: “Cô trở về nghỉ ngơi trước đi.”

A Vinh và tôi đều kinh hãi.

"Đại ca, cô ta..."

"Im miệng."

Anh ta không cam lòng ngậm miệng lại, nhìn tôi một cách không ưa, nhưng không thể làm gì được tôi nên tức giận đỏ bừng cả mặt.

Tôi cười đắc ý, giơ ngón giữa về phía anh ta.

A Vinh: “....”

Sau đó tôi vui vẻ trở về phòng, nằm dài trên chiếc giường lớn êm ái.

Không sao cả, sống thêm một ngày cũng rất tuyệt vời rồi.

Tiếp tục cố gắng, thế giới này rồi sẽ tèo thôi!

Chú thích thêm:

[1] Chuyện là có hai người cùng đi trên sa mạc, mỗi người còn một nửa bình nước, người bi quan thấy bản thân chỉ còn nửa bình nước, người lạc quan lại thấy vẫn còn nửa bình nước.

[2] Thuyền đến đầu cầu tự nhiên chìm (gốc: 船到桥头自然折): nghĩa là khi gặp vấn đề, nếu để mọi chuyện phát triển thì sẽ luôn có cách giải quyết. Thường là những lời an ủi người khác.

Ví dụ: Đừng lo lắng, thuyền tới cầu sẽ chìm, khi trẻ con lớn lên, tự nhiên chúng sẽ xử lý được những việc này.

[3] Là một biệt ngữ internet, gốc là

Từ này là một từ thông dụng trên Internet hiện nay, thường được dùng để mô tả hành vi không tìm hiểu về một việc gì đó ngay cả sau một thời gian dài sau khi nó xảy ra,

Thường dùng để phàn nàn về sự thiếu nhạy cảm của một số người đối với các chủ đề nóng hoặc nhận thức được nó một cách muộn màng.